Chương 27 Anh đưa tay vuốt những sợi tóc dính bết trên mặt cô, khẽ thì thầm.
- Đợi anh!
Nói rồi anh ngồi dậy bước ra phòng khách cầm li nước đường vào cho cô, Bạch Khiết ngồi dậy ngoan ngoãn uống cạn li nước. Cơ thể cô tuyệt đẹp, có lẽ vì đang mang thai nên ngực cô căng hơn.
- Nhìn đủ chưa?
Cô mỉm cười đặt li nước xuống. Anh cũng cười và ôm lấy cô.
- Anh không biết làm thế này có ổn không.
- Không sao, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu! – Nụ cười trên môi cô thật mỉa mai. – Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu của anh hay em.
Anh không nói gì, chỉ càng ôm lấy cô chặt hơn.
- Em có định giữ lại đứa bé không?
Cô thoáng lưỡng lự rồi gật đầu.
- Nó không có tội tình gì, hơn nữa… - Cô ngập ngừng nắm lấy tay anh. – Làm sao em có thể nhẫn tâm giết chết đứa con chưa chào đời của mình?
Anh không nói gì.
- Cảm giác khi lái máy bay bà già thế nào? – Cô đột nhiên hỏi.
- Ha ha, thích hơn. – Anh bật cười.
- Nhưng cũng nguy hiểm hơn…
Cô miết ngón tay lên ngực anh. Anh mỉm cười hôn lên môi cô. Anh không cần biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần có cô đêm nay là đủ, giữa họ vẫn như thế, chỉ đơn giản là đã tiến thêm một bước, có thể chia sẻ cho nhau cảm giác ấm áp lúc đêm về.
- Anh đừng bận tâm về đêm nay, nếu gặp một cô gái trẻ đẹp thì cứ cưới làm vợ, khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ lại là đồng nghiệp.
- Ừ! – Anh trả lời. Quả đúng như lời cô nói, ngày mai lúc mở mắt ra, họ lại là đồng nhiệp.
- Đợi anh một lát! – Anh lười nhác lên tiếng. – Anh muốn ngắm em thêm một lát!
- Ha ha, mau buông em ra để em đi tắm! – Bạch Khiết đánh vào tay anh.
- Tắm chung nhé!
- Không! – Cô nói gọn, vậy là anh đành phải buông tay.
Tấm lưng trần trắng mịn quay về phía anh, anh mải mê ngắm nhìn cô, Bạch Khiết bật cười đi vào nhà tắm. Quần áo họ rài từ cửa phòng tới tận giường, anh ngồi dậy nhặt lấy quần áo rồi “mượn tạm” phòng vệ sinh bên ngoài của cô.
Cô tắm xong thì thay đồ rồi xuống bếp tìm cái gì đó ăn qua loa, anh có vẻ không hài lòng, hỏi tại sao cô không nấu ăn.
- Em không biết nấu ăn! – Cô đáp gọn lỏn.
Vậy là hai người đi ra một tiệm ăn gần đó. Cũng may quanh đó có rất nhiều tiệm ăn ngon.
Ăn xong, hai người liền đến tập đoàn. Hai người dạo này cặp kè với nhau khá nhiều, dân tình không ai không biết, Bạch Khiết cũng trở thành một cái tên nổi tiếng. Tuy nhiên Bạch Khiết là một con cọp của chủ tịch, nên chẳng ai dám động chạm.
Cô vẫn làm việc với cường độ rất cao, chính vì vậy, Thiên Kỳ luôn cố gắng chu toàn mọi việc, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô nữa. Buổi trưa anh đều tìm cách rủ cô xuống căn-tin, nếu cô bận quá nhiều công việc anh sẽ mang hộp cơm lên cho cô. Anh đơn giản chỉ muốn quan tâm tới cô, anh không hề cảm thấy giữa họ có bất cứ một thứ tình cảm nào vượt quá giới hạn.
Một hôm, anh đang ngồi làm việc thì có người gõ cửa, bảo là Chủ tịch muốn gặp anh. Anh thoáng ngạc nhiên nhưng cũng mau chóng đi theo người đó.
- Ngồi đi! – Triệu Thiên Minh chỉ tay vào cái ghế,
- Có chuyện gì vậy anh Hai? – Thiên Kỳ không hiểu lắm.
- À… - Anh không biết phải mở lời như thế nào. – Dù gì anh cũng là anh của cậu…
- Thì sao?
- Anh chỉ muốn cậu biết là cậu dạo này làm việc có tiến bộ.
- Ha ha ha! – Thiên Kỳ cười ngất. – Chị dâu nấu cái gì cho anh ăn vậy? Ha ha!
- … - Bị thằng em phá ngang, mặt anh lạnh như tiền.
- Thôi được rồi! Nếu anh Hai gọi em tới để khen thì em quả thực rất vinh hạnh, khen xong thì em đi nhé!
Nói rồi anh đứng lên định đi ra.
- Này! – Triệu thiên Minh đột ngột gọi. – Giữa cậu và Bạch Khiết có phải...
- Chúng em chẳng có gì đâu! – Thiên Kỳ mỉm cười đóng cánh cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, anh chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hai người là anh em, vậy mà trước giờ chẳng khác nào người dưng. Có lẽ cũng do anh, do tính anh anh luôn xa cách. Em trai anh lớn lên như cây cỏ, nó có lêu lổng ăn chơi cũng là lỗi một phần của anh. Thực sự lúc nghe tin Thiên Kỳ qua lại với Bạch Khiết anh cũng thấy yên tâm, Bạch Khiết là người toàn vẹn chu đáo, nếu thực sự hai người có gì với nhau, đó cũng là điều đáng mừng.
Tối hôm đó công ty có cuộc họp đột xuất nên mọi người về khá muộn.
Bạch Khiết về tới nhà đã gần mười giờ, đang loai hoay tim cách tra chìa khóa vào ổ thì Vương lâm đột ngột xuất hiện bên cạnh cô. Bạch Khiết giật mình đánh rơi cả chìa khóa.
- Anh đến đây làm gì?
- Anh nhớ em…
- Đừng! – Bach Khiết vội nói. – Trái tim anh nên đặt ở nơi khác, nơi đây không xứng đâu.
- Em…
- Làm ơn quay về với vợ tương lai đi, cô ta có mang gần hai tháng rồi, đừng để cô ta photo tờ giấy xét nghiệm dán trước cổng tập đoàn!
Cô cười mỉa mai. Em thật sự không thể cho anh một cơ hội hay sao? – Vương Lâm khổ sở níu lấy tay cô.
- Được, nếu anh muốn tôi tha thứ, hay bỏ rơi còn đàn bà ấy, bỏ rơi cả hai mẹ con nó mà quay về với tôi!
- Chuyện này… - Anh ngập ngừng.
- Ha ha, anh đúng là… - Cô cố kìm nén cơn tức cùng những giọt nước mắt. - Vậy không lẽ anh bắt tôi phải thay thế cô ta trở thành người tình của anh hay sao? Sao trên đời lại có loại đàn ông như anh không biết!
Nói rồi cô ôm mặt.
- Bây giờ tôi đã có Triệu thiếu gia! – Cô cười khẩy nhìn những cảm xúc lẫn lộn trên gương mặt anh. – Anh ấy không giỏi giang như anh nhưng chí ít cũng không bỏ rơi tôi những lúc tôi cần anh ấy, anh ấy cũng không chê tôi, vậy tôi ngu hay sao mà chấp nhận lại anh? Làm ơn đi trước khi tôi gọi bảo vệ lên đây!
Anh không còn lời nào để nói. Cô nói đúng, chính vì anh không quyết đoán, cứ dây dưa giữa hai người nên anh đã mất cô.
Bạch Khiết nhanh chóng vào nhà đóng sập cửa lại trước khi nước mắt cô kịp rơi.
Cô mở túi xách lấy điện thoại ra và ấn vào danh bạ chọn số của Phi Công.
- Anh đang ở đâu đấy, em muốn rủ anh đi dạo.
- Ồ, anh rảnh! – Anh nói và gấp tập tại liệu lại.
- Sao nghe có vẻ ngạc nhiên quá vây?
- Hì hì, chắc lát nữa anh phải mang ô đi theo quá!
- Mau đến đi, em xuống dưới đợi,
Nói rồi cô cúp máy đưa tay quẹt nước mắt, khốn thật, sao cô cứ khóc thế này? Cô lảo đảo bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi thay bộ đồ công sở ra. Bạch Khiết chọn một chiếc đầm rộng màu xanh ngọc, mái tóc xoăn xõa nhẹ trên vai. Chuẩn bị xong cô đi xuống tầng trệt đợi. Một lát sau anh lái xe tới, cô vẫy tay mỉm cười với anh rồi nhanh chóng lên xe.
- Wow! Em mặc như thế này đẹp thật đấy!
- Hì, dẻo miệng! Đi đâu đó đổi gió đi!
Cô nhẹ nhàng hất mái tóc sang một bên để lộ cái cổ trắng ngần.
- Em thích đi đâu?
- Tới nơi nào mát mát ấy!
- Đông người không?
- Ừ, đông cho vui!
Vậy là anh phóng xe đi. Cô tựa đầu vào ghế, gió mát lùa vào khiến tâm hồn cô thư thái hơn.
Anh đưa cô đến trung tâm mua sắm.
- Có điều hòa mát rượi và rất đông người! – Anh nhe răng cười hết sức đểu khiến cô cũng bật cười.
- Em thua anh rồi đấy! – Cô tủm tỉm nhàn anh.
Nói rồi cô bước xuống xe để anh lái xe vào tầng hầm. Bạch Khiết vốn sắc sảo, nay cô không trang điểm nét đẹp có phần nhu mì hơn, cộng thêm chiếc váy xanh duyên dáng thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Họ đi bên nhau, rất xứng đôi, lúc hai người đi qua cửa gương cô níu tay anh dừng lại.
- Xem em có già hơn anh không? – Cô thỏ thẻ.
Anh bật cười hôn nhẹ vào má cô.
- Trẻ lắm! Họ đi cùng nhau dạo quanh các gian hàng, cô không định mua gì, chỉ ngắm nhìn.
Thế rồi họ đi qua gian hàng đồ con nít, bước chân Bạch Khiết hơi chậm lại, cô còn đang lưỡng lựu thì anh nắm tay cô kéo vào, cô ngơ ngác nhìn anh.
- Chẳng phải em nói nên chuẩn bị trước thì tốt hơn hay sao? – Anh mỉm cười.
Cô không biết phải nói thế nào, môi cô chỉ mấp máy định nói điều gì đó rồi lại thôi.
Cô nhân viên thấy họ bước vào thì đon đả chào mời.
- Anh chị muốn mua thứ gì ạ?
- Mua đồ cho trẻ sơ sinh.
Cô nhân viên mỉm cười ý nhị nhìn họ, tự nhiên Bạch Khiết lại đưa mắt nhìn anh.
- Chị có thai mấy tháng rồi ạ?
- Ờ… ba tháng, ba tháng em nhỉ?
- Ừ! – Cô mỉm cười khi bắt gặp anh mắt của anh.
Chợt Bạch khiết hơi sững người, cô có cảm giác lạnh buốt ở sống lưng như có ai đó đang nhìn mình, bất giác cô ngoảnh đầu lại.