Sủng Vợ Lên Trời

Dương Thiên Thiên không hề nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, cô ta vốn tưởng rằng hôm nay có thể định tội của ba Tống mẹ Tống.

Hôm nay, chỉ cần ba Tống mẹ Tống thật sự đứng ra gánh tội thì cô ta và Hàn Minh Nhân sẽ bình an vô sự, như vậy, bọn họ không cần ngày nào cũng đề phòng, lo lắng chuyện sẽ bại lộ nữa.

Nhưng bây giờ...

Vừa ra khỏi toà án, cô ta đã hổn hển đến bên cạnh Hàn Minh Nhân hét lên: "Hàn Minh Nhân, không phải anh nói tất cả đều rất thuận lợi sao? Vậy bây giờ là xảy ra chuyện gì thế? Anh nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra?"

Hàn Minh Nhân cũng không biết đã sai ở khâu nào mà lần xét xử này lại kết thúc với kết quả như vậy.

"Thiên Thiên, em không nên ầm ĩ ở đây, nếu không thì người khác đều sẽ biết đấy." Hàn Minh Nhân nhìn những người chung quanh vẫn chưa giải tán, kiên nhẫn dỗ dành.

Dương Thiên Thiên xem như vẫn còn lý trí, cô ta hít sâu một hơi: "Vậy được, chúng ta trở về rồi nói."

Dứt lời, cô ta quay người định đi thì mắt lại liếc thấy bóng dáng mấy người Đường Ngọc Sở.

Cô ta nhếch môi cười đểu, chậm rãi đi tới: "Chà, đây không phải Tống An Kỳ sao? Thế nào, có phải nhìn thấy ba mẹ mình như vậy cô rất đau khổ phải không?"

Ba người Đường Ngọc Sở đang nói chuyện thì bên tai chợt truyền đến âm thanh cổ quái này.

Theo tiếng gọi, ba người cùng quay đầu nhìn lại, thì thấy Dương Thiên Thiên khoanh tay trước ngực, có vẻ đắc ý nhìn các cô.

"Dương Thiên Thiên, đồ đê tiện này." Vừa nhìn thấy Dương Thiên Thiên, tất cả không cam lòng và phẫn nộ của Tống An Kỳ đều dâng lên, cô xông lên trước định đi đánh cô ta.

Nhưng Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu vội giữ chặt cô lại.


"An Kỳ, đánh kẻ đê tiện thì sẽ chỉ ô uế tay của cậu thôi, không đáng." Đường Ngọc Sở khuyên.

Ứng Tiêu Tiêu thì nói: "An Kỳ, tớ giỏi nhất là dạy dỗ những kẻ đê tiện, để tớ giúp cậu dạy dỗ cô ta nhé, tránh ô uế tay cậu."

Dứt lời, cô lập tức buông Tống An Kỳ ra, tiến lên đứng trước mặt Dương Thiên Thiên, quét mắt quan sát lớp trang điểm tinh xảo trên mặt Dương Thiên Thiên, sau đó giễu cợt: "Hóa ra có trang điểm xinh đẹp đi nữa thì cũng không che giấu được cái nhân cách bẩn thỉu, đê tiện nhỉ."

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ nhìn nhau, sau đó cũng đi tới.

Dương Thiên Thiên biết mình đang bị châm chọc, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cô ta đưa tay gẩy gẩy tóc, dáng vẻ tiếc hận nói: "Đáng tiếc, hôm nay không thể làm cho các cô nhìn thấy ba mẹ Tống An Kỳ bị định tội, để các cô ra về vô ích rồi."

Sắc mặt Tống An Kỳ tái đi, cô căm hận trừng mắt với cô ta: "Dương Thiên Thiên, chẳng lẽ cô không có lấy một chút lương tri nào sao?"

Dương Thiên Thiên ra vẻ ngây thơ mở to mắt nhìn: "Lương tri là cái gì, có ăn được không, bán ở đâu thế?"

Giọng điệu của cô ta khiến cho người ta vô cùng tức giận, Ứng Tiêu Tiêu không thể nhịn được nữa mắng: "Dương Thiên Thiên, người đang làm thì trời đang nhìn, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ gặp báo ứng."

"Báo ứng?" Dương Thiên Thiên cười nhạo một tiếng, kiêu căng hất cằm: "Có thể nhìn thấy các người đau khổ, thì cho dù có gặp báo ứng, tôi cũng cảm thấy đáng giá."

"Cô..." Ứng Tiêu Tiêu tức giận đến mức nâng tay lên định đánh tới, nhưng cổ tay cô chợt bị nắm chặt lấy.

Là Hàn Minh Nhân.

Anh ta lạnh lùng nhìn Ứng Tiêu Tiêu: "Cô Ứng, trước mặt mọi người, cô không sợ mất mặt mà thành trò cười sao?"

Ứng Tiêu Tiêu như nghe được truyện cười, bật cười lớn: "Tôi trở thành trò cười sao? Đôi cẩu nam nữ các người còn không sợ trở thành trò cười thì tôi sợ cái quái gì chứ."


Ứng Tiêu Tiêu vừa dứt lời, sắc mặt Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân lập tức đen lại.

"Au..." Ứng Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cổ tay cô bị Hàn Minh Nhân nắm đến phát đau, là Hàn Minh Nhân cố ý gia tăng lực tay.

Thấy thế, Tống An Kỳ lớn tiếng quát: "Hàn Minh Nhân, buông Tiêu Tiêu ra."

Nhưng Hàn Minh Nhân vẫn không hề dao động.

Ánh mắt Ứng Tiêu Tiêu lóe lên, cô giơ chân lên, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cô đã đá vào bụng Hàn Minh Nhân.

Hàn Minh Nhân bị đá trở tay không kịp, chân lảo đảo một cái, cả người ngã xuống đất.

"Minh Nhân..." Dương Thiên Thiên hét lên, vội vã chạy tới.

Một màn vừa xảy ra trước mắt khiến Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đều trợn mắt há mồm, Đường Ngọc Sở giơ ngón tay cái lên với Ứng Tiêu Tiêu: "Cậu thật ngầu."

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: "Đúng thế, tớ không phải loại dễ dây vào."

Đường Ngọc Sở mỉm cười, nhìn chỗ cổ tay của Tiêu Tiêu vừa bị Hàn Minh Nhân nắm lấy đã đỏ lên một vòng, có thể thấy sức của Hàn Minh Nhân lớn cỡ nào.

Đường Ngọc Sở rất đau lòng, cầm tay Tiêu Tiêu lên, nhẹ nhàng xoa xoa vòng đỏ đó: "Có phải rất đau không?"

Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không đau, cái này không sao đâu, lát nữa sẽ hết thôi mà."


Tống An Kỳ cảm thấy rất áy náy: "Tiêu Tiêu, xin lỗi, tớ đã gây phiền phức cho cậu rồi."

Nghe vậy, Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt, tức giận nói: "Tống An Kỳ, nếu cậu còn tiếp tục nói như vậy thì tớ sẽ không thèm để ý tới cậu nữa."

Tống An Kỳ không khỏi bật cười: "Vậy sau này tớ không nói nữa, tránh cho cậu thật không để ý tới tớ nữa."

Cô biết Tiêu Tiêu và Sở Sở đều thật lòng đối xử với cô như chị em ruột, nên không thích những lời khách khí đó của cô.

Ứng Tiêu Tiêu hài lòng khẽ gật đầu: "Cậu giác ngộ được như vậy cũng không tệ lắm."

Dứt lời, cô quay đầu nhìn Dương Thiên Thiên đang dìu Hàn Minh Nhân đứng lên, bĩu môi: "Chúng ta đi nhanh lên đi, tránh cho đôi cẩu nam nữ đó lại tiếp tục dây dưa."

Đường Ngọc Sở cũng liếc mắt nhìn, đồng ý với Ứng Tiêu Tiêu: "Đúng, đi nhanh lên đi."

Thế là nhân dịp bọn Dương Thiên Thiên không có chú ý, ba người liền chuồn mất.

Đến khi Dương Thiên Thiên phát hiện không thấy bóng dáng các cô nữa thì tức giận hét to: "Tống An Kỳ, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

...

Sau khi ngồi lên xe, ba người nhìn nhau, cùng bật cười lớn.

Lúc lâu sau, Tống An Kỳ cảm động nhìn hai người bạn thân: "Tiêu Tiêu, Sở Sở, tớ..."

"Chà, cậu đừng nói cái gì mà cảm ơn nhé, tớ sẽ tức giận đấy." Ứng Tiêu Tiêu ngắt lời cô, giả vờ giận trừng mắt nhìn cô.

Tống An Kỳ nhướng mày: "Vậy được, tớ không nói, dù sao có hai người các cậu ở đây, tớ cảm thấy hết sức an tâm."

"Nếu đã cảm thấy có chúng tớ ở đây rất an tâm, vậy sau này không cho phép cậu giấu diếm chúng tớ chuyện quan trọng như vậy nữa." Đường Ngọc Sở nắm lấy cơ hội nói.


Ứng Tiêu Tiêu cũng phụ họa: "Đúng đấy, giấu diếm chúng tớ có nghĩa là không coi chúng tớ là chị em tốt."

Tống An Kỳ áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi, không phải tớ cố tình giấu diếm các cậu, tớ chỉ là..."

"Chỉ là không muốn chúng tớ lo lắng, đúng không?" Ứng Tiêu Tiêu cướp lời cô, sau đó tức giận trợn mắt nhìn cô: "Tống An Kỳ, nếu cậu không nói, đến sau này chúng tớ biết được thì chúng tớ sẽ cảm thấy rất áy náy, bởi vì cậu đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà chúng tớ lại không ở bên cạnh, chúng tớ sẽ cảm thấy day dứt, hiểu không?"

"Đúng..." Tống An Kỳ vừa muốn nói xin lỗi, nhưng lại nghĩ đến lời của Tiêu Tiêu, nên sửa lời nói: "Lần sau tớ sẽ không thế nữa, tớ nhất định sẽ nói cho các cậu biết đầu tiên."

Đường Ngọc Sở cười: "Vậy mới đúng, chúng ta là chị em tốt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."

"Đường Ngọc Sở, cậu có thể đừng bổn cũ soạn lại không, còn quê mùa đến mức có phúc cùng được hưởng có nạn cùng chịu nữa chứ."

"Nếu không phải nói thế nào?"

"Nên nói là... có chồng cùng hưởng..." Dứt lời, cô bật cười ha ha hai tiếng.

Hết sức bỉ ổi.

Đường Ngọc Sở tức giận đánh cô: "Nói thật đi, cậu đang nhòm ngó Triều Dương hay là Tử Dục đấy, nếu không phải sao lại có thể nói ra những lời như "có chồng" cùng hưởng như vậy chứ?"

"Oái... Tớ chỉ đùa chút thôi mà." Ứng Tiêu Tiêu nhếch miệng cười một tiếng.

Lúc này, Tống An Kỳ khẽ nói: "Thật ra, cậu ấy đang ngấp nghé Lục Thanh Chiêu đấy."

"Tống An Kỳ!"

Cùng với tiếng rống giận dữ của Ứng Tiêu Tiêu, Đường Ngọc Sở bình tĩnh khởi động xe.

Dẹp đường hồi phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận