Thần Đạo Đan Tôn

Lăng Hàn đẩy Chư Toàn Nhi ra nói:

- Tổn thương của ngươi vẫn chưa lành, đi về nghỉ ngơi trước đi.

Chư Toàn Nhi vừa nói một câu làm cho nàng cũng xấu hổ đến cả người nóng lên, lúc này đang hoang mang lo sợ, nếu như Lăng Hàn nhân cơ hội đẩy nàng, vậy trải qua tiếp xúc thân mật nhất, nàng sẽ không cần rụt rè ở trước mặt Lăng Hàn nữa, nhưng hiện tại ngay cả con mắt cũng không dám mở, nhanh chân liền chạy.

- Ai, một mỹ nhân tuyệt sắc như thế đầu hoài tống bão, ta lại không có lên!

Lăng Hàn nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời không có Tinh Nguyệt.

- Có phải đầu óc của ta không được bình thường không, lại vào lúc ấy nghĩ đến nữ nhân dữ dằn kia!

- Tê, không phải ta thích bà tám kia chứ?

Đột nhiên Lăng Hàn ngồi thẳng lên, da mặt co giật.

- Nếu không thì, ở dưới tình huống như vậy, nam nhân nào sẽ từ chối? Ta con mẹ nó lại không có lão bà, quan hệ với nữ nhân nào cũng không đáng kể không phải sao? Tại sao bất kể là Vũ Đồng hay Tư Thiền, ta đều chưa từng có ý nghĩ chạm các nàng?

- Thảm, thảm, đã qua mười ngàn năm, ta mới đột nhiên ý thức được, mình thích hung bà nương kia!

- Làm sao có thể như vậy chứ?

- Nữ nhân kia ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, thực lực mạnh một chút, thiên phú võ đạo cao một chút, khí chất cảm động một chút, vóc người hoàn mỹ một chút, thì thật giống như không có ưu điểm gì nha, then chốt là hung, thu phục bốn đồ đệ của ta không tính, lại thỉnh thoảng đi chỗ của ta càn quét đan dược, không hề xem mình là người ngoài, thật chưa từng thấy nữ nhân nào lưu manh như thế!

- Ồ!

Vẻ mặt của Lăng Hàn quái lạ, Thiên Phượng Thần Nữ ở chỗ của hắn biểu hiện như nữ chủ nhân, lẽ nào, chẳng lẽ…

- Ta thật ngu ngốc!

Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.

- Ngươi đúng là tên ngu ngốc.

Tiểu Tháp xuất hiện, nhìn hắn từ tốn nói.

- Ta chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, người như ta thông minh tuyệt đại, cùng ngốc chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm!

Lăng Hàn lập tức khôi phục dáng dấp bất cần đời, hắn không muốn người khác biết tâm sự của hắn.

- Ngươi không gạt được ta, trong mười ngàn năm quá khứ, linh hồn của ngươi được ta bảo tồn, những ký ức kia của ngươi ta còn không biết sao?

Tiểu Tháp vẫn bình thản như cũ.

- Này này này, ngươi dòm ngó việc riêng tư của người khác như vậy, là việc rất thất đức có biết không?

Lăng Hàn muốn đánh người.

- Ngươi cho rằng ta muốn nhìn?

Tiểu Tháp lạnh lùng nói, nhưng ngừng một chút, lại nói.

- Rất rõ ràng, Thiên Phượng Thần Nữ yêu ngươi, nhưng tên đầu đất ngươi căn bản không có ý thức được!

Nếu đã bị Tiểu Tháp biết rồi, Lăng Hàn cũng không giả bộ, thở dài nói:

- Ai bảo hung bà nương này bá đạo như vậy, yêu ta thì cứ nói đại, không ôn nhu chút nào!

Nhưng hắn lập tức lắc đầu, Thiên Phượng Thần Nữ, kiếp trước một trong bảy cường giả Thiên Nhân Cảnh, chỉ đứng sau Kiếm Đế, hồng nhan Chiến Thần, làm sao có khả năng sẽ như nữ nhân tầm thường, yểu điệu mà lấy lòng nam nhân?

Nếu thật như thế, vậy còn là Thiên Phượng Thần Nữ sao?

- Ngươi ôn nhu, ta mới thật không hiểu!

Lăng Hàn lẩm bẩm nói, Thiên Phượng Thần Nữ thỉnh thoảng chạy chỗ hắn, đông cầm tây cướp, một chút cũng không coi mình là người ngoài, kỳ thực cái này là ám chỉ rất rõ ràng.

Chỉ tiếc, lúc trước hắn quá ngạo khí, chỉ muốn bước vào Phá Hư Cảnh, trấn áp hung bà nương kia. Nếu hắn lùi một bước, nói không chắc Thiên Phượng Thần Nữ cũng sẽ thả xuống cái giá, hai người đã đồng thời lên giường rồi.

Hiện tại, xa cách mười ngàn năm!

- Ngay cả tên khốn kiếp Giang Dược Phong kia cũng thành Thần, lấy thiên phú của Thiên Phượng Thần Nữ, tuyệt đối cũng phá Hư thành Thần, một khi thành Thần, không nói tuổi thọ vô hạn, sống mấy vạn năm là không thành vấn đề.

Lăng Hàn lập tức siết nắm đấm:

- Chờ ta phá Hư thành Thần, nhất định sẽ tìm được nàng! Nếu như hung bà nương ngươi dám gả cho nam nhân khác, vậy ta liền không để yên cho ngươi!

Xe ngựa loạng choà loạng choạng, bỏ ra bảy ngày mới trở lại Cực Dương Thành.

Lăng Hàn lập tức để Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền phân biệt đi Vong Bất Liễu và Đan Vương Các, trước tiên thu hồi lại những nguyên tinh kiếm được kia, đây mới là thứ hữu dụng, kim ngân thì không đáng kể.

Hắn thì tự mình đi Bắc Đan Các một chuyến, tìm Công Dương Thái Tôn, tiếp mẫu thân về Vũ Quốc đoàn tụ với phụ thân.

Đan Sư một lòng luyện đan, ngay cả tiêu chuẩn vào Thập Nhị Thiên bí cảnh cũng không cần, tuy có một bộ phận nguyên nhân là bọn họ muốn tranh cũng không tranh nổi, nhưng quần thể này xác thực nhìn võ đạo rất nhạt, bởi vậy nên ít có cường giả.

Tỷ như trong Bắc Đan Các Đan Sư chỉ có một người đạt đến Linh Anh Cảnh, chính là Công Dương Thái Tôn.

Lăng Hàn tin tưởng Công Dương Thái Tôn tuyệt đối càng thêm kính nể Đan sư Thiên Cấp, mà sẽ không nghĩ muốn từ trên người hắn thu được truyền thừa của Thập Nhị Cung. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm một người không quá hiểu rõ, ngược lại có Hắc Tháp, tình huống xấu nhất hắn cũng có thể bình yên thoát thân.

Đi tới Bắc Đan Các, hắn lấy diện mạo thật sự gặp người.

- Bái kiến Lăng đại sư!

Một đường đi qua, hết thảy Đan Sư đều cung kính hành lễ.

Lăng Hàn đáp lại, rất nhanh thì đi tới biệt viện của Công Dương Thái Tôn, sau khi đối phương biết tin tức, cũng ngay lập tức ra đón.

- Hàn thiếu, lão hủ vô năng, không có làm thỏa đáng sự tình!

Công Dương Thái Tôn vừa thấy Lăng Hàn liền nhận tội.

Trong lòng Lăng Hàn dâng lên một cảm giác không rõ, cau mày nói:

- Làm sao?

- Đông Nguyệt Tông không chịu thả người!

Công Dương Thái Tôn tức giận nói, có một vị Đan sư Thiên Cấp tự tay viết sắc lệnh, lại thêm Đan Sư Địa Cấp Trung Phẩm như hắn tụ mình ra trận, lại không thể đòi người, ngay cả hắn cũng vô cùng khó chịu.

Lăng Hàn sờ sờ cằm, đây là Đông Nguyệt Tông muốn dùng mẫu thân uy hiếp hắn sao?

Đông Nguyệt Tông là tuyệt đối không thể biết quan hệ giữa Lăng Hàn và Nhạc Hồng Thường, nhưng sẽ kỳ quái, tại sao một vị Đan sư Thiên Cấp sẽ yêu cầu một tội nhân của Đông Nguyệt Tông? Càng mấu chốt nhất là, Bắc Vực không phải Trung Châu, ở đây, Đan sư Thiên Cấp và Đan Sư Địa Cấp Trung Phẩm không hề khác gì nhau.

Linh Anh Cảnh muốn không bán mặt mũi, ngươi có thể làm gì, mời được Hoá Thần Cảnh trấn áp sao?

Lại như ở Trung Châu, đệ tử siêu cấp tông môn như Yêu Hồi Nguyệt, kỳ thực cũng không để Đan Sư ở trong mắt.

- Ta biết rồi.

Lăng Hàn gật đầu, xem ra, hắn phải tự mình đi Đông Nguyệt Tông một chuyến.

- Hàn thiếu, lão hủ đi với ngươi.

Công Dương Thái Tôn có chút lo lắng nói, hiển nhiên hắn đã nghe nói sự tình Lăng Hàn được Thập Nhị Cung truyền thừa, sợ Đông Nguyệt Tông đánh chủ ý.

- Không sao, ta tự có đối sách.

Lăng Hàn cười nói.

Hắn rời Bắc Đan Các, trở lại nơi ở, mà bọn người Lưu Vũ Đồng cũng dồn dập trở lại, mang về tin tức xấu.

Cả hai nơi đều bị phá hỏng.

Không biết ai làm, nhưng buổi tối đóng cửa, ngày thứ hai vừa mở cổng liền phát hiện bên trong có tử thi, xác thối tràn ngập, nào còn có người đi ăn cơm hoặc mua dược?

Thiên Thi Tông.

Đường đường một đại giáo, lại dùng chiêu thuật cấp thấp như thế, thật không có nhân phẩm đến cực điểm.

- Cái này xem như cho ta chút khó chịu sao?

Lăng Hàn lẩm bẩm, cũng còn tốt, hai sản nghiệp này chỉ là kiếm cho Lăng Hàn tiền lời ổn định, còn hắn muốn phất nhanh vẫn là bán đấu giá đan dược, bởi vậy cái này không thể làm hắn thương gân động cốt.

- Trước không quan tâm những chuyện đó, hiện tại ta chiếm được truyền thừa của Thập Nhị Cung, e là gốc gác sẽ bị người đào móc ra, bởi vậy nhất định phải mau chóng cứu mẫu thân, sau đó mang phụ thân rời Vũ Quốc, không thể cho người nắm chuôi.

- Đi Đông Nguyệt Tông!

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui