Translator: Yao
Beta: Jen
Lộ Thành vào tháng tám, nóng như thiêu đốt.
Một chiếc xe hơi màu trắng lái vào khu dân cư cao cấp và dừng lại trước một căn nhà.
Lộ Thu Thu nghiêng đầu về phía xe ô tô, khí nóng phả vào mặt cô, trên kính mắt toàn là bụi, nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia tiến vào trong: “Chị Mộc Mộc, quay về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, giơ điện thoại lên: “Đợi khi phía sân bay liên hệ với em, em sẽ báo với chị.”
Sau khi kết thúc công việc quay về, ai biết được hành lý lại bị mất ở sân bay.
Nhân viên công tác ở sân bay nói khi tìm được hành lý, sẽ liên hệ với họ ngay.
Mộc Hội Chi vẫy tay với bọn họ, xem như là lời hồi đáp.
Mộc Hội Chi vừa vào thang máy, cởi chiếc mũ bóng chày ra, đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
Hai ngày nay, lịch trình công việc của cô chật kín, lại thêm các buổi phỏng vấn, lượng công việc lại tăng lên.
Một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp mà mọi người không để tâm, lại nổi bật trong số rất nhiều bộ phim truyền hình ngọt ngào.
Người xem tăng lên không ít, đã tạo cho cô một làn sóng không nhỏ.
Người hâm mộ trên Weibo tăng lên hàng chục nghìn người và lời mời phỏng vấn cũng nhiều hơn.
Thậm chí các chương trình tống nghệ cũng có ý định mời cô.
Thân làm trợ lý của cô, Lộ Thu Thu hận không thể nói với mọi người, quay phim lâu như vậy, cuối cùng cũng có cảm giác nổi tiếng.
Bởi vì…
Có chó săn theo chụp rồi.
Người ta nhìn thấy mấy tên này là thấy phiền, hận không thể lấy keo dính chuột dính họ lại, Lộ Thu Thu nhìn thấy chó săn, trong mắt lại sáng lấp lánh.
Có chó săn đi theo, có nghĩa là bắt đầu nổi rồi!
Không nổi, thì chó săn đi theo làm gì! Lãng phí thời gian, lãng phí năng lượng.
Lộ Thu Thu nghĩ như thế.
Mộc Hội Chi chỉ nghĩ, có phim đóng, thì cô đã vui rồi.
Nhìn thấy chữ số trong thang máy nhảy lên, cô dựa lưng nhẹ vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa bước ra, đã có xe đi theo.
Trước khi bộ phim truyền hình trực tuyến này lên sóng, cô không hề nổi tiếng, luộm thuộm trên đường phố, ngồi xổm bên lề đường ăn bắp ngô, không ai có thể nhận ra cô, mà bây giờ cô có thể nằm trong top 10 của giới giải trí.
Đúng thật là cô vẫn không quen với nó.
Cũng may đây là khu chung cư cao cấp, mỗi hộ gia đình một thang máy, hệ thống an ninh được thắt chặt, người bình thường không dễ bước vào.
“Ding” một tiếng, lên đến tầng, Mộc Hội Chi ra khỏi thang máy và đi thẳng.
Vừa bước vào nhà, cô đã treo chiếc mũ lưỡi trai lên quầy bar nhỏ ở cửa, tháo giày cao gót ra, cởi áo ngoài, cởi cúc áo ngực, thoải mái không gò bó!
Đi chân trần đến gian bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng.
Vừa vặn nắp chai, thì chai nước trong tay đã bị lấy đi.
Trong đầu cô ù một tiếng, xém chút đã nổ tung.
Cô đã cởi chiếc áo đang mặc ra, bên trong là một chiếc áo vest mỏng bằng lụa trắng không tay, khóa áo lót cũng đã cởi ra, cô lúc này có gì khác biệt so với lúc trần truồng.
Người phía sau cũng không hề có phản ứng gì, tự nhiên mà uống chai nước cô vừa vặn nắp: “Vừa quay về từ bên ngoài, uống nước lạnh không sợ đau bụng sao.” Nói rồi, anh đưa đến cho cô một cốc nước ấm, “Uống cái này.”
Sợ cô không uống, lại bổ sung thêm một câu: “Anh đặc biệt rót cho em đó.”
Mộc Hội Chi cứng đờ quay người lại, vòng tay ôm ngực, giả vờ như không có chuyện gì: “Sao anh lại ở đây?”
Cô vừa về một tiếng trước, nhận được tin tức mấy ngày nay anh đi công tác.
Anh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, đôi mắt khiêu gợi nhìn thẳng vào cô, đôi môi mím nhẹ mang theo chút gợi cảm.
“Lộ Thu Thu nói với anh, hành lý của em mất rồi.”
Mộc Hội Chi cắn răng, em hay lắm Lộ Thu Thu, cái gì cũng nói cho anh ta biết, đến việc mất hành lý cũng nói? Anh ta biết hành lý mất ở đâu sao?
Ngồi trong xe, Lộ Thu Thu đang rất hăng hái xem đoạn video đã chỉnh sửa thì đột nhiên hắt hơi, đưa tay lên xoa mũi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Chú Lý đang lái xe vô cùng tỉ mỉ, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh.
Lộ Thu Thu nghe thấy động tĩnh, giơ tay đẩy cặp kính trên sống mũi: “Chú Lý, chú đúng thật là một người ấm áp!” Nói rồi, còn giơ ngón cái lên cho chú Lý.
Tuy chú Lý không lên mạng, nhưng từ người đàn ông ấm áp, ông vẫn biết, vừa nghe có người khen, ông liền vui vẻ mà cười.
Mộc Hội Chi không nhận ly nước ấm trên tay anh, ngược lại còn lùi xuống vài bước, giữ khoảng cách với anh.
“Cho nên anh không có đi công tác?” Cô nghĩ, anh sẽ không vì những lý do này mà không đi công tác.
“Ừm.” Anh thấy đây là chuyện bình thường.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, phì cười, anh biết cô để hai tay trước ngực là đang che cái gì, liền nói: “Em còn chỗ nào mà anh chưa từng nhìn qua sao?”
Khuôn mặt của Mộc Hội Chi như bốc cháy.
Nếu anh ấy không nghiêm túc thì cô sẽ hoảng sợ, cô cảm thấy mình nên chuồn đi.
Ai biết được mới đi mấy bước, anh đã vòng tay ôm eo cô.
“Kỳ Gia Ngôn!” Cô không hề phòng bị, cả người trên không, sợ đến mức dùng hai tay siết chặt lấy cổ áo sơ mi của anh.
Kỳ Gia Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua cổ áo bị bóp nhăn nhó của mình, nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô, giọng điệu ái muội: “Hoá ra em thích như vậy.”
Anh bế cô thẳng vào phòng ngủ chính, dùng chân đóng cửa lại.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô còn chưa kịp có phản ứng gì, thì anh đã đè lên người cô, liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút chật chội.
Mộc Hội Chi giằng co muốn ngồi dậy, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.
Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên.
Môi anh đột nhiên áp lên, mổ vào khóe môi cô, rồi lại di chuyển xuống, cẩn thận gặm nhắm khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
“Kỳ Gia Ngôn, em còn chưa tắm!” Thật sự hết cách, cô phải la lớn.
Bây giờ là buổi sáng, tinh lực của anh vô cùng xung mãn, nhưng cô rất mệt, cô muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cô vừa nói xong, thì nghe thấy Kỳ Gia Ngôn khẽ thở dài.
“Em muốn ngồi dậy.”
Giọng anh hơi khàn: “Anh cũng đâu phải không cho em đứng dậy.”
“Buông tay ra.” Cô mím môi, eo áp vào lòng bàn tay anh trở nên vô cùng nóng, anh chính là cố ý.
Anh nở nụ cười, thu cánh tay không an phận của mình về, thuận thế lăn ra giường.
“Tắm xong, có tiếp tục không?” Ánh mắt anh nhìn cô, giống như nhìn một con mồi.
Mộc Chi Hội ôm chặt gối trước ngực, lại cầm theo một chiếc gối đánh anh, anh cũng không né, cái gối đập vào mũi anh, tóc trên trán cũng rối tung.
“Nghiêm chỉnh chút.”
“Anh không nghiêm chỉnh chỗ nào?” Anh nhìn cô nhướng mày, “Chúng ta là vợ chồng.”
“Chúng ta là kết hôn giả.” Cô nhắc nhở anh, tránh để anh quên mất, cô cũng sợ mình quên mất.
Hai người kết hôn là vì ai cũng cần cuộc hôn nhân này.
Anh không nói gì nữa.
Mộc Hội Chi ôm gối đứng dậy, cô phát hiện bây giờ người mình nóng như một con tôm luộc, không tắm, thì khắp người cô sẽ rất khó chịu.
“Giả sao.” Cô đi đến cửa phòng, phía sau truyền đến âm thanh của anh, “Chúng ta cần hâm nóng lại tối hôm đó không? Tối hôm đó, quan hệ của chúng ta thật đến nỗi không thể thật hơn nữa.”
“Tối hôm đó, vô cùng nồng cháy đó.” Giọng nói lười biếng của anh khiến người ta đỏ mặt.
“Kỳ Gia Ngôn!” Anh đúng thật là rất biết cách làm cho cô thấy phiền não, chính là bản lĩnh một câu nói cũng có thể chọc ghẹo cô, người bình thường sẽ không học được đâu.
Cô ném chiếc gối về phía anh, nhưng bị anh bắt được.
Nhìn thấy bộ dạng cọc cằn của cô, anh vô cùng thích.
Mộc Hội Chi trốn vào nhà vệ sinh, khoá cửa lại, dựa trên cửa.
Câu nói đó của anh, khiến cho cô không khỏi nhớ lại đêm hôm đó…
Bởi vì phim được hưởng ứng tốt, cô đi ăn mừng với Lộ Thu Thu, tửu lượng của Lộ Thu Thu rất tốt, cô thì uống không giỏi, vì vậy, chỉ cần cô uống một chút rượu, đã ngồi bên đường hóng gió xỉa răng.
Lộ Thu Thu không cõng nổi cô, cũng vì để không bị người ta chụp được ảnh say rượu, Lộ Thu Thu liền gọi cho anh.
Anh đến rước cô về nhà, rồi hồ đồ bị anh ăn sạch, không chừa một miếng xương nào.
Kết hôn giả hai năm, anh chưa từng vượt quá giới hạn.
Sau chuyện đó, anh vô cùng vô tội, nói là do cô châm lửa trước, anh mới là người thiệt thòi! Trí nhớ đêm hôm đó của cô đều rất rời rạc.
Cô chỉ biết, anh như một con sói đói, tra tấn cô đến gục ngã.
Vừa nghĩ lại, tai cô liền nóng rực, đỏ như máu.
Cô dùng tay quạt quạt, nhưng càng quạt càng nóng.
Tuy họ là kết hôn giả, nhưng cô…… Không bài trừ về tiếp xúc thân mật với anh.
Cô không đúng lắm!
Kỳ Gia Ngôn đứng trước cửa, gõ vài cái: “Tắm mà không lấy quần áo, sao em ra ngoài?”
Bên trong không có động tĩnh, anh tiếp tục nói: “Anh không ngại em tắm xong liền bước ra…”
“Cạch” một tiếng, Mộc Hội Chi mở cửa, thấy anh đang chặn trước cửa, cổ áo sơ mi của anh được nới lỏng, thấp thoáng nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn.
Cô thu hồi ánh mắt, cũng không muốn mình như tên lưu manh mà nhìn anh.
“Buổi tối hai nhà chúng ta hẹn ra ngoài ăn cơm, chúc mừng bộ phim mới của em vượt mốc trăm triệu lượt xem.” Kỳ Gia Ngôn nói.
“Không đi.” Cô vừa nghe, thì đã biết người mở buổi tiệc này là người chú đó của cô.
Quan hệ của cô và chú không tốt.
Anh không phải thật sự vui vẻ cho cô, anh vốn không thích công việc này của cô, trong mắt của anh, chỉ cảm thấy nó rất rối.
“Tránh ra.” Cô đẩy anh, nhưng căn bản không hề đẩy anh ra được.
Cô gấp gáp: “Kỳ Gia Ngôn, anh tránh ra.”
Kỳ Gia Ngôn đột nhiên nhấc bổng cô lên, cô bị dọa mà la một tiếng, hai tay bất giác báu chặt vai anh, anh ôm cô cao hơn nửa người, cô có thể không sợ sao!
Cô sợ độ cao!
Thông thường, để quay được một bộ phim kiếm hiệp, cô phải mất một thời gian dài để hạ quyết tâm.
Anh chọc cô: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, nếu để người ta nghe thấy, còn tưởng chúng ta ban ngày ban mặt chơi trò gì đó.”
“Đồ điên, buông em ra.” Trên miệng thì nói như vậy, nhưng cô không dám buông tay ra.
“Vậy em đi không?”
Hảo hán sẽ không chịu tổn thất trước mắt, cô gật đầu: “Đi đi đi, anh mau thả em xuống.”
Kỳ Gia Ngôn có được câu trả lời mà anh muốn, cũng thả cô xuống, lòng bàn tay rờ từ eo lên cổ cô, ánh mắt hơi thay đổi: “Em cài cúc áo lại rồi sao?”
Cô biết anh đang nói gì, cố ý mặc kệ anh: “Tránh ra.” Cô dùng hết sức đẩy anh ra.
“Hai năm nay, chúng ta đúng thật đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc.” Ngữ khí của Kỳ Gia Ngôn vô cùng có lỗi.
Anh đi theo cô đến phòng thay đồ, ra ban công, vào bếp, và cuối cùng là trở lại phòng tắm.
Mộc Hội Chi vịn tay nắm cửa, nhốt anh ở bên ngoài: “Em muốn tắm.”
Đôi mắt cô báo hiệu rằng anh có thể đi rồi.
Đáng tiếc, anh không có nhận thức này.
“Anh có thể tắm thêm lần nữa.”
“Kỳ Gia Ngôn, trong đầu anh chỉ có chuyện đó thôi sao?”
“Anh chỉ nghĩ chuyện đó với em.”
Mộc Hội Chi không tin, những tin tức của anh với các sao nữ, nếu nghiêm túc mà đếm, có thể viết ra một trăm trang giấy A4.
Kỳ Gia Ngôn đang nhìn cô, anh biết, cô đang không tin cái gì: “Em phải biết, đàn ông ở phương diện này, không dạy cũng thông, còn anh, thì lại thông minh như thế.”
“Đồ điên.” Mộc Hội Chi đóng sầm cửa lại trước khi anh nói tiếp.
Anh đi tu luyện ở đâu vậy? Cô vừa nghe đã đỏ mặt, nhưng anh thì mặt không hề đỏ, tim không hề đập?
Lời nói của đàn ông không thể tin, lời của Kỳ Gia Ngôn càng không thể tin.
Kỳ Gia Ngôn đứng trước cửa, nghe thấy tiếng nước chảy, anh thì thầm: “Tối hôm đó, anh rất tỉnh táo.”
Anh tỉnh táo đến nỗi không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Anh vốn tưởng rằng, tối hôm đó, anh cũng có thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi..