Bên Bắc Kinh vẫn chưa có tin tức, Lý Đinh Sơn cũng có chút sốt ruột. Hạ Tưởng vừa nói việc Phùng Húc Quang đã quyết định đầu tư nhà máy thực phẩm lại càng làm cho Lý Đinh Sơn như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nhà máy thực phẩm và kế hoạch lớn phát triển du lịch, thậm chí phát triển kinh tế toàn bộ huyện Bá đều quyết định bởi việc khai phá làng du lịch Tam Sơn, không sốt ruột mới là lạ! Dù sao nếu tin tức làng du lịch Tam Sơn không đúng, hoặc cho dù là thật nhưng nếu thời hạn khai phá kéo dài, sẽ đều mang đến ảnh hưởng rất lớn đối với tiền cảnh của huyện Bá.
Tình hình giao thông huyện Bá quá kém, kém đến mức làm người ta không có cách nào cả. Trừ phi mượn ngoại lực, nếu không để huyện Bá tự tu sửa, xây dựng đường núi thông tới Bắc Kinh, quả thực còn khó hơn lên trời, căn bản là không có khả năng. Chỉ bằng thực lực kinh tế huyện Bá, có thể tu sửa một con đường núi dài 20km nối tiếp tới làng du lịch Tam Sơn cũng đã là phi thường không tồi.
Điều này tương đương với việc tiền đồ của huyện Bá và tất cả khát vọng chính trị của Lý Đinh Sơn đều ký thác ở tin tức mà không hiểu Hạ Tưởng biết từ đâu này. Cho dù Lý Đinh Sơn cực kỳ tin tưởng Hạ Tưởng, cực kỳ trấn tĩnh, cũng không tránh được nỗi bất an, lo được lo mất, lại không kìm nổi cầm điện thoại, gọi điện thoại tới bạn bè ở Bắc Kinh.
Kết quả là vẫn không có tin tức xác thực, chỉ có đáp án là nhân vật mấu chốt đi công tác, chờ khi ông ta trở về mới có thể xác định được.
Vẻ thất vọng của Lý Đinh Sơn dừng lại trong mắt Hạ Tưởng, cũng khiến hắn sinh ra một tia nghi hoặc, chẳng lẽ là mình nhớ nhầm? Hẳn là đúng chứ, mùa hè năm 99, làng du lịch Tam Sơn chính thức triển khai một loạt hoạt động, dẫn phát tới cơn sóng đầu tiên của sự tăng triển vượt bậc của du lịch Bắc Kinh và tỉnh Yến. Lúc ấy bởi vì làng du lịch Tam Sơn gần huyện Bá nên hắn còn cố tình chú ý một thời gian. Cho dù hắn không nhớ được cụ thể ngày khai trương nhưng hẳn là đúng vào mùa hè năm 99. Tính ngược lại thời hạn công trình về phía trước, việc khai thông đường núi cần khoảng một năm.
Nói cách khác, công trình khai thông đường núi sắp triển khai.
Chỉ có điều hiện tại vẫn chưa có tin tức chính xác, cũng không biết là vấn đề tại sao? Hạ Tưởng cũng hơi đau đầu. Nếu thật sự tình hình có biến, tất cả tính toán của hắn đều đổ ra sông ra biển. Muốn biến huyện Bá thành đất dụng võ, trợ giúp nhân dân thoát cảnh nghèo khốn chỉ là một câu nói suông. Lý Đinh Sơn không có chiến tích còn chưa nói, chỉ cần an ổn vượt qua thời kỳ quá độ, chờ sau khi Cao Thành Tùng rơi đài, khẳng định Lý Đinh Sơn có thể lên chứ. Chỉ có điều nếu đã đến huyện Bá, sẽ phải làm chút gì đó cho dân nghèo nơi đây. Cho dù không thể làm cho bọn họ giàu có thì ít nhất cũng phải làm họ không đến mức sầu khổ chỉ vì một bao thuốc lá. Nhớ tới sự ân cần của Hoàng Hải, Hạ Tưởng cảm thấy mình thiếu nợ y cái gì đó.
Nếu chẳng may sự tình có biến, vì lý do nào đó mà làng du lịch Tam Sơn bị chậm khai phá, chẳng lẽ đại kế hoạch nhà máy thực phẩm và làng du lịch cũng sẽ mắc cạn? Không! Hạ Tưởng bỗng nhiên quyết tâm, nếu không thể mượn dùng đông phong của việc khai phá làng du lịch Tam Sơn thì hắn sẽ đề nghị Lý Đinh Sơn báo cáo với thành phố Chương Trình và tỉnh Yến, vì tranh thủ khai phá du lịch huyện Bá, xin một khoản tài chính, mở rộng và nâng cấp đường nối thành phố Chương Trình và huyện Bá, trước hết thu hút du khách từ thành phố Chương Trình đến huyện Bá nghỉ ngơi. Cho dù không kiếm được tiền cũng có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động, trước tiên là cơ sở để cam đoan sinh tồn, sau đó là bàn bạc kỹ hơn cũng không muộn.
Buổi tối gặp mặt Phùng Húc Quang và Tiếu Giai, Hạ Tưởng nói vẫn tạm thời chưa có tin tức gì từ Bắc Kinh. Phùng Húc Quang thật lâu không nói gì, đột nhiên vỗ đùi đứng lên:
- Không thông đường, nhà máy thực phẩm của tôi cũng phải triển khai. Không phải là từ thành phố Chương Trình phải vòng vèo mấy trăm km sao? Vận chuyển cũng không tốn bao nhiêu tiền, tôi còn gánh vác được tốt.
Hạ Tưởng kinh ngạc nhìn Phùng Húc Quang, không rõ vì sao đột nhiên y lại hạ quyết tâm lớn như vậy. Phùng Húc Quang bị Hạ Tưởng nhìn phát ngượng, lại ngồi xuống, cười ha hả nói:
- Tôi tuy là thương nhân nhưng tôi cũng có lương tâm, cũng có tâm cảm thông chứ! Hoàng Hải đã kể cho tôi một câu chuyện, tôi nghe xong rất xúc động, cảm thấy có thể kiếm tiền đồng thời khiến rất nhiều người khác cũng cải thiện cuộc sống mới là con đường kinh thương, mới là giá trị thể hiện một con người. Chỉ vì kiếm tiền mà kiếm tiền, kỳ thật cũng chẳng khác gì người chỉ biết ăn với ngủ.
Xã Cổ Trại của Hoàng Hải vẫn là nơi khá giàu có trong huyện Bá, bởi vì không xa thị trấn, hơn nữa giao thông tiện lợi, người trong thôn xóm đều cơ bản có thể giải quyết vấn đề ấm no, thỉnh thoảng còn có thuốc hút, rượu uống, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy thôn xóm nơi thâm sơn cùng cốc. Em vợ Hoàng Hải năm nay 30 tuổi, bởi vì nhà quá nghèo nên không cưới nổi vợ, đến giờ vẫn độc thân. Thôn của y cách thị trấn hơn 100km, trong đó có hơn 20km là đường núi không thông được xe, cần phải đi bộ. Nói là đường, căn bản chỉ là một con đường mòn rộng chừng bàn tay, ngay cả xe đạp cũng không đi được.
Em vợ y cũng chí đoản, lại thích uống rượu, lại không có tiền, liền mua bã rượu về làm rượu. Có rượu nhưng không có đồ ăn, đồ nhắm, gia cảnh nghèo khó liền dùng một cái đinh sắt chấm vào muối để nhấm rượu, nhưng ngay cả muối cũng không có nhiều. Em vợ y cứ uống một ngụm rượu lại liếm đinh sắt một cái, miệng lẩm bẩm: - .
- Ăn một miếng thịt lợn nhắm rượu, ngon thật!
Tiếp đó lại uống một ngụm rượu, lại liếm cái đinh sắt:
- Lại một miếng thịt bò, ngon quá!
Kết quả không ngờ bị đinh sắt làm rách miệng, y bất mãn tự trách mình:
- Đúng là đồ tham lam, vội vàng cái gì, thịt cá phải ăn từ từ, bị xương cá làm rách mồm, đáng đời!
Hoàng Hải kể cho Phùng Húc Quang cho vui nhưng không ngờ Phùng Húc Quang nghe xong không cười mà lòng nặng trịch. Ai ngờ được có những người khổ cực, nghèo túng tới mức đó, khi nghe thì tưởng là vui đùa nhưng khi thật sự phát sinh trước mắt mình mới làm người ta đau xót trong lòng.
Tiếu Giai cũng nhấp nháy mắt. Cô ngồi bên bàn giơ hai tay chống vào má, giống như một nữ sinh đang nghe giảng bài, rất chuyên chú. Bởi vì bị hai tay đè ép, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi biến hình, lại lộ ra một vẻ đáng yêu khác.
- Hạ Tưởng, huyện Bá còn có hạng mục gì có thể khai phá, tôi cũng muốn làm chút việc ở huyện Bá, cống hiến một phần sức lực của mình!
Tiếu Giai sửa lại bộ dạng quyến rũ bình thường, kiên quyết nói.
Hạ Tưởng nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của cô, thấy một khí thế trước giờ chưa từng có khiến hắn không khỏi cảm khái. Từ trước tới giờ hắn vẫn cảm thấy Tiếu Giai khôn khéo, giỏi về phát hiện cơ hội kinh doanh, nhưng vẫn xem nhẹ cô vì tuổi còn quá trẻ. Cô mới 23 tuổi, bằng tuổi hắn. Bất kể cô có kiếm tiền không từ thủ đoạn hay không, lại còn suýt nữa bị Văn Dương làm hại, cô vẫn chỉ là một cô gái mới đi vào xã hội. Trong xã hội có đủ loại thủ đoạn và lòng người hiểm ác, không phải một sớm một chiều mà hiểu được...
Lại đợi hai ngày vẫn không có tin tức từ Bắc Kinh. Phùng Húc Quang không chờ được, đề xuất phải về thành phố Yến chuẩn bị công tác giai đoạn đầu. Mặc kệ làng du lịch Tam Sơn có triển khai hay không, trong vòng một tháng y vẫn nhất định tới huyện Bá đầu tư. Tiếu Giai cũng cho rằng không cần phải ngồi chờ ở huyện Bá, dù sao ở thành phố Yến còn rất nhiều việc cần hoàn thành, bởi vậy cũng trở về với Phùng Húc Quang.
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, tiễn họ rời đi...