Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Tuy nói họ là huynh đệ nhà mình, nhưng bây giờ là lúc từng nhà đang cố hết sức để chuẩn bị cho mùa đông. Nếu Trọng phụ muốn mời Bá Hoa và Bá Thân cùng đến thành trấn xa hơn để đổi lương thực thì hẳn phải bày tỏ chút gì đó.

Sau khi Trọng phụ và Trang Cơ thương lượng qua với nhau, bọn hắn quyết định sẽ đưa cho Bá Hoa và Bá Thân mỗi người một thành lương thực làm thù lao. Có nghĩa là, nhà mình sẽ lưu lại tám thành lương thực, còn hai thành sẽ phân cho Bá Hoa và Bá Thân.

Hiện tại khắp nơi đều đang chiến tranh, mặc dù Trang Cơ sống ở làng chài nhỏ bé nhưng cũng nghe không ít người trở về từ trong thành nói bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn và nguy hiểm. Vì lần này có thể thuận lợi đem số gạo trắng, đường và muối đổi thành thô lương vải vóc, Trang Cơ không đoái hoài tới đau lòng xuất ra hai thành lương thực.

Đã quyết định xong, Trọng phụ không tiếp tục lề mề thêm ở nhà nữa mà vội vàng ra khỏi nhà.

Không vội vàng không được, bởi lúc hai người bàn bạc xong thì trời cũng đã hửng sáng rồi. Trọng phụ tính toán hôm nay sẽ lên đường luôn, nên muốn đuổi kịp trước khi Bá Hoa và Bá Thân ra biển thì cản họ lại.

Làng chài chỉ có lớn ngần ấy và chỉ mất ba, hai phút đi bộ từ nhà Trọng phụ tới nhà Bá Hoa. Lúc hắn tới, Bá Hoa và Bá Thân đang ngồi xổm ở ngoài phòng để vá lưới đánh cá của họ trước khi rời khỏi nhà.

Thấy Trọng phụ tới, Bá Hoa với vẻ khó hiểu hỏi: "Sao ngươi tới đây?".

Hắn sở dĩ hỏi như vậy, thuần túy vì Trọng phụ luôn ra biển sớm nhất trong mọi người. Hai ngày trước khi Trang Cơ ốm liệt giường làm hắn khó ra biển bắt cá và tích trữ lương thực thì có thể hiểu được. Nhưng giờ thê tử hắn đã khá hơn chút, hắn không ra biển mà lại vòng qua đây, quả thật khiến cho người ta khó mà không cảm thấy kinh ngạc.

Trọng phụ đi tới cùng giúp vá chiếc lưới đánh cá, nói: "Ta có việc muốn nói với các ngươi".

Chiếc lưới đánh cá này được làm bằng sợi dây gai kết lại và ngâm trong dầu. Dây gai dính dầu mặc dù bền chắc hơn dây gai bình thường, nhưng do quanh năm suốt tháng ngâm ở trong nước biển, lại thêm ngẫu nhiên còn bị cá lớn trong biển kéo cắn nên cần phải thường xuyên kiểm tra cẩn thận để kịp thời vá lại vết rách.

Thấy Trọng phụ như vậy, Bá Hoa bất đắc dĩ thở dài. Hắn đứng dậy quay người vào phòng, tới khi trở ra còn cầm theo một cái túi vải trên tay. Không cần nhìn cũng biết bên trong chính là lương thực.

Trọng phụ khó được một lần tới cửa, lại mang theo dáng vẻ muốn nói lại thôi. Bá Hoa nhìn rồi nghĩ đến mấy ngày nay Trang Cơ bị bệnh, hai đứa bé Quý Hòa thì biến mất suốt một ngày một đêm mới trở về. Còn không biết lúc chúng mất tích có gặp phải chuyện gì hay không. Tổng kết lại các tình huống, Bá Hoa liền cho rằng Trọng phụ tới cửa mượn lương thực.

Bá Hoa nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trọng phụ, trực tiếp đem túi lương thực trong tay nhét vào ngực hắn, nói: "Ta chỉ có thể cho bấy nhiêu thôi. Huệ Cơ giờ có thai, mắt thấy sắp tới có rất nhiều chuyện đều không làm được nên ta cũng muốn dự trữ nhiều một chút. Tuy lương thực trong này không nhiều nhưng ngươi cứ cầm trước ứng phó khẩn cấp, sau đó từ từ nghĩ cách giải quyết những việc còn lại".

Trọng phụ đầu tiên là kinh ngạc vì Bá Hoa đưa lương thực cho hắn, sau lại kinh ngạc khi nghe Huệ Cơ lại có thai. Đây chính là đứa nhỏ thứ tư của nàng và Bá Hoa đấy.

Thật ra Trọng phụ và Trang Cơ cũng tính toàn muốn sinh thêm một đứa nữa. Hiện dưới gối họ chỉ có hai đứa bé là Quý Hòa và Trọng Hòa, mà năm nay Quý Hòa đã mười tuổi, thêm vài năm nữa là tới tuổi xuất giá rồi. Đợi nàng gả đi rồi, vậy trong nhà sẽ chỉ còn lại mình Trọng Hòa, vậy không phải quá đơn bạc rồi sao.

Vừa sợ vừa ao ước, Trọng phụ không biết phải treo lên biểu cảm gì trên gương mặt.

Còn Bá Hoa thấy hắn như thế, chỉ cho rằng hắn xấu hổ. Nói thật, đều là đại nam nhân, hắn cũng không biết nên nói cái gì vào lúc này nên chỉ có thể thô bạo nhét cái túi vào tay Trọng phụ, rồi ngồi xuống tiếp tục vá lưới đánh cá của hắn.

Nhìn túi vải đựng lương thực trong tay, Trọng phụ không cần mở ra cũng biết trong đó chứa đầy bột đậu hỗn hợp. Ước lượng cân nặng trên tay cũng phải chừng mười cân. Trọng phụ nhìn cái túi, cuối cùng vẫn không quên mục đích chuyến đi của mình.

Hắn đặt túi vải xuống tấm ván gỗ trên mặt đất bên người, vô cùng nghiêm túc nói: "Đợi đã, A huynh, ta tới không phải đến hỏi mượn lương thực của ngươi. Ta tìm ngươi và A đệ là có chuyện quan trọng cần thương lượng".

Nghe gọi tên mình, Bá Thân vốn đang ngồi xổm trên mặt đất yên lặng làm việc cuối cùng cũng dừng động tác trong tay lại. Hắn năm nay đã hai mươi bốn tuổi, nhưng bởi vì chưa có phòng ở nên chậm chạp mãi không thành gia. Dần dần đã trở thành chuyện chê cười của người trong làng, dẫn tới tính cách Bá Thân càng ngày càng hướng nội.

Ngày thường hắn đều tận lực để giữ im lặng. Như thể làm thế thì người chung quanh sẽ phớt lờ hắn và ngừng chế giễu hắn còn là đàn ông độc thân. Vậy nên lúc nghe được Trọng phụ nói có chuyện muốn thương lượng với bọn hắn, hắn không nói bất cứ điều gì mà im lặng đứng phía sau Bá Hoa chờ nghe Trọng phụ nói.

Trọng phụ nhìn quanh và thấy người trong làng đã tốp năm tốp ba khiêng lưới đánh cá kết bạn đi về phía bờ biển. Sau một hồi do dự, hắn mới mở miệng nói tiếp: "Ở đây khó nói lắm. Đi, tới trong nhà ta rồi nói tiếp".

Bá Hoa khó hiểu nhăn lông mày nói: "Đi vào trong nhà nói không được sao? Nhất định phải đi qua nhà ngươi mới nói à?".

Trọng phụ lắc đầu kiên quyết: "Vẫn nên tới chỗ ta thì hơn, ta có thứ muốn cho các ngươi nhìn. Đợi nhìn xong thì các ngươi mới sẽ tin những gì ta nói".

Bá Hoa và Bá Thân nhìn thấy vẻ thần thần bí bí của Trọng phụ, tuy trong lòng không hiểu nhưng vẫn bỏ lưới đánh cá xuống và theo hắn trở về nhà.

Trang Cơ đứng ở cửa thấy bóng ba người, từ xa liền chào hỏi: "Đại bá, tiểu thúc".

Thấy sắc mặt Trang Cơ không khác người thường là mấy, cả Bá Hoa và Bá Thân đều đầu đầy chấm hỏi. Hôm qua khi họ tới, Trang Cơ còn nằm trên giường không dậy nổi, thế nào mới một hai ngày đã thấy nàng tốt hơn nhiều thế?

Quý Hòa và Trọng Hòa đã rời giường. Hai tỷ đệ lanh lảnh chào hỏi hai người Bá Hoa, sau đều quay mặt nhìn về phía cái nồi trên bếp đá. Nghĩ tới hôm nay số gạo kia sẽ được vận tới trong thành đổi thành lương thực, nên Trang Cơ vơ lấy mấy nắm gạo lớn chuẩn bị nấu một nồi cháo đặc cho nhi nữ nếm thử.

Trước đây họ nghe người ta nói lúa ngon nuôi người, nhưng chưa ai từng nếm qua cả. Bây giờ trong nhà được gạo, nên nói cái gì cũng muốn nấu đủ để mọi người cùng nếm thử hương vị.

Nghĩ tới Trọng phụ sẽ gọi Bá Hoa và Bá Thân tới đây nên lúc Trang Cơ nấu cháo còn cố ý nấu thêm hai phần nữa. Bây giờ cháo thơm ngào ngạt đã bắt đầu sôi ùng ục trong nồi, đoán chừng một lát nữa là có thể ăn được.

Hơi nóng bốc lên trên chiếc nồi gốm mang theo từng chút hương thơm của cháo gạo phiêu tán ra. Mùi thức ăn lạ lẫm trong không khí khiến Bá Hoa và Bá Thân cũng nhịn không được hung hăng hít mũi một cái.

"Cái mùi này........". Nghe mùi hương trong không khí làm Bá Hoa không tự chủ nhíu mày.

Mùi hơi giống mùi cháo mà hắn đã ngửi thấy ở các tiệm ăn trong thành.

"Đây chính là chuyện ta muốn nói với các ngươi". Trọng phụ đưa tay vén rèm cỏ cho hai người, nói: "Vào trước rồi nói sau".

Sau khi vào nhà, Trọng phụ xốc lên lớp cỏ khô che trên vạc gốm ra. Hắn chỉ vào vạc gốm ra hiệu cho hai người Bá Hoa nhìn vào bên trong. Đợi khi thấy rõ đồ trong vạc gốm, cả Bá Hoa và Bá Thân đều không khỏi choáng váng.

Bá Hoa làm huynh trưởng, nên tương đối chín chắn hơn. Hắn run tay chỉ vào vạc gốm, không dám tin mà hỏi: "Đây là......gạo?".

Trọng phụ gật đầu. Sau đó nói một cách lưu loát những lý do thoái thác mà bản thân đã dự thảo trong lòng trước đó. Đối với cả Bá Hoa và Bá Thân mà nói, sự việc này thực sự khó tin.

Bá Hoa nuốt một ngụm nước miếng, thì thào nói: "Ý ngươi là hai đứa nhỏ Quý Hòa đã cứu một quý tộc bị rơi xuống biển vì bị lật thuyền. Để trả ơn cứu mạng, đối phương đã đưa những thứ này cho hai đứa nhỏ làm tạ lễ?".

Tuy rằng hai người thấy thật khó tin, nhưng gạo trắng và đường muối chính là chân chân thực thực đặt ở trước mặt họ. Nên dù bọn hắn có không muốn tin cũng khó. Bá Hoa còn tốt, tuy hắn đối với kinh lịch của nhà Trọng phụ cũng cực kỳ hâm mộ, nhưng tâm tính không hề thấy mất cân bằng.

Còn Bá Thân lại đỏ hồng mắt và nói với vẻ mặt cay đắng: "Tại sao ta lại gặp không được loại chuyện tốt như này cơ chứ?".

Rõ ràng hắn mỗi ngày đều có ra biển, tại sao lại không gặp phải một vị quý tộc đang gặp nạn nào đó để hắn cũng ra cứu. Nhiều lương thực và muối đường như vậy, có thể đổi được bao nhiêu lương thực và vải vóc đây!

Đó khẳng định là số lượng mà cả đời này của bọn hắn chưa từng thấy qua.

Đã nói rõ mọi chuyện, vậy chuyện kế tiếp liền dễ nói hơn. Trọng phụ nói dự định của mình với hai người bọn hắn: "Những thứ quý giá này là thứ mà những người như chúng ta không thể hưởng thụ nổi. Vậy nên ta tính toán chuyển chúng tới thành trấn hơi xa chỗ này để đổi thành lương thực cùng vải vóc, nhưng lại lo trên đường không yên ổn nên muốn để hai người các ngươi đi cùng với ta".

Sợ hai người không đáp ứng, Trọng phụ vội vàng nói: "Đương nhiên sẽ không để các ngươi đi tay không. Đợi khi đổi đồ xong, ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một thành".

Đây chính là lương thực cùng vải vóc đấy. Hai người Bá Hoa và Bá Thân cũng không cao thượng tới mức đẩy những thứ này ra ngoài. Chỉ cần đổi được số lương thực và đường muối này thì họ nhất định sẽ thu được rất nhiều lương thực vải vóc. Dù cho chỉ lấy được có một thành thì nó cũng không ít.

Có một tòa thành lớn nếu đi về phía đông. Tuy mấy người Trọng phụ chưa từng đi qua đó, nhưng những năm trước đây có khách thương tới làng chài thu mua cá khô có nói tới. Bọn hắn nói nếu đi bộ thì mất chừng hai mươi ngày cả đi cả về.

Mặc dù hai mươi ngày không tính ngắn, nhưng có Trọng phụ hứa hẹn chia cho một thành nên Bá Hoa và Bá Thân đã đồng ý mà không cần nghĩ ngợi. Đợi đổi được những thứ này, bọn hắn nhất định sẽ nhận được nhiều lương thực và vải vóc hơn những con cá đã đánh bắt được trong hai mươi ngày này.

Hiện tại mỗi ngày bọn hắn đều tân tân khổ khổ ra biển bắt cá, cá tươi bọn hắn đánh bắt được hầu hết chỉ có thể làm cá khô. Mà xung quanh đây có rất nhiều làng chài, cho nên giá cá khô luôn ở mức thấp. Một cân cá khô có thể đổi được ba cân bột đậu hỗn hợp hoặc là một cân ngô. Nghe thì cho rằng không ít, nhưng phải mất bốn, năm cân cá tươi mới ra được một cân cá khô. Ngày thường mọi người ra khơi đánh cá, gặp may thì đánh bắt được vài chục cân, còn khi gặp thời tiết xấu thì chuyện thuyền không trở về là chuyện thường. Cho nên coi như vẫn là không có lời.

Không có lời cũng không có cách nào khác, bởi tất cả mọi người đều là đổi như thế. Trừ phi trong nhà có thể nhịn được ngày ngày đều ăn cá tươi, còn không thì chấp nhận mang cá khô tới trong thành đổi lương thực trở về ăn.

Đã quyết định theo Trọng phụ tới thành trấn xa hơn đổi lương thực, Bá Hoa và Bá Thân cũng không vội vã trở về vá lưới đánh cá nữa. Cả hai ngồi một bên vừa trò chuyện vừa chờ cháo nấu xong, sau mỗi người bưng một bát cháo gạo nóng hầm hập uống rồi mới trở về.

Lòng hiếu tâm của Trọng phụ vẫn là có. Sau khi có được những thứ tốt như gạo trắng và đường cát, hắn khẳng định sẽ không quên mẫu thân đang ở nhà huynh trưởng. Hắn đựng đầy năm cân gạo trắng trong túi vải, lại dùng chén sành múc thêm nửa bát đường cát và để Bá Hoa mang về bồi bổ thân thể cho lão nương.

Cũng coi như đây là chút lòng hiếu thảo của bọn hắn.

- -- HẾT CHƯƠNG 79 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui