Phượng Hoàng Tại Thượng

Trầm Chu cũng không biết mình đã uống nhầm thuốc gì mà lại vác gã người phàm kia đến một khách điếm gần đó. Chưởng quầy của khách điếm hiển nhiên nhận ra hắn, cho nên vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn nàng ban đầu liền thay bằng chút ý vị sâu xa.

Nàng vứt Phó Uyên xuống trên giường rồi lệnh cho tiểu nhị của khách điếm: “Đi y quán tìm lang trung đến chữa tay cho hắn.”

Nếu nàng nguyện ý dĩ nhiên có thể vận khẩu quyết lập tức trị lành thương thế trên người nam tử, nhưng nghĩ đến miệng mồm khó ưa của hắn thì nàng lại bốc hỏa.

Điếm tiểu nhị nghe xong vẫn chần chừ đứng đó, liếc nhìn nam nhân trên giường thăm dò, “Vị này hẳn là Phó công tử, vậy phí tổn cho lang trung chắc không có đâu. Cô nương đi rồi, e cả tiền ở trọ Phó công tử cũng trả không nổi, cô nương…”

Nghe xong những lời này, Trầm Chi liền không nhịn được lên tiếng mỉa mai: “Ta nghe nói hắn vốn cũng là người có tiếng trong thành này, lúc trước không ít người nịnh bợ hắn, sau khi gặp phải vận rủi, bây giờ ngay cả ở trọ cũng bị người khác ghẻ lạnh à?” Vừa nói vừa tiện tay ném ra một thỏi bạc, “Đi đi, chuẩn bị cho ta thêm một gian phòng hảo hạng, nếu ta trở về mà thấy hắn có chuyện gì không may thì sẽ hỏi tội ngươi.”

Tiểu nhị bị khí thế của nàng ảnh hưởng, lập tức gật đầu lia lịa rồi khom lưng lui ra ngoài, sau khi xuống lầu còn không quên tám chuyện với đồng liêu: “Phó công tử lần này vớ được một kim chủ lợi hại rồi, không những đẹp như thiên tiên mà còn chi tiền vô cùng mạnh tay nữa.”

Trầm Chu liếc mắt nhìn về phía nam tử nằm ngay đơ trên giường, vẻ khó chịu trên mặt vẫn không tan, một lúc sau nàng mới thở dài một hơi.

Đã thất thế còn bị xa lánh khi nhục, lòng người đã tha hóa đến mức này sao?

******

Gió nhẹ luồn qua cửa sổ để mở phả vào phòng, nam tử trên giường chậm rãi mở mắt ra, trong phòng đã không còn bóng dáng thiếu nữ, nằm một lúc hắn mới cuộn chăn lại, lầm bầm: “Đi mà cũng không biết đóng cửa sổ lại.”

Trầm Chu ra khỏi khách điếm liền thẳng hướng về phía Mục phủ, nơi này tuy không phồn hoa như kinh thành nhưng cũng tấp nập không kém. Đi đến một con phố thì đằng xa chợt có cỗ xe ngựa chạy ào đến, vừa nép người sang một bên tránh nàng lại chú ý đến hai đứa bé còn đang đứng giữa đường ngựa chạy. Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức tung mình đến trước mặt hai đứa bé, vừa ôm lấy một đứa thì đứa bé gái còn lại cũng được một nam tử áo đen ôm vào lòng. Ánh mắt hai người giao nhau, nam tử lập tức ngẩn người.

Sau khi cả hai đồng thời lùi ra ven đường, đặt đứa bé trong tay xuống, nam tử kia mới chợt thi lễ với nàng một cái, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không hề che giấu, “Bái kiến thượng…””

Trầm Chu cuống quýt đưa một ngón tay lên môi, không cho hắn nói tiếp.

Mục Thanh Nhượng nhanh nhảu đổi lời: “Sao Trầm Chu cô nương lại ở đây?”

Tuy chuyến này đến nhân giới nàng không hề dịch dung, nhưng dáng vẻ vải bố thô sơ này mà cũng có người nhận ra được thì đúng là hơi ngoài dự đoán. Trầm Chu nhìn nam tử từ trên xuống dưới một lượt, nhận ra bội kiếm dưới vạt y bào của hắn thì chợt hiểu, “Sao đệ tử của Trường Minh lại ở đây?”

Sự kiện ở Côn Luân đã là chuyện của hơn hai trăm năm trước, thời gian hai trăm năm đủ để một người phàm trải qua mấy vòng luân hồi nhưng người thanh niên trước mặt vẫn mang dáng vẻ mới ngoài hai mươi, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Trầm Chu ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra hắn là ai, nhưng hắn vừa nhìn liền nhận ra nàng thì hẳn chính là một trong các sư đệ của Đông Phương Khuyết rồi.

Mục Thanh Nhượng nhìn thấy ánh mắt của nàng thì cũng biết nàng không nhớ rõ mình, trong bụng không khỏi có hơi ảm đạm. Lần ngộ kiến năm đó đã khiến hắn ghi nhớ hình bóng của vị thượng thần này suốt hơn hai trăm năm. Nhưng nằm mơ hắn cũng không ngờ, hai trăm năm sau lại có thể gặp lại nàng tại đầu một con phố ở Liễu Châu như thế này.

Thu hồi tâm tình nơi đáy mắt, Mục Thanh Nhượng cố giữ ngữ khí thật bình thản, “Bẩm Trầm Chu cô nương, mấy ngày trước Ngọc Hư sư tôn của bổn phái đã quy tiên, người trong phái đều nhất trí đề cử Đông Phương sư huynh kế nhiệm vị trí chưởng giáo, nhưng ngay trước ngày diễn ra nghi thức thừa vị, Đông Phương sư huynh lại cùng Nghi cô nương không từ mà biệt. Lần này đệ tử cùng đồng môn xuống núi vốn để tìm Đông Phương sư huynh trở về, đến đây lại bị việc riêng quấn chân nên đành phải để các vị đồng môn đi trước…”

Trầm Chu nghe xong thì không nhịn được cong môi cười, “Đông Phương Khuyết là dạng trầm ổn chững chạc, không ngờ mới hai trăm năm mà hắn đã bị tính tùy tiện thích làm bừa của Tử Nguyệt ảnh hưởng làm hư rồi.” Gật gù mấy phen nàng mới tránh sang một bên nhường đường cho Mục Thanh Nhượng, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là đệ tử muốn cùng ta lên núi hôm đó, xem ra sau hai trăm năm, tu vi của ngươi tiến bộ rất nhiều.” Thuận miệng chỉ điểm luôn: “Có điều dục tốc bất đạt, nóng lòng nâng cao tu vi sẽ khiến căn cơ không vững. Tốt hơn hết là theo hướng chậm mà chắc, đến khi ngươi lĩnh ngộ được tiên đạo, tu vi cũng sẽ theo đó tiến triển cực nhanh.”

Mục Thanh Nhượng thoáng ngẩn người, sau khi hoàn hồn thì vội vàng cung kính nói: “Đa tạ Trầm Chu cô nương chỉ điểm.”

Trầm Chu hỏi: “Ngươi tên gì?”

Mục Thanh Nhượng mừng rỡ trong bụng nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Đệ tử gọi là Mục Thanh Nhượng.” Ít ra nàng vẫn còn nhớ hắn là ai chứ không hoàn toàn quên bẵng.

“Ta còn vội đến Mục gia, chẳng phải ngươi cũng đang bận sao? Từ biệt ở đây thôi.”

Mục Thanh Nhượng nghe vậy thì cuống cuồng đưa tay kéo tay nàng, kêu lên: “Trầm Chu cô nương.” Rồi như ý thức được hành động của mình có chút không ổn, hắn lập tức buông tay nàng ra, tuy cách một lớp vải nhưng hắn vẫn cảm thấy bàn tay nóng rát.

Hơi khó hiểu khi thấy hắn cuống cuồng như vậy, Trầm Chu hiếu kỳ hỏi: “Gì thế?”

Mục Thanh Nhượng đã lấy lại vẻ trầm tĩnh, “Cô nương muốn nói đến Mục gia ở cuối con đường này? Thật không dám giấu gì, đệ tử cũng đang định tới đó.”

Hỏi mới biết thì ra thành trì này là cố hương của Mục Thanh Nhượng, trùng hợp hơn nữa là việc riêng hắn nói khi nãy cũng chính là chuyện của Mục gia.

“Ngươi cũng họ Mục, chẳng lẽ…”

Mục Thanh Nhượng mỉm cười, “Mục gia là bổn gia của đệ tử, theo bối phận thì Mục lão gia hiện giờ chính là cháu đời thứ chín của đệ tử.”

Trầm Chu không khỏi cảm khái một trận vì sự trùng hợp này, hỏi tới: “Vì vậy khi biết ngươi vừa hay đang ở đây nên bọn họ mới cầu ngươi hỗ trợ tìm kiếm đứa con trai bị mất tích của mình?” Nhận được cái gật đầu của Mục Thanh Nhượng, mặt nàng liền giãn ra, “Ta đang lo không biết nên làm thế nào để vào Mục gia thăm hỏi tin tức, có ngươi ở đây giảm được biết bao phiền toái.”

Sau một thoáng ngây người vì nụ cười của nàng, Mục Thanh Nhượng mới vội vàng hỏi mục đích chuyến đi lần này của nàng, nghe xong thì hết sức kinh ngạc, nghiêm mặt nói: “Có chuyện như vậy sao? Trầm Chu cô nương yên tâm, đệ tử nhất định sẽ toàn lực tương trợ cô nương.”

Trầm Chu dặn dò: “Trước mặt người ngoài tốt nhất đừng xưng đệ tử với ta.”

Biết nàng muốn hành động kín kẽ, Mục Thanh Nhượng lập tức nói: “Hiểu rồi, sau khi đến nơi, ta sẽ giới thiệu cô nương là sư muội mình, như thế được không?”

Trầm Chu hài lòng gật đầu, “Đi thôi.”

Hai người đến trước Mục phủ, Mục Thanh Nhượng vừa báo danh hiệu thì lập tức già trẻ lớn bé toàn phủ liền ra ngoài nghênh đón. Mục lão gia còn tự mình đưa hắn đến ngồi xuống trên chủ vị, sau khi cung kính hỏi han mấy câu thì gần như không thể đợi được nữa, nóng lòng nói ra dụng ý mời hắn đến quý phủ.

Trong lúc kể về con trai nhà mình, ông lão hơn năm mươi tuổi đầu đã vài lần suýt rơi lệ. Ông lớn tuổi mới có được một mụn con, khó khăn lắm mới nuôi được đến lớn nhưng lại không nên thân, hoang đường đến mức đòi kết hôn với một kỹ nữ thanh lâu. Trong lúc nóng giận ông đã cấm túc thằng con bất hiếu của mình, nhưng mới bị nhốt được mấy ngày tiểu tử kia đã trèo cửa sổ chạy trốn mất biệt. Có người nói từng gặp hắn trên đường đến Phong Nguyệt Lầu, mà kỹ nữ hắn thích cũng đang treo biển hành nghề ở nơi đó. Hỏi tất cả cô nương ở Phong Nguyệt Lầu, ai cũng nói hôm đó đã tận mắt thấy hắn vào phòng của kỹ nữ kia, nhưng sang hôm sau thì cả hai cùng mất dạng.

Phong Nguyệt Lầu… chính là nơi gã yêu quân ngu ngốc kia mất tích.

“Trước khi mất tích Mục công tử có hành vi bất thường nào không?” Trầm Chu đột nhiên mở miệng hỏi.

Một thị tỳ chột dạ nhìn thoáng qua lão gia nhà mình thì lại nghe ông nói: “Nhìn ta làm gì, tiên cô đã hỏi thì mau đáp rõ ràng.“

Thị tỳ vội thưa: “Sau khi bị cấm túc thì ngày nào công tử cũng thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, không nói gì mà chỉ nhìn chăm chăm ra ao sen bên ngoài. Trước hôm công tử mất tích, công tử cứ như phát điên vậy, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mình cuối cùng cũng nhận được ‘Thiên Khải’, có thể ở cùng Liễu cô nương rồi. Có người nói công tử giống hệt như…” Thị tù lại liếc lão gia nhà mình một cái mới nói tiếp: “Giống như bị hồ ly tinh mê hoặc vậy.”

Trầm Chu thẳng thừng phán: “Vớ vẩn.”

Mục Thanh Nhượng hắng giọng giải thích: “Trong phủ không có yêu khí, không nên dễ dàng tin mấy loại tin đồn vô căn cứ như vậy.”

Mục lão gia vội vàng nói: “Tiên thượng dạy rất đúng. Tiểu nhi vẫn vô cùng cố chấp chuyện tiên đạo với thuật trường sinh, thậm chí còn từng định lên núi Tử Hoa theo đuổi tiên thượng nữa. Nếu không phải vì nó là dòng độc đinh của nhà, e vãn bối đã để nó đi cho rồi. Mấy năm trước có một tiên nhân đi ngang qua từng dạy tiểu nhi chút thuật pháp, còn nói cái gì tiểu nhi trời sinh đã mang tiên cốt, người như vậy vạn dặm cũng tìm không ra, tuyệt đối sẽ không bị yêu ma quấy nhiễu.”

Trầm Chu nghe xong thì đột nhiên đứng dậy, “Dẫn ta đến phòng của lệnh công tử.”

Mục lão gia nhìn thoáng qua Mục Thanh Nhượng, thấy hắn gật đầu thì vội vàng lệnh cho nha đầu dẫn Trầm Chu đi, nhìn Mục Thanh Nhượng không nói tiếng nào mà chỉ theo sát sau lưng Trầm Chu thì cũng hơi ngạc nhiên. Đó không phải là sư muội của tiên thượng sao? Sao nhìn thế nào cũng thấy giống như nàng mới là người quyết định vậy?

Nhưng cũng phải nói chứ, hai vị này quả thật hệt như thần tiên, nhất là thiếu nữ áo trắng, còn xinh đẹp hơn cả Cửu Thiên Huyền Nữ trong tranh.

Đi đến phòng của người bị mất tích, Trầm Chu cẩn thận xem xét hồi lâu cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt. Nàng đi thêm một vòng thì dừng lại bên cửa sổ.

Gian phòng này gần sát ao sen, gió mát thổi vào mang theo hương sen thơm ngát. Trầm Chu nhớ đến hai chữ ‘Thiên Khải’ trong lời nha hoàn kia vừa nói… có nghĩa là gì nhỉ?

Vừa định rời khỏi bệ cửa sổ, ánh mắt nàng chợt khựng lại, trên góc song cửa có khắc gì đó.

Khẽ vuốt ve hình khắc một lúc, Trầm Chu chợt ngẩng đầu lên, nghiêm nghị gọi: “Thanh Nhượng, mau đến đây nhìn.”

Vẫn còn lâng lâng vì được nàng gọi thẳng tên, Mục Thanh Nhượng vội vàng đi đến, nhưng khi nhìn thấy hình vẽ bên góc cửa sổ thì không khỏi kinh ngạc, “Đây là…”

Trên bề mặt song cửa bằng gỗ lim có khắc hình, tuy nét khắc xiêu vẹo nhưng Trầm Chu vẫn rõ ràng nhận ra được đó là một đóa hoa long lâu. Nhưng hoa long lâu chỉ sinh trưởng ở khu vực cổ xưa nhất của thần giới, ngay cả người tiên giới cũng chỉ đa phần nghe danh mà chưa gặp bao giờ. Phòng của một phàm nhân sao lại xuất hiện hình của loại hoa này?

Dựa vào vết tích thì cũng chỉ mới được khắc gần đây mà thôi.

Thần sắc của Trầm Chu càng lúc càng thêm nghiêm nghị, “Xem ra đích thực là nhằm vào ta.”

Tiểu nha đầu Mục gia tò mò đi tới, nhìn thấy hình khắc ở khóc cửa sổ thì sợ hãi kêu lên: “Hoa trường sinh… Lẽ… lẽ nào việc công tử mất tích có liên quan đến Trường Sinh Giáo sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui