Quỷ Hạng

Nhà Trần Kỳ nằm trong một tiểu khu bình thường gần với Ung Hòa Cung*, kiểu thiết kế một tầng chỉ có hai hộ.

Tuy rằng lúc trước trực giác vẫn mách bảo Trần Kỳ là một kẻ độc thân, song lúc vừa đặt chân vào nhà hắn, tôi vẫn khá ngạc nhiên.

Toàn bộ những bức tường có thể dỡ bỏ đều đã dỡ, từ một phòng khách và hai phòng đã thành một gian lớn một gian nhỏ, mặt tường lẫn trần nhà đều thuần một màu đen, mọi dụng cụ đồ đạc trong nhà bếp và phòng vệ sinh đầy đủ, nhưng một số đồ lại hoàn toàn mới, như thể sau khi lắp đặt chưa có ai sử dụng. Thêm vào đó giữa phòng xếp một chiếc giường đôi rất lớn rất đơn giản, ngoại trừ chiếc ga giường trùng với màu sơn, chẳng còn đồ gì khác cả. Thứ duy nhất chẳng hề ăn khớp với toàn bộ căn phòng là một giàn hoa be bé ở ban công, bên trên mấy chậu cây bày lác đác, còn có một chiếc bàn nước bằng thủy tinh. Ngoài những thứ đó ra, cả nhà chẳng còn đồ gì khác. Có điều cửa một phòng nhỏ đóng kín mít, không biết bên trong trông thế nào.

Tôi đứng trước cửa dở khóc dở cười. Đây là chỗ có người ở sao? Kiểu quái nhân như hắn ở được, chứ loại bị ép đến đây như tôi thì chịu chết.

Dĩ nhiên hắn cũng để ý, chỉ tỉnh bơ giải thích: “Anh thường không ở nhà, toàn ở chỗ cậu em. Cần cái gì thì đi mua, phía dưới có siêu thị đấy.”

Tôi không khỏi cười gượng, vì thi nghiên cứu sinh nên tôi đã bỏ việc làm thêm, tiền tích cóp sau bốn năm đại học cũng không thừa nhiều, lại chẳng dám mở miệng xin mẹ vất vả ở nhà, hiện tại làm gì còn nhiều tiền để dành nữa? Chưa kịp nói gì, di động trong túi áo đột nhiên rung.

Tôi vừa nhấc máy, giọng nói của Cao Học Huy đã dồn dập truyền đến.

“Tiểu Mạt, cậu chạy đi đâu thế?”

“Lúc này tôi đang ở Trần... Nhà thầy Trần, sao nghe ồn quá vậy? Xảy ra chuyện gì à?” tôi nghe thấy bên kia ầm ĩ, còn kèm theo cả tiếng trẻ con khóc.

“Ôi hai tiểu tổ tông này, cậu vừa đi thì bắt đầu gào khóc không dừng.. Cậu bảo gì cơ? A, bên này hơi hỗn loạn, mau về đi đã, ” giọng điệu cuống quít của Cao Học Huy chẳng thể át hết tạp âm, “Là An Kỳ và An Na, ầy, giờ anh cũng không kể rõ được, cậu về rồi nói sau!”

Âm lượng vút cao của Tiểu Cao vang vọng trong căn nhà yên tĩnh của Trần Kỳ nghe rõ từng tiếng. Tôi nhìn hắn, lúc nhắc tới An Kỳ An Na, gương mặt tuấn tú của người đàn ông này bỗng trầm xuống, lông mày cũng nhíu chặt.

Tôi đặt di động xuống, bất đắc dĩ nhìn hắn, ý là anh nghe rồi đấy, dù thế nào tôi cũng phải về.

Hắn rầu rĩ hừ một tiếng rồi bảo: “Anh đi cùng em.”

Vừa đến gần sân 11, đã nghe thấy An Kỳ và An Na gào khóc, chói tai không thể diễn tả. Tôi bước nhanh vào sân, lướt qua bức tường phù điêu trước cổng, mới phát hiện một đống người túm tụm giữa sân.

Sự xuất hiện của tôi khiến mọi người yên lặng. An Kỳ và An Na ngừng khóc, giãy khỏi vòng tay của hai người lớn chạy đến, mỗi đứa ôm một chân tôi. Nét mặt lão Mâu đầy vẻ kích động, liên tiếp dùng gậy ba toong trong tay gõ xuống đất, bà Mâu thì ngồi một chỗ run rẩy cầm chuỗi tràng hạt tụng kinh.

“Thật sự là tà ma, vốn hai tiểu nha đầu này toàn để lộ tử khí, chẳng gần ai bao giờ thế mà lại thích nó...”

“Tôi đã bảo nó có vấn đề từ lâu rồi mà...”

Những lời bàn bạc quái đản vọng tới. Trong lòng tôi cần bao nhiêu khó xử thì có bấy nhiêu, mà hai đứa nhỏ vẫn ôm chặt khiến tôi không thể động đậy, đành phải ngoái nhìn về phía Trần Kỳ. Hắn tiến lại gần, khom người sờ sờ đầu chẳng rõ An Kỳ hay An Na, hai đứa bé sinh đôi như thể vô cùng hoảng sợ, thét chói tai rồi buông tôi ra, chạy đến núp thành một hàng sau bà Mâu.

Đang lúc lúng túng, mới thấy bóng dáng Cao Học Huy vội vàng lách khỏi đám người, theo sau còn có mấy người mặc cảnh phục quen thuộc, đúng là đội của Lão Dương.

Vũ Bác Hoa khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại ở Trần Kỳ, biểu cảm bỗng có chút khó coi. Lão Dương vỗ vỗ vai cậu ta, nghiêng đầu với tôi, chỉ về hướng của nhà Cao Học Huy: “Đi, vào nhà rồi nói chuyện.”

Vừa bước vào cửa, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Vũ Bác Hoa đã thở dài, cúi đầu oán hận: “Rất quỷ dị, rất quỷ dị đấy! Đụng đến ván bài ma, còn điều tra kiểu quái gì được? Chúng ta là cảnh sát nhân dân bắt tội phạm chứ không hàng yêu quái, đúng là gặp quỷ con mẹ rồi!”

“Chẳng phải đã gặp quỷ rồi sao...” Sự hài hước không đúng lúc của Cao Học Huy chẳng hề xua tan được bầu không khí áp lực. Lão Dương lườm cậu ta một cái, vẻ u ám hiện trên mặt: “Tiểu Mạt à, vụ án này, cậu có quan hệ mật thiết.”

Tôi ngẩn người, mơ hồ có dự cảm rất xấu, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì Lão Dương đã bắt đầu tự thuật.

“Vốn hôm nay vẫn còn mấy việc trong vụ án của Viện Viện, tôi và Bác Hoa qua xem thử, kết quả chưa vào đến sân đã nghe thấy hai đứa trẻ tâm thần kia khóc, vừa khóc vừa gào lên đòi cậu trở về. Tôi hỏi đồng chí Tiểu Cao, cậu ta báo cáo rằng cặp song sinh này là cháu ngoại nhà ông bà Mâu, nhưng lại bảo không ấn tượng về ba mẹ tụi nhỏ, hình như ngày nọ hai đứa song sinh đột nhiên xuất hiện ở sân 11... Tôi có cảm giác thế nào cũng bất thường, quay về sở nghiên cứu tư liệu, cậu đoán thử xem ——” nói tới đây, chân mày Lão Dường nhíu chặt thành vệt sâu hoắm, “Cậu nhớ cặp vợ chồng trong tứ hợp viện kia không? Người đàn bà bị mổ bụng đó họ Mâu, là con gái của ông bà Mâu!”

Miệng tôi há hốc hồi lâu chẳng thể nói gì, Vũ Bác Hoa lại còn bổ sung thêm phần huyền bí: “Hơn nữa ông già Mâu cứ như vậy có một đứa con gái, nói cách khác, hai con oắt không rõ lai lịch kia, rất có khả năng chính là —— ”

“Thai quỷ.”

Tôi gượng cười, tiếp lời câu nói đang dang dở của Vũ Bác Hoa.

——— ———–

Chú thích

*: Cung Ung Hòa là ngôi chùa phật giáo Tạng lớn nhất Bắc Kinh hiện nay, lúc đầu đây là nơi ở trước khi lên ngôi của vua Ung Chính đời Thanh, năm Càn Long đã đổi thành miếu Lạt-ma, hương khói nghi ngút kéo dài trong hơn 260 năm.

Để biết thêm thông tin các bạn vào đây xem nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui