Ta Đoán Mệnh Ăn Dưa Huyền Học Thật Thiên Kim Tóm Được Ma



Triệu Hồng Phong nhíu mày, dù cảm thấy con gái có phần ngông cuồng, ông vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà khuyên nhủ: “Thái Sơ, ta hy vọng ngươi hiểu rằng, chuyện trước đây không phải lỗi của Kiều Kiều.

Giờ cha mẹ nuôi của con bé đã qua đời, quá khứ cũng nên để cho qua.”

Thái Sơ gật đầu: “Ngài nói đúng, tất cả đều là lỗi của ta.

Ngày xưa lúc bị ôm nhầm, đáng lẽ ta nên báo cảnh sát ngay, để không phải xảy ra chuyện này.

Ta sẽ tự kiểm điểm bản thân.”

Triệu Hồng Phong: “...” Cách nói chuyện của đứa nhỏ này thật khiến người khác nghẹn lời.

Thấy cha bị dỗi đến á khẩu, Triệu Chấn Đông bực bội xoa trán: “An Nhiên… Thái Sơ, chúng ta biết ngươi đã chịu thiệt thòi trong chuyện này, và chúng ta sẽ bù đắp cho ngươi.

Sau này, nhà họ Triệu sẽ công khai rằng ngươi là con gái nuôi của gia đình.

Những gì Kiều Kiều có, ngươi cũng sẽ có.

Nhưng ngươi nhất định phải giữ kín thân phận thật của mình, Kiều Kiều không mạnh mẽ như ngươi, con bé không chịu nổi cú sốc này.”

Kiều Kiều là cô em gái mà từ nhỏ anh đã bảo vệ, anh không dám tưởng tượng con bé sẽ đau khổ ra sao nếu biết được sự thật.

Thái Sơ mỉm cười lễ độ: “Ta hiểu rồi.

Kiều Kiều nhà các người mỏng manh như giấy, dính nước là rách, động nhẹ cũng nát.”

Triệu Chấn Đông nhíu mày, lộ vẻ không vui đúng kiểu một tổng tài bá đạo.

Triệu Chấn Nam, người anh thứ hai, môi mím chặt, vẻ lạnh lùng thoáng hiện sự không hài lòng: “Ta nghe nói ngươi chỉ học đại học chuyên ngành thường, mấy năm qua toàn làm mấy việc vặt vãnh ngoài xã hội, ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có.

Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì để so sánh với Kiều Kiều?”

Kiều Kiều là nguồn động lực của anh.

Học ngành y vốn vất vả, bao nhiêu lần anh muốn bỏ cuộc đều là nhờ Kiều Kiều ở bên cổ vũ.

Với anh, Kiều Kiều là thiên thần nhỏ.

Thái Sơ gật đầu, vẻ mặt đầy đồng tình: “Nhà giàu đúng là nhà giàu, muốn nói đến tình thân cũng phải đóng phí trước.

Bảo sao các người nhiều tiền thế.”

Triệu Chấn Nam: “...” Người phụ nữ này chẳng phải đang mỉa mai anh chỉ biết nhìn vào tiền bạc hay sao?

Hai người anh trai bị Thái Sơ chặn họng không nói nên lời.

Triệu Chấn Tây hừ lạnh một tiếng: “Miệng lưỡi sắc bén.

Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi đã thành niên.

Theo góc độ pháp luật mà nói, chúng ta không có nghĩa vụ phải giữ ngươi lại.”
Thái Sơ cười gật đầu: “Ngươi nói có lý đấy.

Trừ khi cả bốn người các ngươi đều chết trước cha mẹ, nếu không thì ta rất khó giành được quyền thừa kế, pháp luật chắc cũng quy định vậy mà, đúng không?”

Triệu Chấn Tây trừng mắt, chỉ vào Thái Sơ: Có phải cô đang nguyền rủa anh không?

Thấy Thái Sơ lần lượt khiến các anh trai đều á khẩu, cuối cùng Triệu Chấn Bắc cũng mở miệng: “Ta thấy ngươi không hợp để trở về nhà họ Triệu.

Ta có thể cho ngươi một khoản tiền lớn, nhưng hy vọng từ giờ ngươi đừng bao giờ nhắc đến thân thế của mình, càng không được lại gần nhà họ Triệu.”

Người phụ nữ này vừa bước vào nhà đã làm không khí ngột ngạt.

Mẹ anh thì khóc đến mức gần như ngất xỉu, anh thật sự không thích cái không khí gia đình như thế này.

Tốt nhất là giải quyết cô ta càng sớm càng tốt.

Thái Sơ nghe Triệu Chấn Bắc nói xong, nghiêm túc nhìn anh: “Ta đến đây là để tìm lại gia đình, chứ không phải để nghe ngươi phát biểu nguyện vọng.

Nếu ngươi thấy tinh thần không tốt thì đi bệnh viện khám xem.

Ta nhớ là y học cổ truyền có thể chữa tận gốc đấy.”

Triệu Chấn Bắc giận dữ nhìn Thái Sơ.

Nếu có thể, anh thật sự muốn tống khứ người phụ nữ này ra khỏi nhà.

Thấy mọi người cãi nhau, Liêu Mỹ Lan đang khóc lóc bỗng hít sâu một hơi: “Là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta.

Nếu không phải vì ta không bảo vệ tốt con gái mình thì đã không xảy ra chuyện như thế này…”

Bà đau lòng cho Kiều Kiều, không biết làm sao con bé có thể chịu đựng được tin sốc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui