Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Đến nửa đêm, trên đường không còn một bóng người, Giang Thiếu Bạch bắt đầu vận dụng thuật truy tung ngàn dặm, sợi lông trắng tự động bay về phía trước.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch tìm được một nhà cổ được bảo vệ, hắn tìm được một lối đi trong một căn phòng bỏ hoang, Giang Thiếu Bạch lập tức thả linh lực ra thăm dò, phát hiện phía dưới là một tầng hầm, bị đào bốn phương thông suốt, dường như cất giấu không ít thứ.

Thì ra là một yêu quái thích thu gom cất giữ!

Giang Thiếu Bạch dùng khói hun yêu quái bên trong ra.

Yêu quái bị khói hun một lúc liền xông ra ngoài, thoạt nhìn lông xù, hai mắt to có thần, có vẻ hơi ngốc manh nữa.

Thì ra đây là một con chuột *tầm bảo, trông nó khá giống hamster, trong cơ thể có một cái không gian, có thể trữ được rất nhiều thứ.

*tìm kiếm báu vật/ đồ quý.

Chuột tầm bảo có thể phóng không gian ra ngoài, đạt tới hiệu quả cách không thu vật, có thể nói là một bộ tộc may mắn.

“Đáng yêu quá!” Diệp Đình Vân nhìn con chuột trong tay Giang Thiếu Bạch, khen ngợi nói.

Hắn thầm liếc một cái, đáng yêu? Đáng yêu chỗ nào? Con chuột này to như con mèo, nặng muốn chết, vừa nhìn liền biết nó là một cái thùng cơm.

Chuột thì nên nhỏ như chuột thôi, to lớn như vậy, người khác mà thấy lại tưởng khủng hoảng sinh hóa ập đến.

“Đình Vân, cậu có nhìn lầm không vậy, con này béo ú, đáng yêu chỗ nào chứ?” Hơn nữa nó còn ăn trộm nhiều như vậy.

Nó cất rất nhiều đồ, có không ít đồ tốt nên Giang Thiếu Bạch dứt khoát tịch thu hết.

Làm nhiệm vụ lại kiếm thêm được một khoản, cảm giác thật tốt.

Con chuột chớp chớp mắt vô tội nhìn Diệp Đình Vân, cậu không khỏi bị dáng vẻ đáng yêu của nó làm mềm lòng bèn lên tiếng: “Buông nó ra đi.”

Giang Thiếu Bạch buông tay ra, thả con chuột xuống đất.

Chuột tầm bảo biến nhỏ lại bằng kích cỡ một con chuột bình thường, nó nhảy lên lòng bàn tay Diệp Đình Vân, vô cùng thân thiết cọ cọ hai cái tỏ vẻ cảm kích.

Giang Thiếu Bạch lườm một cái, thầm nghĩ mấy thứ nho nhỏ này, tên nào cũng giả vờ đáng yêu bán manh! Trước thì có con rùa đen biến thành đứa bé, lật người một cái thôi cũng khiến mấy cô gái gào lên kawai.

Diệp Đình Vân chơi một lúc rồi trả con chuột tầm bảo cho Giang Thiếu Bạch.

Chuột tầm bảo thấy cậu thế mà đưa nó cho Giang Thiếu Bạch, gương mặt lộ vẻ bi thương. Nó vốn định bám theo Diệp Đình Vân, sau đó tìm cơ hội trốn đi, kết quả cậu không làm theo kịch bản, khiến chuột Đa Đa cúi đầu ủ rũ.

Chuột tầm bảo Đa Đa vốn là một con chuột bình thường, không biết sinh ra từ lúc nào, nó có linh trí, bắt đầu tu luyện. Sau đó tự đặt một cái tên, gọi là Đa Đa, lấy từ thành ngữ càng nhiều càng tốt. Tộc chuột tầm bảo đều có sở thích tìm kiếm của báu, báu vật đương nhiên càng nhiều càng tốt, vì thế Đa Đa tự lấy cái tên này.

Mấy trăm năm trước, Đa Đa là thú cưng của một mỹ nhân trong hoàng cung, trong cung tịch mịch, mỹ nhân kia bèn xem Đa Đa là đối tượng tâm sự. Phân vị của mỹ nhân rất thấp, không có quần áo trang sức gì, chỉ đành nhìn các quý nhân khác có đồ tốt mà thèm thuồng.

Đa Đa rất đau lòng mỹ nhân, luôn muốn làm chút gì đó cho chủ.

Nhưng lúc đó Đa Đa chưa thức tỉnh thiên phú bản năng, rất nhiều việc có tâm mà không có sức.

Trong cung nhiều âm mưu quỷ kế, mỹ nhân gắng gượng vài năm rồi qua đời. Mỹ nhân chết đi, mỹ nhân khác đến lại không thích Đa Đa, cho rằng nó là một con chuột đáng sợ, muốn đập chết nó.

Đa Đa nhân lúc hỗn loạn chạy trốn vào ngự hoa viên, sau đó nó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ở đây, không ngừng tu luyện, thực lực càng ngày càng mạnh.

Có thể vì bị mỹ nhân kia ảnh hưởng nên Đa Đa bắt đầu điên cuồng si mê trang sức châu báu các loại, vơ vét tất cả về chất ngổn ngang.

Gần đây đoàn phim quay phim đề tài cung đình, khiến Đa Đa chú ý.

Thật ra Đa Đa vốn tính cẩn thận, nhưng trang sức và quần áo của đoàn phim lại phù hợp sở thích của nó, thế nên Đa Đa “chuyên cần” ăn trộm một chút.

Giang Thiếu Bạch kiểm ra một vòng “kho báu” của Đa Đa, phát hiện đa số là đồ rẻ tiền, nhưng cũng có thứ tốt, nhất là đồ cổ.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân phân loại mấy món đoàn làm phim bị mất, còn về những món khác, hắn quyết định sung công.

Đa Đa mở to mắt nhìn Giang Thiếu Bạch hào hứng lấy hết kho báu của nó, nó không khỏi ỉu xìu chán nản.

Hắn thấy dáng vẻ của nó khá đáng thương bèn quyết định chừa lại cho nó một ít.

“Đây là cái gì nhỉ?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tộc tầm bảo hẳn là “không phải báu vật sẽ không trộm”, nhưng con chuột này rõ ràng là chuột bao cỏ, trộm rất nhiều thứ rách nát, hắn tìm thấy mấy đôi dép trong đống “kho báu” của Đa Đa, trên dép lê đính không ít thủy tinh giá rẻ, có chiếc dép còn nguyên thủy tinh, có chiếc thì rơi gần hết.

Loại dép lê này cao lắm mấy chục tệ, thế mà con chuột ngu ngốc còn coi như bảo bối mà cất giữ. Giày da thì bong tróc, hắn không khỏi nghi ngờ con chuột tìm thứ này trong đống rác.

Hắn còn tìm thấy một bộ đồ được đính đầy *kim sa, suýt nữa chói mù mắt chó của hắn luôn.

*sequin

Giang Thiếu Bạch còn tìm thấy mấy chiếc nhẫn trong hang ổ của Đa Đa, có lẽ Đa Đa ngu ngốc thấy kim cương quá nhỏ nên xem thường bèn vứt qua một bên. Thật ra đó là nhẫn kim cương thật, hẳn là đều qua kiểm định, 3 cara, hơn mấy đôi dép rẻ tiền kia đến mấy con phố, thế mà con chuột ngu ngốc lại coi dép lê rẻ tiền là kho báu.

Tuy ánh mắt Đa Đa không tốt nhưng cất giữ rất nhiều đồ.

Giang Thiếu Bạch phát hiện, sau này chuột ngu ngốc chôm rất nhiều hàng mỹ nghệ không đáng tiền, nhưng trước đó thì nó cất giữ toàn là đồ cổ.

Diệp Đình Vân đang ngắm nghía một quả hạch đào, hắn nhìn thoáng qua bèn hỏi: “Cậu thích nó à?”

Giang Thiếu Bạch biết có nhiều người thích hạch đào, vài loại hạch đào cao cấp có thể bán đến mấy triệu.

Diệp Đình Vân gật đầu, cậu cảm nhận luồng khí thân thuộc từ quả hạch đào này, không biết là chuyện gì.

Diệp Đình Vân vuốt ve quả hạch đào, cậu không dùng sức, thế nhưng nó bỗng vỡ vụn ra. Ở giữa quả hạch đào có một hạt giống màu xanh lóe lên ánh sáng,

Khoảnh khắc khi quả hạch đào bị vỡ ra, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm, có cảm giác như hắn đang ở trong rừng cây vậy.

Cơ thể Diệp Đình Vân tỏa ra màu xanh lục nhàn nhạt, hắn thầm cảm thấy may mắn chuột tầm bảo ở nhà cổ được bảo vệ, ngày thường không ai lui tới đây.

Hắn hơi căng thẳng nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Cậu có sao không?”

Cậu lắc đầu nói: “Không sao, ngược lại tôi còn cảm thấy rất tốt.”

Giang Thiếu Bạch dò hỏi chuột tầm bảo về nguồn gốc hạch đào, Đa Đa nói nó nhặt để nghiến răng, hạch đào vốn thuộc về một người đàn ông thường mặc áo vàng, có rất nhiều phụ nữ. Hắn nghi ngờ người đàn ông mà con chuột ngu ngốc nói đến chính là hoàng đế.

Diệp Đình Vân hỏi kỹ chi tiết lần nữa, Giang Thiếu Bạch đoán không sai, người kia chính là hoàng đế.

Hắn thầm nghĩ Đa Đa ngu ơi là ngu, sống trong hoàng cung mà không biết khoảnh đất ba mẫu kia thuộc về ai.

***

“Em mang về không ít thứ tốt.” Lạc Kỳ nói với Giang Thiếu Bạch.

Hắn gật đầu đáp: “Vâng, tất cả đều ở đây.”

Lạc Kỳ cầm lấy một chiếc nhẫn, phía trên có gắn một viên ruby rất lớn, anh nhìn tỉ lệ của nó một lúc rồi không khỏi trầm trồ tán thưởng.

“Đúng là đồ tốt.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng vậy.” Toàn là đồ trong cung mà, đương nhiên là hàng tốt rồi.

Hắn vốn định chia một nửa cho Diệp Đình Vân, nhưng cậu chỉ có hứng thú với quả hạch đào kia mà thôi, cậu không có hứng thú với những thứ khác.

Lạc Kỳ gật gù: “Con chuột này cũng giỏi lắm.”

“Không đâu, nó chỉ may mắn mèo mù vớ cá rán thôi.”

Giang Thiếu Bạch nghĩ Đa Đa rất vụng về, còn không có mắt nhìn hàng, nó chôm được đồ tốt là do trước kia sống ở hoàng cung, sau này lại sống trong phim trường nổi tiếng, nó giống như người có tiền mà không có ánh mắt vậy.

Lạc Kỳ nhìn con chuột đang chơi bánh xe trong lâu đài hamster, hơi tò mò hỏi: “Con chuột này là chuột tầm bảo đó hả?”

Hắn gật đầu đáp: “Vâng, nó đó anh!”

Anh nhìn cục lông xù tròn tròn nói: “Nhìn nó có khác gì hamster đâu!”

“Đúng là không khác gì.” Đều là lông xù tròn tròn.

Lạc Kỳ nghi ngờ hỏi: “Nó rất thích chạy bánh xe này sao?”

“… Vâng.”

Trên đường về nhà, Giang Thiếu Bạch tình cờ thấy một cửa hàng thú cưng sang trọng, trong cửa hàng có bán đồ chơi và lồng rất đẹp và đắt, hắn bèn mua một ít.

“Mua xong là nó chơi tới giờ luôn, hình như lần đầu tiên được chơi.”

Đúng là ngô nghê mà, một cái bánh xe mà chơi vui như vậy.

“Nếu trộm được nhiều châu báu như vậy, sao nó không tìm đến cửa hàng thú cưng, trộm một cái bánh xe về chơi?” Lạc Kỳ không hiểu hỏi.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt: “Có lẽ vì nó là con chuột cổ lỗ sỉ, tư tưởng dừng ở mấy trăm năm trước, căn bản không biết cuộc sống hiện tại có bao nhiêu thứ thú vị.”

Lạc Kỳ: “…”

Đa Đa đang chạy như điên trong bánh xe bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch không chớp mắt.

Lạc Kỳ quay đầu nhìn Đa Đa, cười nói: “Nó rất có linh tính nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Dù sao cũng là con chuột đã tu luyện mấy trăm năm, phải có linh tính chứ.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Em đang nghĩ sẽ ném con chuột này qua chỗ cha.”

Hắn thường đi ra ngoài, không thể trông nom Đa Đa được. Hơn nữa một con chuột thành tinh và một con rùa thành tinh sẽ có tiếng nói chung, có thể sống chung với nhau!

***

Sau đó Lạc Kỳ mang đồ trả lại cho đoàn làm phim.

Đạo diễn vốn đang rầu rĩ vì bị mất đồ cổ, không biết phải ăn nói thế nào với viện bảo tàng, giờ tìm được đồ bị mất, ông mừng rỡ như điên.

Thật ra ông rất tò mò Lạc Kỳ tìm được đồ bằng cách nào, tên trộm kia là ai, nhưng ông không dám hỏi nhiều.

Hết chương 172


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui