A Âm còn chưa kịp trả lời, bất chợt một cuốn sách bay tới, bay sượt qua đầu và một bóng người đi tới bên cạnh hai người.
Ký Hành Châm sực tỉnh liếc mắt nhìn sang, chợt đứng thẳng người.
A Âm chậm rãi ngước mắt nhìn người đi tới sau đó cười ngọt ngào gọi: "Phụ thân!"
"Ừm." Du Chính Minh đáp một tiếng sau đó nhìn sang Ký Hành Châm.
Ký Hành Châm đang ngẫm nghĩ xem Du Chính Minh tới lâu chưa cũng không biết là lời vừa rồi của mình bị có bị ông nghe thấy không.
Ho nhẹ một tiếng nói với Du Chính Minh: "Đã bắt đầu học chưa tiên sinh?"
Du Chính Minh khẽ gật đầu.
Từ vẻ mặt ông không nhìn ra vui hay giận.
Ký Hành Châm chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Ta đi chuẩn bị!" Dứt lời bước chân có chút loạng choạng chạy ra ngoài.
Hôm nay là ngày đầu học "Bắn cung" Du Chính Minh đi lấy cung tên dùng cho việc dạy.
Thường Thư Bạch bước đi thong thả đến bên cạnh A Âm nhìn ra phía ngoài nhỏ giọng hỏi nàng: "Hành châm đi đâu vậy?"
"Không biết!"
"Hửm? Mới vừa rồi còn ở đây mà! Sau đó bỗng nhiên chạy đi...!lúc chạy cũng khá là nhanh." Thường Thư Bạch nhìn khắp xung quanh.
A Âm trầm mặc đáp: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì?"
Thường Thư Bạch ôm nàng đi đến sân tập võ.
Bên cạnh có một nam tử chạy tới cứ vòng tới vòng lui bên người Thường Thư Bạch hỏi: "Ngươi dạy ta được không? Dạy ta có được hay không?"
So với A Âm thì hắn lớn hơn chút, da trắng nõn, dáng dấp rất là đáng yêu.
Chính là tứ hoàng tử Ký Chung do Lưu quý nhân sinh.
Tuổi Ký Chung còn quá nhỏ nhưng nửa năm trước khi nhìn thấy Thường Thư Bạch ném tên vào bình trúng liên tiếp hơn năm mươi lần, kể từ đó liền một mực khẳng định Thường Thư Bạch là người ném tên vào bình giỏi nhất nên cứ mỗi lần Ký Chung nhìn thấy Thường Thư Bạch thì đều quấn lấy hắn đòi hắn dạy cho bằng được.
Thường Thư Bạch dứt khoát lưu loát nói: "Không được."
"Tại sao không được?" Ký Chung cứ quấn lấy hắn dây dưa không dứt: "Ngươi cứ dạy cho ta một chút đi."
Thường Thư Bạch liếc mắt nhìn Ký Chung nói: "Muốn học cái này thì cần phải có thiên phú và kiên nhẫn.
Ngươi thử nói xem ngươi có không?"
Ký Chung vỗ vỗ khuôn ngực nhỏ nói: "Đều có!"
Thường Thư Bạch hừ một tiếng không để ý tới hắn, ôm A Âm nhanh chóng đi về phía trước.
Ký Chung liều mạng chạy theo nhưng sống chết vẫn không đuổi kịp hắn.
Chạy được nửa đường thì bỏ cuộc dừng lại tại chỗ chống gối thở dốc.
A Âm nằm ở trên vai Thường Thư Bạch thấy dáng vẻ tội nghiệp của Ký Chung liền hỏi Thường Thư Bạch: "Tiểu Bạch không muốn dạy hắn sao?"
"Ừ." Thường Thư Bạch nói: "Không có dư thời gian!"
A Âm hừ nhẹ một tiếng.
Thường Thư Bạch cười hỏi: "Sao đó? Muội không đồng ý à?"
"Ngược lại theo ta thấy thì Thường công tử rất nhàn rỗi."
"Ta bề bộn rất nhiều việc!" Thường Thư Bạch liệt kê: "Ta phải đi theo gia gia học kiếm thuật, theo phụ thân ta học bắn tên, cùng Nhị thúc học văn khóa, rồi còn phải đi theo Tam thúc học quyền pháp.
Muội nói xem ta làm gì còn dư thời gian dạy tiểu tử đó?"
Lần đầu tiên A Âm nghe nói chuyện này, ngạc nhiên hỏi: "Huynh cũng phải học nhiều như vậy?" Tự ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Chả trách huynh không thích vào cung học tập."
Ở phủ việc học đã nhiều rồi cộng thêm việc học trong cung nữa, hắn cũng thật quá bận rộn.
"Không chỉ riêng ta!" Thường Thư Bạch nói: "Hành Châm cũng học rất nhiều.
Trừ những buổi học thường ngày ở Sùng Ninh Cung ra thì sau mỗi buổi học nếu thiếu sư và thiếu phó có rảnh thì còn phải đi thỉnh giáo bọn họ.
Đến ngày thứ mười lúc mọi người được nghỉ ngơi hắn còn phải cả ngày đi theo hai vị đại nhân thiếu sư với thiếu phó học tập.
Sau đó các đại nhân sẽ giao cho hắn những bài tập cần làm trong chín ngày đến ngày thứ mười thì kiểm tra."
A Âm nghe xong líu lưỡi nói thầm trong bụng Ký Hành Châm bận rộn như vậy, sao ngày thường lại rảnh rỗi tới chơi với nàng.
Vì vậy thầm hạ quyết tâm từ giờ về sau ít đi quấy rầy hắn hơn mới được, tránh gây thêm rắc rối cho hắn.
Lúc Thường Thư Bạch đến sân tập võ, Ký Hành Châm đã sớm đến đang xắn ống tay áo chuẩn bị nhận lấy cung tên của tiểu thái giám đưa tới.
Nhìn thấy hai người đi tới bên này, tay Ký Hành Châm mới vừa chạm vào cung tên liền thu lại, sải bước đi đến bên cạnh hai người hỏi: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"
Thường Thư Bạch biết Ký Hành Châm che chở tiểu nha đầu này nhất nên đẩy A Âm vào lòng hắn, ngạc nhiên nói: "Tới thì tới thôi tới cùng nhau thì thế nào?"
"Không có chuyện gì!" Ký Hành Châm ôm sát A Âm vào lòng, bảo cung nhân khiêng cái ghế thái sư đến rồi lại phân phó nhóm người khác trải ở phía trên một lớp đệm gấm dày thêu hoa văn như ý phú quý, lúc này mới đặt tiểu cô nương ngồi xuống.
Vừa muốn thu tay lại định đi lấy cung tên thì thấy A Âm ngoắc tay với hắn.
Ký Hành Châm cười hỏi A Âm: "Sao vậy? Có đáp án cho câu hỏi lúc nãy của ta rồi sao?"
A Âm tức giận liếc hắn nói thầm trong lòng người này càng ngày càng không nghiêm chỉnh.
Lười phải nói chuyện với hắn, chỉ chỉ khuỷu tay của hắn.
Ký Hành Châm đưa cánh tay đưa đến trước mặt nàng.
A Âm liền xắn lại gọn gàng ống tay áo cho hắn rất đâu ra đó.
Ký Hành Châm cười chỉnh lại đầu tóc cho nàng.
Thường Thư Bạch ở một bên xoa cằm tặc lưỡi thở dài nói: "Hai người các ngươi thật là...!thái quá rồi đó.
Chỉ là mấy vài việc nhỏ nhặt mà thôi sao phải tỉ mỉ như vậy?"
Hắn cẩu thả quen rồi nhìn mấy động tác tỉ mỉ thế này thật là không quen mắt.
Ký Hành Châm lạnh nhạt nói: "Ngươi không để ý không có nghĩa là ta cũng không để ý.
Ta thích là được rồi, không cần ngươi quản."
Thường Thư Bạch bật ra tiếng khinh thường ghé đầu nói với A Âm: "Đừng có học theo hắn làm ba cái chuyện vụn vặt này.
Ngày khác ca ca sẽ dẫn muội đi phủ Trấn Quốc Công chơi."
Phủ Trấn Quốc Công?
A Âm rất muốn đi.
Những cái khác không bàn, chỉ riêng vị Thất gia nhà bọn họ đã là người rất thú vị rồi, có sở trường chế tạo rất nhiều đồ vật, cơ quan ám khí lớn nhỏ ở Thường gia đều là do vị đó chế tạo ra, nhưng đó giờ nàng chỉ nghe thôi chưa được thấy qua.
Ký Hành Châm nhìn thấu mong đợi trong mắt A Âm, thân thể chuyển động chặn lại tầm mắt của nàng, nói với Thường Thư Bạch: "Phủ Quốc Công đâu phải là nơi vui chơi? Ở đó tựa như mê cung vậy không có gì thú vị cả."
Thường Thư Bạch cười nham hiểm, nghiêng người sang phải, xoa đầu A Âm nói: "Ngày khác ta đến Du gia dẫn muội đi chơi!"
A Âm cười híp mắt nói: "Được".
Ký Hành Châm nghiêng người trừng mắt lạnh lùng nhìn Thường Thư Bạch.
Thường Thư Bạch cười vang, tay phải khoác lên vai Ký Hành Châm cười không ngừng nói: "Ta biết ngươi coi muội ấy là bảo bối không muốn ta gần gũi với muội ấy? Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ mà, ta không có gạt ngươi đâu.
Ngày đó sau khi về phủ, ta kể lại chuyện của tiểu nha đầu với tổ phụ của ta và mọi người trong phủ, mọi người đều yêu thích muội ấy rất muốn gặp tiểu nha đầu này.
Ta không nói dối đâu mẫu thân ta cũng thúc giục ta dẫn nàng đến chơi."
Ký Hành Châm nhấc hai ngón tay, cầm bàn tay đang khoác trên vai mình nhẹ nhàng kéo xuống rồi sau đó dùng sức vung mạnh.
Thường Thư Bạch không có phòng bị lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Ký Hành Châm đi lấy cung tên.
Thường Thư Bạch vốn định nán lại chỗ này thêm một lát nhưng thấy Ký Chung từ xa đi tới đây, liền nói nhỏ với A Âm: “Hôm nào ta sẽ tới đón muội!”
Dứt lời cũng không chờ A Âm bày tỏ ý kiến hắn đã chạy đi trước.
Lúc này Ký Chung vừa chạy tới sau khi nhìn thấy Thường Thư Bạch thì khuôn mặt của hắn bộc phát oán niệm nhưng không dám phát giận với Thường Thư Bạch, ngược lại làm mặt quỷ với A Âm.
A Âm đang nghiêng đầu nhìn về một phía nên không thấy.
Ký Chung thấy Du Chính Minh đang chỉ điểm các ca ca bắn cung biết được đến phiên mình còn phải chờ một lát liền lặng lẽ chạy đến nói chuyện với A Âm: "Ngươi với Thường Thư Bạch có quan hệ rất tốt hả?"
A Âm nói: "Bình thường thôi!"
"Bình thường vậy mà hắn còn bế ngươi?" Ký Chung nói: "Hắn cũng chưa từng bế ta!"
A Âm nhìn thân hình hắn tròn vo, chỉ cao hơn nàng một cái đầu, ngạc nhiên hỏi: "Tứ hoàng tử thật sự lớn hơn ta một tuổi sao?"
"Đúng vậy mà!" Ký Chung tự hào vỗ ngực nói: "Sao? Cảm thấy ta rất lợi hại đúng không? Phụ hoàng khen ta ăn giỏi, dáng dấp cường tráng vì thế còn cố ý thưởng cho ta một cung tên làm bằng vàng đấy!"
Nói xong, hắn có hơi ưu phiền lo lắng nhìn A Âm nói: "Thân thể nhỏ nhắn này của ngươi chậc…chậc thật là yếu ớt đến đáng thương.
Có phải ở Thanh Lan Tiểu Trúc ăn không ngon hay không? Nhìn ngươi ốm thành thế này hôm nào ngươi tới chỗ của ta, ta cho ngươi ăn ngon!"
Mẫu thân của Ký Chung là Lưu quý nhân, một nữ nhân trầm mặc ít nói, bình thường không thân cận với Du Hoàng hậu cũng không thân cận với Trịnh Hiền phi.
Trước kia A Âm chưa từng nói chuyện với Ký Chung câu nào, nhiều lắm là thời điểm người lớn gặp nhau thì từ xa nhìn thấy nên chào nhau vậy thôi.
Trước kia nghe nói tính tình hắn lỗ mãng hôm nay tiếp xúc mới biết thật ra có mấy phần đáng yêu.
A Âm cười híp mắt nói với hắn: "Thật tốt! Ta thích ăn đồ ngọt.
Bên chỗ tứ hoàng tử có đồ ngọt ngon sao?"
"Có nhưng..." Ký Chung không chắc nói: "Không có cũng không sao! Ngươi muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ phân phó người đi làm."
A Âm gật đầu liên tục.
Ký Chung đang muốn hỏi kỹ nàng thích ăn đồ ngọt gì, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Du đại nhân Du Chính Minh đang lạnh lùng nhìn hắn vẻ mặt không vui.
Ký Chung vẻ mặt đau khổ vội vàng chạy nhanh đến chỗ cung nữ nhận cung tên.
Vừa rồi lo nói chuyện với Ký Chung, A Âm cũng không để ý bên Ký Hành Châm.
Lúc này mới cẩn thận quan sát nhìn sang thì phát hiện mấy người thiếu niên đứng thành một hàng ngang, trước mặt mỗi người đều có một cái bia bắn cung nhìn tư thế giống như là muốn so tài.
A Âm có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Ký Hành Châm thật lâu muốn nhìn thấy kết quả.
Nhưng mà không được.
Phụ thân của nàng đang nhìn sang đây.
A Âm nhìn theo hướng phụ thân ở phía xa cười khan hai tiếng, lúc này Du Chính Minh mới thu hồi tầm mắt tiếp tục chỉ đạo Ký Chung bắn tên.
Thời điểm Ký Hành Châm giương cung cảm thấy không đúng lắm cũng không biết là tại sao lúc kéo cung ra cảm giác không giống lúc bình thường.
Thường Thư Bạch đang ở bên cạnh hắn thấy hắn sau khi kéo dây cung hai cái thì dừng lại động tác liền nghiêng người hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Ký Hành Châm không nói gì khẽ lắc đầu.
Một âm thanh ‘Vèo’ vang lên, người bên trái Ký Hành Châm bắn tên trúng giữa hồng tâm.
Ký Hành Châm giơ cung lên bắn.
Lệch!
Lệch không nhiều vừa đúng rơi vào khoảng trống sát bên hồng tâm.
Thường Thư Bạch nhìn Ký Hành Châm.
Trịnh Thắng Chương đứng ở bên trái Ký Hành Châm nói: "Tài bắn cung của thái tử điện hạ quả nhiên không tinh chuẩn như lời đồn, thậm chí còn không bằng ta.
Thật ra thì tài bắn cung của đại hoàng tử rất tinh diệu còn cao hơn ta một bậc."
Ký Phù ở bên cạnh quát lớn: "Nói bậy bạ gì đó!"
Trịnh Thắng Chương hếch cầm chắp tay nói với Ký Hành Châm: "Là ta thất lễ mong rằng điện hạ không trách tội!"
"Dĩ nhiên không trách tội!" Thường Thư Bạch giương cung híp nửa mắt nói: "Trách tội gì chứ, chỉ là lời nói suông thôi, không có ý nghĩa? Để ta nói …"
Thoáng vèo một tiếng mũi tên bay ra.
Thường Thư Bạch nhìn mũi tên rõ ràng lệch khỏi bia, hơi cau mày nói: "Để ta nói thì sẽ trực tiếp trừng trị ngươi tội phạm thượng.
Giam vào ngục để ngươi khỏi nói nhảm nhiều."
Trịnh Thắng Chương bật cười nói: "Muối trị tội ta thì trước mắt thắng đã hãy nói.
Nếu không thì những lời ta nói đều là 'sự thật' ngươi còn có cớ gì để trị tội ta?"
Hiện tại Thường Thư Bạch mới hiểu được lúc nãy Ký Hành Châm chần chờ là vì cái gì.
Cung tên đã bị người động tay động chân.
Cung tên hắn đang dùng là mượn tạm ở Sùng Ninh Cung, không thuận tay lắm vậy nên thời điểm kéo cung cũng không phát hiện có cái gì không đúng.
Nhưng Ký Hành Châm thì khác.
Cung tên Ký Hành Châm dùng chính là cung tên hắn dùng thường ngày nên chỉ hơi khác thường là hắn đã nhận ra.
Thường Thư Bạch cùng Ký Hành Châm liếc mắt nhìn nhau, đôi bên đều hiểu rõ ẩn tình trong này.
Tay phải hai người đồng thời nắm thành quyền đụng tay vào nhau sau đó một trước một sau đi về phía bia bắn cung.
Trịnh Thắng Chương nghiêng đầu hỏi Ký Phù: "Bọn họ đang làm gì?"
"Nhìn độ chênh lệch." Ký Phù nói: "Đi xem cung tên kia rốt cuộc chếch đi bao nhiêu, lần bắn sau có thể điều chỉnh để bắn trúng."
"Không thể nào!" Trịnh Thắng Chương không quá để ý nói: "Cung đã sai lệch thì sau mỗi lần bắn khi tên rời khỏi dây cung mức độ sai lệch sẽ không giống nhau.
Trừ phi bọn họ bảo đảm trường độ kéo cung của mình đồng nhất, vị trí đặt cung tên là củng một điểm.
Nếu không thì đi nhìn điểm chênh lệch này có lợi ích gì đâu?"
"Ngươi cứ chờ xem!" Ký Phù đáp trên mặt vẫn cố hữu vẻ ôn hòa vui vẻ chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Trịnh Thắng Chương đang muốn hỏi chờ cái gì thì nghe truyền tới tiếng vang.
Theo tiếng nhìn sang, Thường Thư Bạch cầm trường cung đứng trước bia bắn cung lớn tiếng nói: "Nếu mọi người đã muốn so tài bắn cung vậy thì chơi nhỏ rất không có ý nghĩa.
Không bằng chơi lớn một chút gọi nhiều người đến làm chứng, thế nào?"
Ký Phù có chút do dự không lập tức trả lời.
Trịnh Thắng Chương cất giọng nói: "Có thể! Nhưng ta có một số yêu cầu phải là dùng cung tên hiện tại của chúng ta tỷ thí, nhất định không được vì muốn thắng mà đổi cung tên khác!"
"Đó là đương nhiên!" Thường Thư Bạch cười đáp ứng.
Đột nhiên Ký Phù có dự cảm không tốt đang muốn tìm cớ cự tuyệt lần đánh cược này.
Nào biết hắn còn chưa có mở miệng Trịnh Thắng Chương ở bên cạnh đã nói: "Cứ quyết định vậy đi! Ai cũng không được đổi ý!"
Lúc này Thường Thư Bạch mới phân phó cung nhân đi gọi người.
Trịnh Thắng Chương dương dương đắc, nháy mắt với Ký Phù, hiệu nói: "Đại điện hạ lần này chúng ta thắng chắc!"
A Âm ngồi ở xa nhìn thấy một màn này thì ngẩng đầu suy nghĩ không biết bọn họ sẽ kêu ai tới xem cuộc so tài, ánh mắt nàng đảo quanh thì phát hiện Cẩm Bình đang cách đó không xa vẫy tay với nàng.
Sân tập võ trừ các tiên sinh dạy học, người học và cung nhân của người đi học thì mới được phép đi vào Cẩm Bình không thể tùy ý ra vào.
A Âm nhảy xuống ghế chạy đến bên cạnh Cẩm Bình hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hình như Nguyên Tiêu có vấn đề! Sáng nay không ăn, không uống, không có tinh thần đã vậy còn đi tả sợ là không ổn rồi!" Cẩm Bình lo lắng nói: "Tiểu thư, người có muốn đi về xem thế nào không?"