Mọi ánh mắt đều nhìn về vầng tịch dương, ánh mắt đầy lo lắng, thấp thỏm, dường như đang mong nó có thể cứ treo mãi ở đó, mãi mãi không xuống núi. Nếu như thế thì sẽ không hết thời hạn năm ngày. Nhưng quy luật tự nhiên không theo ý muốn của con người.
Vầng tịch dương vẫn không ngừng hạ xuống, nó đã bị ngọn núi phía xa nuốt mất một nửa, chỉ còn lại một nửa vầng tàn dương đỏ như máu, càng khiến cho hoàng hôn càng thêm đìu hiu.
Tần Vô Song chăm chú nhìn về phía xa, ánh mắt thâm trầm. Hắn cũng bắt đầu hoài nghi, liệu để một mình Vi Dực đi mạo hiểm có phải quyết định đúng đắn không? Nếu Vi Dực xảy ra chuyện gì thật thì Đội trưởng là hắn làm sao còn mặt mũi mà về gặp Đại Điện chủ? Những người khác sẽ nhìn nhận Tần Vô Song hắn thế nào đây?
Bỗng, sắc mặt nghiêm trọng của Tần Vô Song vẽ lên một nụ cười, vì hắn đã cảm nhận được rằng, Vi Dực trở về rồi!
Quả nhiên, từ trong khu rừng rậm rạp của Bích Phù Sơn đi ra một bóng người. Dưới ánh hoàng hôn, dáng vẻ dường như mệt mỏi nhưng bước đi vô cùng kiên định, người đó đang chạy nhanh về hướng này.
- Đại sư huynh, là Đại sư huynh!
Hoàng Triêu Dương mừng rỡ.
Tần Vô Song ra đón, đấm tay thân thiết với Vi Dực nói:
- Vi Dực sư huynh, tình hình thế nào?
Ánh mắt Vi Dực lóe lên sự phẫn nộ:
- Võ Thánh Ba Lập Minh tuy đã chết nhưng tin tình báo của hắn quả thật rất có tác dụng. Ta đã do thám ba nơi đó, đúng là có quân doanh ẩn nấp. Hơn nữa cũng có không ít khí tức Tiên Thiên, ta không tiện tiếp cận quá gần, nhưng có thể khẳng định nơi đó chắc chắn có điều huyền hoặc.
Vi Dực kể lại chi tiết về mọi điều mình nhìn thấy và tìm hiểu được trong năm ngày qua.
- Tần sư đệ, thảm án ở trấn Tử Vân chắc chắn có liên quan đến nơi này. Ta có thể cảm nhận được, tà khí xung thiên ở nơi ấy chính là lan tỏa từ nơi đó. Thứ tà khí này ta đã cảm nhận được ở trấn Tử Vân, ở trong vùng thâm cốc đó cũng có thể cảm ứng thấy.
Có thể thấy, Vi Dực cũng vô cùng phẫn nộ với thảm án ở trấn Tử Vân. Cứ nhắc đến là nộ hỏa bốc lên ngùn ngụt. Tuy những người ở trấn Tử Vân chẳng họ hàng quen biết gì Tinh La Điện bọn họ, nhưng dù sao cũng là con dân của Đế quốc Đại La, cũng là con dân mà Tinh La Điện che chở. Đến nay, hàng vạn mạng sống, nói mất là mất, hơn nữa tình trạng lúc chết lại vô cùng thê thảm. Điều này đương nhiên khiến các đệ tử của Tinh La Điện ôm đầy một bụng hỏa khí.
Chu Phù không chịu thua đấng mày râu, nói:
- Nếu đã thế, chúng ta cứ xông tới, giết cho chúng không còn manh giáp! Để sót một tên sống sót coi như chúng ta bất tài!
Tính cách của cô ta là ghét cái ác như thù.
Ánh mắt của những đệ tử khác lập tức tập trung lên Tần Vô Song đợi hắn ra quyết định cuối cùng. Qua ánh mắt, Tần Vô Song cũng nhìn ra được sự khẩn thiết của mọi người. Hắn lẽ nào lại không giận dữ? Nhưng hắn biết, đi sâu vào lòng địch chỉ có nhiệt huyết thôi là chưa đủ, nhất định phải có trí tuệ, mưu lược, nhất định phải có kế hoạch toàn diện.
Trầm ngâm một lúc hắn mới lên tiếng:
- Nếu đã biết được địa điểm, đương nhiên là phải đi. Nhưng chúng ta không thể nhất loạt cùng xông lên, mà nên chia ba tốp. Ta làm tiên phong đi trước tìm hiểu tình hình. Vi Dực sư huynh và nhị vị Lục Thiếu Nam, Hoàng Triêu Dương là tốp thứ hai, sáu người còn lại tốp ba.
Thấy mọi người còn nghi hoặc, Tần Vô Song giải thích:
- Ta đi trước, nếu phát hiện tình hình gì bất ổn sẽ huýt sáo ba tiếng ngắn để cảnh báo, mọi người không nên đi tiếp, lập tức lùi lại ngay. Nếu địch không có cường giả cao cấp thì ta huýt một hơi dài, mọi người sẽ xông lên, trong ngoài kết hợp.
Chu Phù cười:
- Thế không phải để một mình ngươi mạo hiểm sao? Bọn ta sao đồng ý được?
- Sư tỷ, nhiệm vụ lần này không như bình thường, không được hành động theo tình cảm. Ta sắp xếp như vậy cũng đã tránh tối đa sự nguy hiểm. Hơn nữa, ta tin là dù có gặp nguy hiểm thì cũng có thể chạy thoát, tuyệt đối không làm bừa!
Vi Dực gật đầu tán đồng với lời của Tần Vô Song:
- Ngu huynh cho rằng, kiến nghị của Tần sư đệ không sai. Luận về tài ứng biến thì Tần sư đệ là có ưu thế nhất trong mười người chúng ta. Sư đệ đi trước sẽ có lợi thế hơn. Đứng trên tổng thể Tinh La Điện mà nói, mười người chúng ta là hậu đại tinh anh của Tinh La Điện, quả thực không thể cùng mạo hiểm tập thể!
Triệu Mục Chi nói:
- Vậy thì cứ theo kiến nghị của Tần sư đệ. Ta không tin Bích Phù Sơn bé tẹo này lại có được cường nhân nghịch thiên nào ẩn nấp!
Chu Phù thấy ý kiến mọi người đều như vậy cũng đành nghe theo, bèn dặn dò:
- Vô Song sư đệ, vậy đệ phải cẩn thận một chút, không được khoe tài!
- Sư tỷ an tâm, đệ sống vẫn chưa đủ đâu. Nếu chẳng may không được, nhất định đệ sẽ "ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách"! Lần này đi, một là tìm hiểu thực hư, hai là xem xem đằng sau sự việc trấn Tử Vân rốt cuộc là kẻ nào. Ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mười gã đệ tử chia thành ba nhóm lần lượt lên đường.
Tần Vô Song một mình một ngựa đi đầu, theo con đường mà Vi Dực cung cấp, nhanh chóng chạy vào sâu trong Bích Phù Sơn. Đó là một thâm cốc ẩn sau một rặng cây bạch dương rộng lớn, rất khó tìm.
Nửa ngày sau, Tần Vô Song đã đến phía trước khu rừng bạch dương. Tần Vô Song đi chậm lại, ẩn mình sau những chiếc cây bạch dương, dần dần tiến lại gần.
Nhờ tin tình báo chính xác của Vi Dực mà Tần Vô Song lên đường khá thuận lợi. Đến gần đó, Tần Vô Song dặn dò con Bạch Điêu mấy câu rồi thả ra.
Con Bạch Điêu đó là linh thú, thân thể nhỏ nhắn, tốc độ khá nhanh, luồn lách trong lùm cây bụi cỏ khó bị phát hiện. Tần Vô Song không vội đến gần, nấp ở một góc suy nghĩ. Vụ thảm sát ở trấn Tử Vân nếu có liên quan đến những kẻ ở đây thì hôm nay bất luận thế nào cũng phải đại khai sát giới một trận coi như câu trả lời. Không cần biết đối thủ là ai cũng phải cho hắn hiểu rằng, Đế quốc Đại La không dễ bắt nạt! Giữa các nước với nhau, thái độ và thủ đoạn mềm mỏng hay cứng rắn nhất thiết phải thể hiện đầy đủ khí phách ở các sự kiện lớn. Nhượng bộ chỉ khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu.
Tần Vô Song làm người hai kiếp, có thể nói là hiểu rất rõ điểm này. Chỉ có kháng nghị và khiển trách là không đủ, thủ đoạn cứng rắn, ở bất cứ thời đại nào, bất cứ thế giới nào cũng không lỗi thời.
- Chỉ không biết là đóng quân ở đây là ai? Chúng ở đây có mục đích gì? Không thể nào kéo một đám cường giả đến đây chỉ để tàn sát con dân vô tội của trấn Tử Vân thôi chứ?
Tần Vô Song thấy cái lý do này không thuyết phục. Không có quốc gia nào lại nhàn rỗi đến mức cho nhiều cường giả như vậy đóng quân ở đây chỉ để giết những người dân bình thường không có chút uy hiếp nào.
- Chuyện này chắc chắn có nội tình đặc biệt!
Tần Vô Song nghĩ:
- Chỉ hi vọng, nơi này không có Cao Linh võ giả, nếu không thì khó khăn đây.
Tần Vô Song cũng hơi lo nếu chuyện này có liên quan đến Đế quốc Thiên Trì, chắc chắn chúng có Cao Linh võ giả, cũng giống nhhư Tinh La Điện có năm vị Điện chủ vậy.
Chỉ cần một cao thủ cấp bậc này có mặt thì dù mười gã đệ tử họ cùng lên cũng không đủ nhét kẽ răng cho hắn. Đây cũng là lý do tại sao Tần Vô Song lại chia đội ra làm ba nhóm. Hắn không muốn nhiệm vụ đầu tiên mình làm Đội trưởng lại xảy ra việc toàn quân bị tiêu diệt.
Tần Vô Song cố gắng lấy bình tĩnh, không nghĩ đến những chuyện thừa nữa, cũng không để cho thù hận ở trấn Tử Vân xâm chiếm trí óc để tránh mất lý trí.
Nửa giờ qua đi, Bạch Điêu bay vụt về, đậu trên vai Tần Vô Song bắt đầu kể lại.
Sau khi trao đổi, Tần Vô Song coi như đã hiểu. Bạch Điêu nói, phía sau những cây bạch dương này là một khu u cốc, đâu đâu cũng có hộ vệ, hình như phía trước có một cái sơn động rất rộng. Dưới lòng đất còn truyền ra từng hồi chấn động, có lẽ bên dưới đang đào bới gì đó. :
Bên trong có bao nhiêu Tiên Thiên cường giả thì Bạch Điêu không rõ. Dù gì thì Bạch Điêu cũng chỉ là linh thú nhân loại thuần dưỡng, bản thân khả năng cảm ứng với linh năng không mạnh, cộng với việc trời sinh ra đã nhát gan, không thể nào dám động vào đám cường giả đó, do vậy mà chỉ do thám được chừng đó.
Tần Vô Song cất Bạch Điêu về chỗ cũ, hắn cắn răng rồi tiến dần vào trong, cũng không sợ bị tuần vệ phát hiện.
Đám quân đi tuần này không ít kẻ là Hậu Thiên võ giả, thỉnh thoàng lại có những đội quân do một hai Tiên Thiên Sơ Linh võ giả dẫn đầu đi lại tuần tra. Tần Vô Song nấp sau một tảng đá xanh, vung roi lên quấn lấy cổ một tên, lực dùng một cách thích hợp kéo hắn ra.
Đưa tay điểm huyệt câm để hắn không mở miệng được, kéo hắn đến nơi an toàn, Tần Vô Song hỏi:
- Cho ta biết thân phận của ngươi!
Tên đó vẻ mặt đầy khủng hoảng nhưng ánh mắt lại có sự giảo hoạt. Tần Vô Song biết loại người này không cho hắn biết mùi không được. Vậy là một roi quất vào ngực hắn, chỉ hơi dùng lực một chút mà toàn thân hắn như bị một bàn tay khổng lồ đè chặt, suýt nữa thì đến hơi thở cũng không ra hơi.
Cơ thịt trên người như bị một con dao sắc lẹm lóc từng chút một, đau đớn không lời nào tả xiết, tứ chi run bần bật.
- Ta hỏi lại lần nữa, thân phận của ngươi?
Giải huyệt cho hắn, bàn tay ấn lên đầu hắn, chỉ cần hắn có chút dấu hiệu muốn hét lên là Tần Vô Song có thể giết ngay trước khi hắn kịp phát ra tiếng.
- Ngươi là ai?
- Ta là người của trấn Tử Vân.
Tần Vô Song trả lời.
- Không thể nào! Trấn Tử Vân sao có thể vẫn còn người được cơ chứ?
Kẻ kia vừa nói ra lập tức thấy hối hận.
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên sự tàn nhẫn, hắn nghĩ, quả nhiên đại họa trấn Tử Vân là từ đây mà ra.
- Đế quốc Thiên Trì hoặc Đế quốc Đan Dương, chẳng qua cũng chỉ có hai nơi này thôi. Hôm nay ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc cứng đầu đến đâu mà không chịu nói thân phận.
Nói là làm, Tần Vô Song lạnh lùng vung đao qua mặt kẻ kia, "xoẹt", cả cái mũi của tên kia đã bị chém mất một nửa.
Tần Vô Song thu đao lại, hai ngón tay chỉ vào mắt tên kia:
- Còn do dự nữa thì cả đời ngươi sẽ thành tên mù đó!
Tên kia sợ hãi:
- Đừng, ta nói. Ta là người Đế quốc Đan Dương, vào lãnh thổ Đế quốc Đại La các ngươi giết người giá họa cho Đế quốc Thiên Trì.
Tần Vô Song hàm tiếu gật gật đầu:
- Rất tốt, quả nhiên ngươi nói thật rồi!
Hắn nghe Tần Vô Song nói vậy thì khóe miệng giật giật, nhắm mắt lại như đợi chết. Tần Vô Song bỗng bật cười:
- Ngươi nhắm mắt lại tưởng rằng ta không nhìn ra được sự xảo quyệt sao? Đế quốc Đan Dương, ngươi cho rằng lời nói dối đó lừa được ta sao?
Nói rồi, Tần Vô Song chọc thẳng hai ngón tay vào mắt tên kia. Đồng thời tay trái điểm huyệt câm của hắn, tiếng thét thảm thiết bị tắc bên trong không thể thoát ra, rồi hai tay đánh mạnh xuống đầu kết thúc sinh mạng của hắn.
Tần Vô Song đứng dậy, ánh mắt âm u:
- Đế quốc Thiên Trì, quả nhiên là Đế quốc Thiên Trì…