… Ngoại công, con có lỗi với hai người.” Y nghẹn giọng nói không nên lời.
Chi bằng hai người cứ trách mắng y, để khiến y nhẹ nhàng, còn hơn không nói một lời như này càng làm lòng y nặng trĩu, vô pháp giải bày.
“Ngay từ lúc bắt đầu, con đã sai.” Y thấp giọng thì thào.
Không cần hai người hỏi, Mộ Dung Thế Dương đã nói rõ ngọn ngành câu chuyện.
Biết rõ nam tử có thể tự do xuất nhập nội cung lại không người dẫn đường, thân phận chắc chắn không đơn giản.
Vậy mà y lại để chuyện không nên đó diễn ra.
Mộ Dung Thế Dương chua xót lẩm bẩm.
“Nếu con cẩn thận hơn thì chuyện gì cũng không xảy ra.”
Sau khi nghe y kể, Mộ Dung Tử Hàn lẫn Nam Cung Minh Cảnh đều thở dài.
Y tuy nói qua loa.
Nhưng cũng đủ khiến cả hai lờ mờ đoán được chân tướng, họ cũng không cần hỏi tội nghịch tử biết mà giấu kia.
“Này sao có thể trách con, đều là hương thảo kia gây họa.”
Nếu không phải vì ngài, Nam Cung Minh Cảnh cũng không tạo ra cấm dược kia, sẽ không có người lợi dụng nó gây hại cho cháu hai người.
Ở bên trầm tư, Nam Cung Minh Cảnh bất giác nhớ đến nữ nhi.
Nhìn chăm chăm Mộ Dung Thế Dương, ông thật không biết nên nói sao.
Ông khác phụ tử Mộ Dung Tử Hàn, người sinh và lớn lên trong tộc, trước chuyện này cảm thấy bình thường.
Tộc nhân Thánh tộc ít, họ không tin ngoại nhân.
Nên việc thông hôn cùng dòng họ đối với họ là thường.
Nếu không phải ông từng đỡ đẻ cho một tộc nhân cùng thân đệ kết duyên, thì có lẻ ông cũng không biết ngoài họ hàng trong tộc, thân sinh thân thúc chất cô mẫu … chỉ cần yêu nhau, họ vẫn có thể thành thân sinh dục như hoàng tộc phương Tây mà không sợ thiên phạt.
Nam Cung Minh Cảnh có thể hiểu cảm nhận lúc này của y.
Nó cũng chẳng khác lúc ông biết việc kia là bao, lại ngó nhìn dược lộ màu xanh trong tay Mộ Dung Tử Hàn.
Vẻ mặt trầm ngâm của ái nhân làm ông biết ngài đang có ý định gì.
Mộ Dung Tử Hàn đang tính khiến ngoại tôn dùng dược, nghịch bách lộ thủy, đó là thánh dược chỉ có ở thần điện phương Tây.
Người trong tộc muốn cùng thân duyên huyết thống sinh dục, phải chịu thử thách khắc nghiệt, mới có thể nhận dược lộ.
Nếu tự tiện sinh dục như bình thường liền sẽ bị trời phạt, bị người người nguyền rủa xa lánh.
Dù sao phong tục phương Nam cũng không giống phương Tây có thể tiếp nhận người có dấu hiệu thiên khiển.
“Dương nhi.” Nhìn ngoại tôn, giọng Nam Cung Minh Cảnh nghiêm túc như chưa bao giờ có, “Con thật không có ý gì với hắn sao?.”
Ông không như Tử Hàn, Nhược Vy mù quáng với cái gọi định mệnh tương lai.
Ông tuy luyến tiếc sinh mệnh vừa hình thành kia, niềm hy vọng của hoàng thất Nam Cung, của hoàng đệ bằng hữu ông.
Nhưng ông còn chưa định hy sinh hạnh phúc của ngoại tôn mình, không có hài tử này cũng còn hài tử khác.
Nhưng nếu sinh ra hài tử mang huyết thống của sinh phụ, thì đời này Dương nhi như coi như hết.
“Ngoại công!?”
“Nhật Lang!”
Mộ Dung Tử Hàn lẫn Mộ Dung Thế Dương đều mở to mắt nhìn ông.
Dương nhi thì bất ngờ còn Mộ Dung Tử Hàn thì kinh ngạc.
Ngài biết ông cũng coi trọng hài tử trong này hơn ai hết.
Nó là hy vọng là ánh sáng để ông chuộc tội với vị đệ đệ bạc số kia.
Nhưng ông hỏi vậy là sao?
Có nghĩa gì? Tình ý hay không, đứa trẻ ấy cũng phải sinh ra.
Vận mệnh Đại Yên sao có thể bị diệt trong tay Dương nhi.
Không nhìn ánh mắt khó hiểu của ái nhân, Nam Cung Minh Cảnh chỉ chờ đợi câu trả lời của ngoan tôn.
“Ngoại công, này có ý nghĩa sao?”
Ngoại công nghiêm túc, Mộ Dung Thế Dương cũng chẳng dám trả lời hời hợt.
“Con không hề nghĩ gì về việc này, trước con chỉ muốn chứng minh mẫu thân vô tội nay đã không cần, lúc này đây cái con muốn chỉ là trả thù ả họ Thượng kia, lấy về thứ thuộc về mình.”
Hài tử này đã lãnh tình đến thế sao?
Tương lai nó chẳng lẻ cô độc cả đời, nhưng thử hỏi trong hoàn cảnh này ai có thể mở rộng trái tim cơ chứ?
Một lần nữa lý trí cùng tình cảm Nam Cung Minh Cảnh thay nhau tranh đấu.
Ông phân vân ông khó xử, lời nói nét mặt của ông không cách nào che giấu.
Hai người ở đây ai không phải kẻ nhạy cảm, tất nhiên nhìn ra tâm sự của ông.
Mộ Dung Tử Hàn hoàn toàn không cảm thấy việc cùng sinh phụ kết hợp là tội lỗi gì?
Chuyện này rất thường xảy ra trong tộc ngài.
Tộc nhân của ngài ít, phản bội khi cùng ngoại tộc kết hợp càng khiến họ khó tiếp nhận kẻ khác, sinh lòng ái mộ với người bên cạnh là chuyện tất nhiên.
Chỉ cần vượt qua thử thách tại cấm địa, có thánh lộ, ngài không sợ trời phạt lên tộc nhân mình.
Mộ Dung Thế Dương lại khác tuy được giáo dục như người trong Thánh tộc nhưng môi trường tiếp xúc lại khác hoàn toàn.
Đạo lý nhân thường mà thánh nhân dạy vẫn còn rất chính.
Tuy nhiên, tất cả đạo lý y được dạy dỗ cũng không sánh bằng câu nói của hai ngoại công y.
Ý của Tử Hàn ngoại công, y đã rõ.
Nhưng thái độ của nhị ngoại công khiến y vân phân.
“Nhị ngoại công.” Mộ Dung Thế Dương kính trọng nói, “Mạng con là do ngoại công cùng đại ngoại công cướp về, chỉ cần ngài nói con tất không trái lời.” Ánh mắt y nghiêm túc trịnh trọng vô cùng.
Nam Cung Minh Cảnh nhất thời không biết phản ứng ra sao?
Ngay từ đầu quyền quyết định ông để cho y.
Bây giờ y lại chuyển giao lại cho ông.
Ông cũng khó xử không kém gì y.
Hài tử này, liệu có nên sinh?
Hy sinh hạnh phúc của Dương nhi hay hy sinh giọt máu vừa hình thành này?
Ngay khi cả ba lâm vào trầm mặc, thì bên ngoài vọng vào tiếng nói của thị vệ.
“Chủ tử, người của trang chủ đến thỉnh ngài ra chính sảnh gặp mặt.”
“Có biết là chuyện gì?”
Chẳng lẻ có người phá rối đại hội, nếu không tiểu tử kia cũng không cho người đến làm phiền họ.
“Hồi chủ tử, nghe người hầu báo, vị khách nhân ban nãy lạc mất phu lang của mình ở ngay sau viện.”
Giọng tên thị vệ bình bình như đây không phải chuyện to tát gì.
“Vị đó nổi bạo đánh vỡ võ đài, nếu không làm rõ chuyện này, người của võ lâm ai cũng không thoát lao tù.”
…
Ngoài sân, phía trước chính sảnh của trang viên, nơi tổ chức tranh tài.
Kẻ chiến thắng sẽ thành minh chủ thay cho hiện nhậm minh chủ đã rửa tay gác kiếm vài ngày trước.
Dưới đài là nam nhân khí thế ngụp trời, quanh thân tỏa ra ám sắc kẻ muốn chết cứ tới.
Trên đài là một trong những thủ hạ võ công cao cường của nam nhân.
Họ không chút lưu tình đánh gãy chân một chủ giáo võ lâm.
“Bổn tướng nhắc lần cuối!”
Nam nhân nọ cũng chính là Nam Cung Thác Nguyệt.
Hắn thoáng nhìn qua tất cả những người có mặt ở đây.
"Phu lang của bổn tướng là ai dẫn đi?” Hắn nhấn mạnh, vẻ mặt đầy tức giận, “Nếu người hôm nay không xuất hiện, thì tất cả ai có mặt hôm nay đều chờ trong ngục đi.”
Một trung niên nam nhân đã ngoài ngũ tuần bước ra khỏi đám đông quát lớn về phía Nam Cung Thác Nguyệt.
“Tên ngông cuồng, dù ngươi có là mệnh quan triều đình cũng không thể muốn làm gì là làm.
Huống chi phu lang ngươi mất tích ai có thể làm chứng? Rõ ràng là triều đình đang kiếm cớ gây rối, muốn diệt võ lâm ta.”
“Diệt võ lâm à!” Nam Cung Thác Nguyệt nữa cười nữa không cười đầy ẩn ý nhìn trung niên nam tử nói, ”Hồ trưởng môn nói quá rồi, chỉ cần việc các vị tụ hợp ở đây đến tai triều đình cũng đủ cho triều đình gởi người của thần điện xuống thảo phạt, cần gì bổn tướng ra tay.”
Nghe đến hai chữ “thần điện” người nơi đây đều tái mặt mày.
Năm xưa khi Đại Yên xưng đế làm chủ phương Nam có cùng Chu Tước thần ước định.
Triều đình và giang hồ không được giết hại lẫn nhau.
Tuy nhiên, võ lâm nhân sĩ nếu có ý mưu nghịch thay triều đổi vị, thì quan tế tư thần điện có quyền dùng thần lực ngài ban xử kẻ tội đồ bán nước.
Nghìn năm trước, võ lâm nhân sĩ nổi lên không thể khống chế, muốn khích sát Nam hoàng tự lập làm vương.
Ý định chưa thành đã bị quốc sư lẫn tế tư thần điện dập tắt nhanh chóng.
Quyền năng bọc phát cả hai cùng nhau huyết tẩy giang hồ, sống sót chỉ là số ít.
Một vài ban phái thuận thế ẩn cư nơi hoang sơn không màng thế sự.
Thời gian có thể chôn vùi tất cả, tuy nhiên bản lịch sử đẫm máu ấy vẫn còn lưu lại trong sử ký của toàn thể võ lâm thế gia nơi đây.
“Nói bậy!”
“Vu khống!”
“Chúng ta nơi đây không có kẻ mưu nghịch.”
“Đều là lời nói vô căn cứ.”
“…”
Toàn thính đài nháo nhào lên, bất mãn với lời nói của Nam Cung Thác Nguyệt, muốn tiến lên đánh cho hả giận.
Nhưng tất cả đều thất thủ trước đội thị vệ vây quanh Nam Cung Thác Nguyệt.
“A di đà phật.”
Một cao tăng bước ra chấp tay tạo chữ thập trước ngực nhìn Nam Cung Thác Nguyệt nói.
"Vị thí chủ này, Ngôn minh chủ kim bồn tẩy thủ rút lui khỏi giang hồ.
Võ lâm cần người dẫn đầu mới.
Anh hùng nơi đây chỉ muốn tìm nhân tài lên thay, nào có ý mưu nghịch.
A di đà phật, thí chủ xin cẩn ngôn.”
“Nếu chỉ là tìm người thay vị trí minh chủ, cớ gì Lâm minh chủ đã thượng vị, mà người ở đây còn không ai rời khỏi.”
Nam Cung Thác Nguyệt không chấp nhận lời nói của đại sư liền phản bác ngay.
“Hơn nữa lúc bổn tướng vừa tiến vào, có nghe Hồ trưởng môn cùng người nơi đây cao giọng chất vấn, đòi viết sớ truyền vào kinh muốn Nam đế cho một lời giải thích gì đó, nếu không các vị đây không để yên."
Nam Cung Thác Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.
“Không để yên, không để yên là thế nào? Người giang hồ các vị muốn làm gì đế hoàng?”
Lời Nam Cung Thác Nguyệt vừa dứt, người nơi đây lần nữa tái mặt.
Đại đa số người nơi đây chỉ muốn có câu trả lời thích đáng, mà không phải cùng triều đình tranh chấp thắng thua.
Châu chấu đá xe chẳng khác nào tìm chết.
Dù nghĩ vậy nhưng ở đây vẫn có vài người không não thích tự tìm tử lộ.
“Minh Kiến đại sư, ngài cần gì cùng họ tranh luận.
Hắn đây là muốn kiếm cớ bắt tất cả võ lâm nơi đây để diệt họa mà thôi."
“Triều đình hủ bại, nghịch lại thần quy, chúng ta cần gì phải tuân theo.”
“Xông lên, chết vinh còn hơn sống nhục, triều đình không muốn chúng ta sống nữa mà.”
“Xông lên, sống mái một phen.”
“Xông lên.”
“Các vị, các vị anh hùng, bình tĩnh, xin bình tĩnh.”
Thấy cảnh tượng gần như mất kiểm soát, Minh Kiến đại sư liền lớn giọng khuyên ngăn nhưng hai bên đã bất đầu ẩu đả.
Khi nãy không ai dám ra tay là bởi vì không có người chung tiếng nói.
Nhưng giờ đã khác rồi.
Ngay khi Nam Cung Thác Nguyệt chuẩn bị gọi ám vệ ra, thì một tiếng quát lớn như sư tử gầm khiến ai cũng rụng rờ tay chân làm rơi vũ khí.
Tiếng gầm to vang vọng đinh tai nhứt óc làm tất cả bất giác bịt tai.
Âm thanh vừa dứt thì tất cả đồng loạt quay ra nhìn nơi phát ra nó.
Không ngoài suy đoán của họ, người đó là Ngôn minh chủ, chủ nhân của sơn trang này.
Ngôn Thiếu Nhiên, chỉ ngoài ba mươi đã là minh chủ võ lâm.
Gã không chỉ võ công cao cường mà nhân khí trong giang hồ cũng rất tốt, được nhiều người ủng hộ.
Thế nên khi nghe gã muốn rút khỏi giang hồ ai ai cũng bất ngờ, dù không rõ lý do nhưng ý minh chủ đã thế cũng không thể khác.
“Các vị, tại hạ đã rời khỏi giang hồ, nếu có ân oán gì xin hãy ra khỏi Bách Thảo trang.” Lời gã tuy hơi phủ nhưng lại là lời thật.
Quan tướng triều đình nếu chết tại đây, trách nhiệm tự nhiên rơi vào gã.
Gã đã là người ngoài giang hồ, là thường dân tất không thể đắc tội với ai.
Đạo lý này người nơi đây đều hiểu tự nhiên cũng không làm khó vị tiền nhậm minh chủ này.
Dù vậy, việc phát sinh ngay tại cửa sau Bách Thảo trang không thể nói không liên quan đến gã.
“Như vị tướng quân này nói.”
Vừa nói Ngôn Thiếu Nhiên vừa chấp tay chào Nam Cung Thác Nguyệt.
"Ngài dẫn phu lang ngài đến gặp Nhật Lang thần y, nhưng khi ra lại không thấy người.
Vậy hãy chờ thần y ra đây, chúng ta lại từ từ nói.”
Người nơi đây nghe Ngôn Thiếu Nhiên nói thế, ai chả hiểu gã là đang muốn chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Dù sao không ai gặp phu lang của tướng quân đó, mà vị tướng quân này lại cầu y tất nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nhật Lang thần y cũng thuộc một phần giang hồ mà.
“Ngôn trang chủ nói đúng, chờ hai vị thần y ra chúng ta lại phân phải trái.
Nếu là lỗi bên nào tự nhiên sẽ có người phân xử.”
“Chờ Nhật Lang thần y.”
Tất cả đồng thanh ủng hộ vị tiền nhậm minh chủ này như thể người nọ vẫn còn là minh chủ của họ.
Và điều này khiến cho một kẻ trong đám đông không mấy vui gì, không ai khác chính là tân nhậm minh chủ Lâm Kiệt kẻ vừa đảm nhận không lâu trước.
Khi Lâm Kiệt định bước lên dành lại địa vị của mình, thì sau lưng vang lên tiếng nói trong vắt ai ai cũng không dám đắc tội.
“Không cần chờ, phu phu ta đã đến.”
Mộ Dung Tử Hàn cất tiếng khiến người người say mê, không ai có thể khán lại mị lực yêu hồ có trong huyết quản của tộc trưởng Thần tộc.
Ngài lướt qua đám người đến trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt, dỏng dạc lớn tiếng nói.
“Người là do ta mang đi, tướng quân không cần tìm.”
Cái gì!? Giang hồ nhân sĩ đồng loạt kinh ngạc.
Nói cả buổi hóa ra là thật, điều này khiến cho nhiều người vừa phản bác triều đình ngượng chín cả mặt.
Nam Cung Thác Nguyệt chau mày nhìn Mộ Dung Tử Hàn, có chút không vui nói.
"Y là phu lang của bổn tướng, hai vị đưa y đi chẳng lẻ không nên nói cho bổn tướng, hử?"