Phục Kích Ái

Hảo xảo bất xảo (thiếu một chút), lúc Lý Thiên Hữu chân trước mới vừa chuồn ra nhà lớn giam giữ nàng, chân sau xe quân đội của Vương Kính Tùng liền lái vào cửa chính bộ đội. Hai người trước sau chỉ kém 10 phút, mà vẻn vẹn chỉ 10 phút này, Lý Thiên Hữu lòng như lửa đốt cũng đã leo tường rời khỏi liên đội.

Xe Jeep quân dụng thắng gấp một cái trực tiếp dừng ở trước cửa nhà lớn, Vương Kính Tùng nhanh chóng xuống xe, theo ở phía sau chính là Trần Hồng Hiên và Trần Thần vũ trang hạng nặng, trong tay Trần Hồng Hiên còn nhấc một cái túi hành quân to lớn. 'quang quang' hai tiếng, ba người đóng sầm cửa xe bước nhanh đi vào trong nhà.

Ba người đi tới dừng bước ở trước cửa một gian phòng, Vương Kính Tùng đáp lại binh sĩ bảo vệ một cái quân lễ, từ trong túi lấy ra một phong văn kiện giao cho binh sĩ, cùng hắn giải thích ý đồ đến. Binh sĩ thoáng nhìn văn kiện rất là cung kính mở cửa, ba người đi vào. Vừa tiến vào gian phòng lông mày rộng thô của Vương Kính Tùng liền nhăn ở một chỗ, nhìn Lý Thiên Hữu nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn, trong lòng “lộp bộp” một hồi, hắn theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn ngoài cửa, bước nhanh đi đến trước giường.

Khi Vương Kính Tùng thấy người nằm trên giường cũng không phải là Lý Thiên Hữu, trong lòng không khỏi nguội lạnh, tất cả đều rõ ràng, bất quá, đây là Lý Thiên Hữu chạy trốn. Nàng cứ không đại não chạy trốn ra ngoài như vậy, Vương Kính Tùng siết chặt nắm đấm, phẫn hận nhìn nữ nhân vẫn còn ngất trên giường, nếu như lúc này người trên giường biến thành Lý Thiên Hữu hắn sẽ không chút do dự đá người ngã lăn trên mặt đất, xem nàng còn muốn dằn vặt không...

“Chỉ huy, Thiên Hữu nàng...” Trần Thần kinh ngạc nhìn nữ nhân xa lạ trên giường, trên người nữ nhân này mặc mê thải phục còn có băng tay liên đội các nàng, rõ ràng là quần áo của Lý Thiên Hữu. Lẽ nào Lý Thiên Hữu nàng... Chạy trốn rồi?...

“Hồng Hiên, anh đi, nghĩ biện pháp đẩy ra binh lính giữ cửa, 15 phút sau, gặp ở rừng cây nhỏ.” Vương Kính Tùng thu hồi ánh mắt xoay người thấp giọng phân phó với Trần Hồng Hiên.

“Rõ.” Trần Hồng Hiên hiểu rõ gật đầu, diện vô biểu tình xoay người đi ra ngoài.

Trần Thần vẫn lăng lăng nhìn nữ nhân trên giường, nàng nghĩ thầm, Lý Thiên Hữu này cũng thật là ngang bướng, cứ chạy trốn như thế, còn làm ngất đi một... Nàng quay đầu nhìn chỉ huy ngưng thần, nói rằng: “Chỉ huy, cô ấy làm sao bây giờ?”

Vương Kính Tùng hít sâu một hơi, hắn khẽ khàng đi đến trước cửa, nghe thấy nghe động tĩnh bên ngoài, xoay người nói với Trần Thần: “Cô xem xem, có thể làm cô ấy tỉnh lại không.”

Trần Thần hiểu ý gật đầu, cúi người kiểm tra người trên giường, thế nhưng, rất nhanh Trần Thần liền ngẩng đầu nhìn chỉ huy, nàng lắc đầu, cũng không biết Lý Thiên Hữu làm gì nữ nhân này, người hoàn toàn hôn mê rồi.

“Cô cõng cô ấy, chúng ta đi, mang về đại đội trước rồi tính toán sau.” Vương Kính Tùng hiển nhiên là bao che khuyết điểm, hắn làm ra quyết định như vậy tất nhiên là đã phạm sai lầm, âm thầm mang nữ nhân này rời khỏi, hắn là tòng phạm của Lý Thiên Hữu. Thân là một quân nhân làm ra quyết định như vậy là sẽ có phiền toái lớn, nhiều năm làm chỉ huy bộ đội đặc chủng như vậy, hắn cũng không phải không biết nặng nhẹ, chỉ là, hắn nghĩ thật vất vả vì Lý Thiên Hữu tranh thủ được cơ hội không thể cứ buông tha như vậy, Vương Kính Tùng ở trong lòng cầu khẩn, chỉ mong, tất cả còn có thể vãn hồi...Trần Thần không nói hai lời, cõng nữ nhân trên giường đi theo phía sau chỉ huy bước nhanh ra ngoài nhà lớn, nàng vừa đi vừa nghĩ, Lý Thiên Hữu này thực sự là tìm đường chết, chỉ huy quyết định như vậy hiển nhiên là liều lĩnh mạo hiểm rất lớn, một khi sự tình bại lộ vậy gặp họa sẽ không chỉ có một mình Lý Thiên Hữu...

Biệt thự Lâm Bắc Thần...

Lý Thiên Hữu không biết khóc bao lâu, từ lúc mới bắt đầu trầm tiếng khóc đến sau đó lại gào khóc, nàng không hề kiêng dè chút nào phát tiết tích tụ trong lòng, tựa hồ muốn một lần đều phát tiết đi ra. Nghĩ đến Lâm Bắc Thần tung tích không rõ trong lòng nàng thập phần sợ hãi, lại cảm thấy ủy khuất vì tình cảnh hiện tại của bản thân. Gần đây thật là xảy ra quá nhiều chuyện, Giang Đại Chí chết, Lâm Bắc Thần mất tích, bản thân nàng suy tàn, nàng nghĩ không ra cuộc sống tốt đẹp làm sao đã biến thành cái dạng này...

Khóc mệt mỏi, Lý Thiên Hữu nằm nghiêng trên giường của Lâm Bắc Thần, nàng cong cánh tay giơ ảnh chụp của Lâm Bắc Thần, không nháy mắt nhìn. Thỉnh thoảng tuôn ra nước mắt mơ hồ khuôn mặt tươi cười của Lâm Bắc Thần trên ảnh chụp, lướt qua gò má nhỏ xuống ở trên đệm, nàng cũng không thèm quan tâm, tùy ý đệm chăn dưới mặt trở nên ẩm ướt dính mặt nàng...

Gian phòng vắng vẻ đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động, Lý Thiên Hữu hoãn thần, nàng ngồi dậy, móc ra bộ điện thoại di động Điền Chí Vĩnh kín đáo đưa cho nàng, liếc nhìn điện báo. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện dĩ nhiên là số điện thoại đại đội.

Khi điện thoại di động cố chấp vang lên lần thứ ba, Lý Thiên Hữu ấn tiếp nghe, cẩn thận đặt ở bên tai.

“Thiên Hữu, là em sao?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của đội trưởng Trần Thần.

Lý Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng là chỉ huy biết nàng trốn, gọi điện thoại tới răn dạy nàng. Nghe câu hỏi của đội trưởng Lý Thiên Hữu bất giác gật đầu, tiếp đó lại nghĩ tới đội trưởng nhìn không thấy, nàng cúi đầu “Ừ” một tiếng.

“Lý Thiên Hữu, em muốn chết có đúng hay không? Hả? Em thật đúng là bản lĩnh lớn, có phải em nghĩ ai cũng ngăn không được em, còn dám chạy trốn, em nói, em còn có phải mãnh hổ binh không?” Nghe thanh âm hữu khí vô lực của Lý Thiên Hữu, Trần Thần liền giận không chỗ phát tiết, nàng kích động quở trách Lý Thiên Hữu, khẩu khí đó hận không thể lột sống Lý Thiên Hữu bên kia điện thoại.

Lý Thiên Hữu hơi đem điện thoại rời xa bên tai, một tiếng không biết nghe đội trưởng rít gào.

“Em câm rồi hả? Thế nào không nói lời nào, hiện tại ở đâu?”

“Đội trưởng, Bắc Thần, Bắc Thần tìm không thấy nữa...”

“Em chỉ vì cái này, chỉ vì cái này mà chạy trốn bất chấp hậu quả? Lý Thiên Hữu đầu em có phải nước vào hay không? Em biết chính mình đang làm cái gì không? Em biết em làm như vậy hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không?”

“Đội trưởng, tôi tìm không được Bắc Thần...”

Nghe giọng nói luống cuống của Lý Thiên Hữu, Trần Thần hầu như tức giận thổ huyết, người này là tẩu hỏa nhập ma rồi, cũng không biết Lâm Bắc Thần luôn luôn lạnh như băng cho Lý Thiên Hữu cái sâu độc gì, khiến Lý Thiên Hữu luôn luôn cẩn thận chặt chẽ biến thành bộ dạng này. Trần Thần thở dài, ngữ khí chầm chậm nói rằng:“Chúng ta còn có 10 phút thì xuất phát, đi Lâm Giang. Chỉ huy bảo tôi thông báo em, lập tức chạy tới Lâm Giang cùng bộ đội hội hợp, nhiệm vụ lần này em cũng có phần.” Nói đến đây ngữ khí Trần Thần dừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói tiếp: “Thiên Hữu, đừng xử trí theo cảm tính nữa, lần này em chạy trốn quản chế, vì đè xuống tin tức em chạy trốn, chỉ huy và chỉ đạo viên gánh chịu rất nhiều nguy hiểm. Nếu như em tiếp tục khư khư cố chấp, không chỉ chính em sẽ bị hủy, còn sẽ liên lụy những người khác.”

Trần Thần dừng ở đây, nàng thấy Lý Thiên Hữu như trước không lên tiếng, khẽ thở dài một hơi nhẹ giọng nói: “Lâm Bắc Thần đang ở Lâm Giang, nhiệm vụ lần này của chúng ta là đi cứu cô ấy, em mau chóng chạy tới cùng chúng tôi hội hợp, cái khác chờ gặp mặt lại nói.”

Lý Thiên Hữu vừa nghe có tin tức của Lâm Bắc Thần tinh thần lập tức tỉnh táo, nàng vừa định há mồm hỏi, liền nghe trong điện thoại vang lên tiếng còi khẩn cấp tập hợp, Lý Thiên Hữu nắm chặt điện thoại di động phản xạ có điều kiện đứng lên, mà đội trưởng cũng đã cắt đứt điện thoại...

Lý Thiên Hữu lăng lăng nhìn điện thoại di động trong tay, đột nhiên trợn tròn đôi mắt nhỏ, 'Lâm Bắc Thần ở Lâm Giang!!!' nàng không vội suy nghĩ nhiều cái khác, đẩy ra cửa phòng chạy vội đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu đi tới sân bay, chuyến bay chở khách gần nhất là rạng sáng 5 giờ, nàng thấy thời gian trước mắt hơn 2 giờ một chút. Nghĩ đi nghĩ lại cả đêm chưa từng ăn cơm, nàng đi vào KFC lầu một sân bay, một hơi muốn 3 cái hamburger cộng thêm một cốc cocacola, cũng không chú ý ánh mắt giật mình của người bên ngoài, bắt đầu lang thôn hổ yết...

Mùa đông phương bắc thực sự rất lạnh, ăn vài thứ Lý Thiên Hữu mới cảm thấy ấm áp chút, trên người nàng vẫn mặc nữ quân y thường phục, mặc thường phục xuân thu hơn nữa nàng có thương tích trong người, còn thỉnh thoảng có chút ho khan, làm cho nàng có loại cảm giác sắp hư thoát...

Lúc máy bay đáp xuống sân bay Lâm Giang, lòng Lý Thiên Hữu đã lo lắng không có cách nào hình dung, nàng là người thứ nhất chạy xuống máy bay, một đường chạy vội về phía nhà khách bộ đội vũ cảnh...

Lý Thiên Hữu bước vào nhà khách vũ cảnh một bước cũng không chần chờ đi về phía phòng họp đèn đuốc sáng trưng, đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy mấy người đội trưởng, Trần Hồng Hiên đang ngồi vây quanh cùng một chỗ nghiên cứu cái gì, nghe cửa phòng mở đoàn người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng. Lý Thiên Hữu hơi xấu hổ đi vào, lúc này có thể một lần nữa trở lại liên đội này, nhưng Lý Thiên Hữu làm sao cũng không vui vẻ nổi, luôn cảm giác bản thân nàng như một đào binh, làm cho nàng có chút không ngẩng đầu lên được.

Lý Thiên Hữu đi tới trước bàn hội nghị liền ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mọi người chờ mọi người chỉ trích và răn dạy...

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không đi thay quần áo đi.” Tiếng nói trung tính của đội trưởng Trần Thần xuyên qua toàn bộ phòng họp, mặt nàng âm trầm nhìn Lý Thiên Hữu, nếu không có nhiệm vụ nàng thật muốn hảo hảo dạy bảo Lý Thiên Hữu này...

Mấy người chiến hữu liếc nhìn Trần Thần tức giận, nháy mắt với Lý Thiên Hữu, sau đó Tiểu Miêu đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Thiên Hữu, ánh mắt nhìn Lý Thiên Hữu tràn đầy yêu thương, cô vươn tay kéo Lý Thiên Hữu sững sờ đi ra phòng họp.

Tiểu Miêu mang theo Lý Thiên Hữu đi vào một gian khách phòng, cô thoáng nhìn bộ dạng có chút chật vật của Lý Thiên Hữu, mở miệng nói rằng: “Thiên Hữu, chốc lát chúng ta xuất phát, chỉ huy đang cùng cảnh sát địa phương nghiên cứu phương án, trước tiên em rửa mặt một cái, thay đổi quần áo.” Nói xong cô đi tới bên giường nhấc lên túi hành quân của Lý Thiên Hữu đặt ở trên giường, lấy ra quần áo Lý Thiên Hữu phải mặc.

Lý Thiên Hữu trầm mặc nhìn Tiểu Miêu, nàng biết cô ấy đau lòng nàng, cũng biết đội trưởng rống nàng cũng không phải thật tức giận nàng, còn có chỉ huy, bởi vì nàng chạy trốn cũng phạm vào sai lầm. Nghĩ tới những thứ này, Lý Thiên Hữu cảm thấy không ngẩng đầu lên được, trong lòng loạn loạn rất khó chịu...

Sau khi Lý Thiên Hữu rửa mặt chải đầu hoàn tất, Tiểu Miêu kiểm tra cho nàng, khi cô trông thấy trên băng gạc quấn bên ngoài vết thương vẫn thấm vết máu, Tiểu Miêu đỏ con mắt, cô không nói tiếng nào bôi thuốc cho Lý Thiên Hữu, một lần nữa băng bó. Nhìn bộ dạng rất đau lòng của Tiểu Miêu, Lý Thiên Hữu thoải mái cười cười với cô, kéo dài khoảng cách hai người, bắt đầu vũ trang bản thân...

Lâm Bắc Thần xác thực là bị tập thể tội phạm buôn lậu súng ống bắt, lúc cô đánh Lý Thiên Hữu một cái tát rồi rời đi, cô cũng không có lập tức bị tức giận rời khỏi Lâm Giang. Tuy rằng thái độ Lý Thiên Hữu đối với cô, cùng câu “Chúng ta chia tay đi!” khiến Lâm Bắc Thần rất tức giận, nhưng cô vẫn là kìm lại không quyết tâm rời khỏi, cô ở lại Lâm Giang ngày thứ ba, đang ở nhà hàng tây ăn bữa cơm, cô bị một nam nhân cầm súng trực tiếp trói đi, mà mấy người La Quân cũng rất nhanh bị chế phục mang tới trên một chiếc xe Minibus khác...

Lâm Bắc Thần không biết bản thân bị nhóm người này đưa đi địa phương nào, vốn là lần đầu tiên cô tới Lâm Giang, đối với cái địa phương này căn bản là không quen thuộc. Cô cảm giác được sợ hãi cực kỳ, mà Lý Thiên Hữu lại bị giam, mấy người La Quân cũng bị bắt, ở một thành thị xa lạ này, ai còn có thể tới cứu cô? Lâm Bắc Thần hầu như tuyệt vọng...

Nhóm người đó mang Lâm Bắc Thần vào một căn nhà, sau đó liền nhốt cô ở trong một gian phòng tối, ngoại trừ người đưa cơm mỗi ngày, Lâm Bắc Thần chưa thấy có những người khác ở, cũng không có người đến tìm cô hỏi, hoặc là làm khó cô. Loại tình huống này quá khác thường, không khỏi làm Lâm Bắc Thần càng thêm sợ hãi...

Lúc đầu Lâm Bắc Thần cho rằng lần này bị bắt cóc là nhị thúc nhẫn tâm ở sau lưng chỉ điểm, thế nhưng sau đó cô biết mình đã đoán sai rồi. Ngay ở giữa trưa ngày thứ hai cô bị giam, hai nam nhân đi đến, thô lỗ kéo cô đến một đại sảnh rất rộng rãi. Đại sảnh đứng rất nhiều người, mỗi người âu phục giày da biểu hiện nghiêm túc chắp tay mà đứng, ở giữa phòng đặt một ghế sô pha bằng da thật, một nam nhân cạo đầu trọc ngồi ở trên.

Lâm Bắc Thần bị người trói chặt ở trên ghế gỗ và niêm phong miệng, cô bị ép ngồi ở đối diện nam nhân đầu trọc, không bao lâu lại đi tới một nam nhân gầy gò, cầm trong tay DV bắt đầu thu hình cô. Thu hình kéo dài không tới hai phút liền kết thúc, nam nhân gầy gò cung kính giao DV vào trong tay nam nhân đầu trọc, nam nhân đầu trọc đó từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần, hắn tiếp nhận DV quay về ống kính nói rất nhiều, mãi sau khi nghe thấy lời nói của nam nhân đầu trọc Lâm Bắc Thần mới hiểu được, hóa ra những người này đều là nhằm về phía Lý Thiên Hữu, sở dĩ bắt cóc cô, cũng là vì bắt cô áp chế Lý Thiên Hữu mà thôi...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lưu bình thật ít, phách vương thật nhiều, ta có thể hay không yêu cầu các ngươi không cần phách vương ta???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui