Sáng hôm đó, đúng như những gì đã hoạch định, Sở Thiên Trạch đến Sở Thị từ rất sớm để đón chào đại cổ đông của Thẩm Thị.
Anh không biết người phụ nữ này là ai, nhưng mà, anh chắc chắn một điều, cô ta sẽ giúp anh lấy được địa vị không nhỏ ở công ty của Thẩm Thành.Chỉ cần Sở Thiên Trạch trả một cái giá hời, anh không tin cô ta không chịu nhượng lại cổ phần ở đó cho anh.Thế nhưng, ngay trước lúc diễn ra cuộc gặp mặt, Sở Thiên Trạch nhận được điện thoại từ Uông Trác Vĩ.“Có tin gì mới sao?” Sở Thiên Trạch bồn chồn hỏi.“Hàn Hải Dương t.ự sá.t rồi!”Uông Trác Vĩ khẽ nói một câu, trong giọng nói chất chứa sự bất lực và tức giận.
Sở Thiên Trạch trợn mắt, bàn tay siết chặt lại, trong lòng dâng lên nỗi căm phẫn tột cùng.Hàn Hải Dương tự sát.
Hắn chết rồi, ai sẽ làm chứng cho tội trạng của mẹ con Hà Mỹ Kiều? Sở Thiên Trạch đã bỏ công sáu tháng trời truy tìm hắn, theo dõi hắn, cuối cùng, xôi hỏng bỏng không.
Anh không cam tâm.
Dật Nhiên của anh bị hãm hại oan ức như vậy, mà một chút manh mối cũng không tra ra được, tại sao anh lại vô dụng như thế này?Sở Thiên Trạch cảm thấy chính mình suy sụp đi không ít.
Anh đứng thẫn thờ ở bàn làm việc, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gặp đại cổ đông kia.“Sở tổng, cuộc họp sáng nay, anh định thế nào?”Lâm Bình đứng ở bên ngoài, thấy sắc mặt Sở Thiên Trạch không tốt bèn rón rén lại gần rồi hỏi nhỏ.
Sở Thiên Trạch day day mi tâm, xua tay nói với cô:“Hoãn lại, tôi có việc cần giải quyết.”Nói rồi, Sở Thiên Trạch với tay lấy áo khoác rồi vội vã chạy ra ngoài.
Anh theo tin tức mà Uông Trác Vĩ cung cấp, chạy vội đến hiện trường nơi thi thể Hàn Hải Dương được tìm thấy.Hàn Hải Dương t.ự s.át trong một căn nhà lụp xụp ở ngoại ô, nơi đó không có nhiều người qua lại, thậm chí đã bỏ hoang nhiều năm.
Hắn t.ự s.át trong tư thế tr.eo cổ, cái ch.ết quá khả nghi, khiến phía cảnh sát cũng hoang mang.Sở Thiên Trạch đến nơi thì thấy Uông Trác Vĩ và Lạc Hữu Bằng đang ở đó.
Anh nhìn LBH bằng ánh mắt hình viên đạn, bởi anh từng thấy nhiều lần Thẩm Dật Nhiên và Lạc Hữu Bằng ở bên nhau.
Huống hồ, Lạc Hữu Bằng còn từng là kẻ hẹn hò với Thẩm Dật Nhiên để Sở Thiên Trạch phải ghen tuông đến mức đòi ly hôn với cô.“Sở Thiên Trạch, đừng nhìn người của tôi như vậy được không? Cậu ấy vô tội!”Uông Trác Vĩ không nhịn được mà đá vào chân Sở Thiên Trạch, đồng thời ôm eo Lạc Hữu Bằng.
Sở Thiên Trạch trố mắt nhìn Uông Trác Vĩ và Lạc Hữu Bằng.“Hai người… Uông Trác Vĩ, cậu… ăn chơi đến nỗi ăn tạp rồi à? Đến đàn ông cũng không tha?”Uông Trác Vĩ điên tiết giẫm vào chân Sở Thiên Trạch rồi quát:“Cậu con mẹ nó im ngay! Tôi làm gì ăn chơi trác táng đến mức đó?”Nói rồi, anh ta lấm lét nhìn Lạc Hữu Bằng, quả nhiên người kia đáp lại anh ta bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Sở Thiên Trạch đau đầu, lắc đầu mấy cái, trên đời này đúng là chuyện quái nào cũng có thể xảy ra được.“Sở tổng, anh thấy rồi đó, tôi… không thích phụ nữ, cho nên Dật Nhiên mới thân thiết với tôi như vậy.”Lạc Hữu Bằng cảm thấy chuyện này nên nói rõ, cho nên cũng không ngại thẳng thắn với Sở Thiên Trạch.
Sở Thiên Trạch gật đầu một cái, thầm nghĩ nếu năm đó anh hiểu rõ mọi chuyện rồi giữ Thẩm Dật Nhiên ở ngay bên cạnh mình, cô đã không xảy ra chuyện.Đúng lúc này, phía cảnh sát tìm đến chỗ ba người bọn họ đang đứng.
Viên cảnh sát tên là Lam Thụy, một người bạn của Uông Trác Vĩ.“Bước đầu xác định là t.ự s.át nhưng cụ thể như thế nào, chúng tôi phải phối hợp với pháp y.
Nhưng mà, theo chúng tôi quan sát mấy tháng gần đây, Hàn Hải Dương có vẻ không liên lạc với ai, cũng không có mối quan hệ bên ngoài.”“Chủ nợ của hắn thì sao?” Sở Thiên Trạch hấp tấp.“Hắn đã trả hết nợ nên bọn họ không liên lạc nữa.” Uông Trác Vĩ đáp lời, thay cho Lam Thụy.Sở Thiên Trạch thở dài một hơi, rồi hỏi tiếp:“Hôm Dật Nhiên bị hại, có đến bốn tên, một tên là Hàn Hải Dương, đã ch.ết, vậy ba tên còn lại thì sao?”“Vẫn đang mất tích, chúng tôi đã cố gắng truy lùng nhưng suốt sáu tháng qua, bọn họ không hề liên hệ với nhau, cũng không liên hệ với bất cứ ai.”Lam Thụy đáp lời, khuôn mặt nghiêm trọng.
Sở Thiên Trạch cảm thấy bức bối không thôi.
Lúc này, điện thoại của Sở Thiên Trạch lại đổ chuông:“Sở tổng, anh về gấp đi, đại cổ đông của Thẩm Thị đến rồi.”Nghe giọng hoảng hốt của Lâm Bình, Sở Thiên Trạch đoán là có chuyện gì đó khiến cô bất ngờ vô cùng.
Dường như có linh cảm nào đó, anh vội vã tạm biệt Uông Trác Vĩ rồi đánh xe trở về công ty.Sở Thiên Trạch vội bước lên phòng làm việc của mình, từ ngoài cửa nhìn vào, anh chợt thấy một bóng lưng rất đỗi thân quen….