Hoàng đế chờ đợi hồi đáp từ Lộ Khiết, gương mặt bầu bĩnh, dễ gần khiến hắn có chút thiện cảm với nữ nhân này. Nàng ta không dám ngẩng đầu, e thẹn đáp:" Ý phi thân phận cao quý, Nô tỳ thân phận thấp hèn, chỉ là may mắn có cùng họ với Ý phi, chứ không hề có quan hệ gì ạ".
Hoàng đế chợt mỉm cười, ôn hòa bảo:" Ồ vậy sao, Ý phi và Thục Quý nhân là tỷ muội cùng họ, trẫm ngỡ nàng cũng là tỷ muội của Lan Nhi".
Nguyệt Hoa trông thấy Hoàng đế chỉ chăm chú đến Lộ Khiết, tiến lên trước nàng ta, cười duyên:" Vạn Tuế gia, nếu người đã đến đây, chúng nô tỳ nguyện múa lại cho người hưởng thức ạ".
Hoàng đế xua tay, đưa tay tháo đóa mẫu đơn trên búi tóc Nguyệt Hoa, bảo:" Mẫu đơn là quốc sắc, đáng ra nàng không nên dùng đến", hắn ngưng một lúc, cài lại đóa hoa lên tóc Nguyệt Hoa, nói tiếp:" Nhưng với người xứng đáng với quốc sắc thì cứ dùng nó đi".
Nguyệt Hoa nghe hiểu được ý của Hoàng đế mỉm cười tạ ơn. Hoàng đế xoay người rời đi, trước khi đi hắn quay đầu nói với họ:" Đêm nay, trẫm rất mong đợi màn trình diễn của các nàng".
Đêm yến tiệc hôm đó, Hoàng hậu chuẩn bị rất chu đáo. Mành hoa, thức ăn… đều rất chỉnh chu. Hoàng đế mời Như Thái phi cùng tham gia. Các quan viên ngồi dưới, đồng loạt đứng dậy thỉnh an, một viên quan xung phong, thưa:" Vi thần Viên hộ Vương Thanh Viễn thỉnh an Vạn Tuế gia. Hôm nay Vạn Tuế gia đến Viên Minh Viên nghỉ mát, chúng vi thần có chuẩn bị một tiết mục nghênh đón Vạn Tuế gia, Như Thái phi, Hoàng hậu và các vị nương nương".
Vương Thanh Viễn vỗ vỗ tay, bốn người từ ngoài vào, Hoàng đế im lặng say ngắm họ múa. Lan Nhi liếc nhìn Hoàng đế, ánh mắt hắn như không còn gì xung quanh cả, chỉ có bốn nữ nhân trước mắt mà thôi. Nàng có chút đau lòng, không thể che giấu đi nỗi ghen tức trong lòng. Hoàng hậu cũng nhìn Hoàng đế mà thẫn thờ, chỉ có Lệ phi cẩn thân xem múa, thi thoảng lại lén cười.
Điệu múa kết thúc, Hoàng đế liên tục khen gợi họ. Vương Thanh Viễn thấy vậy đứng dậy thưa:" Vạn Tuế gia, thần không giấu gì người bốn nữ vũ công đêm nay đều là con gái của chúng thần", hắn đến kéo Nguyệt Hoa ra, nói tiếp:" Vạn Tuế gia, đây là con gái thần Vương Nguyệt Hoa, đây là con gái của Thường Nhuận - Sát Cáp Lạp Thi Tịnh, đây là con gái Trương đại nhân Trương Á Hiên và con gái Toàn Văn - Diệp Hách Na Lạp Lộ Khiết".
“Diệp Hách Na Lạp thị?”, mọi người có chút sửng sốt, ánh mắt đều dồn về Lan Nhi. Nàng cũng giật mình đứng bật đậy, nàng tiến đến cạnh Lộ Khiết, tra hỏi:" Ngươi họ Diệp Hách Na Lạp thật sao".
“Vâng”, Lộ Khiết cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Lan Nhi, nàng ta cố kìm nén sự sợ hãi, thưa:" Nô tỳ thân phận thấp hèn, nếu họ của nô tỳ phạm húy với Ý phi nương nương, nô tỳ về sẽ bảo a mã đổi họ ạ". truyện teen hay
Hoàng đế thấy Lan Nhi cùng mọi người như muốn lặp tức đuổi hết bốn người họ đi, bèn lên tiếng:" Lan Nhi à, nàng là Diệp Hách Na Lạp thị thuộc Mãn Châu Tương Lam Kỳ, Chủ Sự Toàn Văn là Mãn Châu Chính Bạch Kỳ, thân phận khác biệt không cần phải đổi họ đâu. Năm xưa Hiếu Hiền Thuần Hoàng hậu và Triết Mẫn Hoàng Quý phi đều là Phú Sát thị nhưng không phải Sa Tế Phú Sát thị của Hiếu Hiền Thuần Hoàng hậu thân thế vẫn cao hơn Phú Sát thị Bao Y của Triết Mẫn Hoàng Quý phi. Ý phi à, này cũng đừng so đo chuyện này làm gì".
Hoàng đế cũng đã lên tiếng, Lan Nhi cũng đành im lặng trở về lại chỗ ngồi. Nàng liếc nhìn bốn người họ, vô tình lại trông thấy ánh mắt và nụ cười hả hê của Lệ phi. Lan Nhi lặng lẽ ngồi xuống, xem xét tình hình. Vương Thanh Viễn nhìn ra được tình ý của Hoàng đế với bốn người hắn tiến cử, bèn vui thầm, nói:" Hồi Vạn Tuế gia, con gái của vi thần chẳng qua chỉ có chút tài mọn này, nguyện cùng với ba người còn lại nhập vào hành cung Viên Minh Viên mua vui cho người những ngày này ạ".
Hoàng đế nhìn bốn người họ không nói gì. Hoàng hậu ngồi cạnh đã lên tiếng:" Ý của Vương đại nhân, bản cung xin thay Vạn Tuế gia nhận vậy, các ngươi sau này dọn vào đây, sau khi học quy tắc lễ nghi, bản cung sẽ cho phép các người vào phục vụ ca múa cho Vạn Tuế gia".
Hoàng hậu vừa dứt lời, Hoàng đế quay sang nói:" Không phải là chỉ ca múa thôi sao, cần gì phải học lễ nghi chứ. Hoàng hậu à, nàng không cần cái gì cũng cứng ngắt vậy đâu".
Như Thái phi cẩn thận nhìn vào từng người bọn họ, tất cả đều rất kiều diễm, hoa lệ. Bà chỉ cười nhạt, đoạn nói:" Vạn Tuế gia, ta thấy người nói vậy là không phải rồi, thân phận dù là gì nếu đã hầu cạnh vua thì cũng phải biết lễ nghi phép tắc, người bên cạnh của Hoàng đế đều phải thông qua việc này".
Trên gương mặt Hoàng đế thoáng một chút thất vọng, nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh, gật gù đồng ý. Lan Nhi có chút lo lắng, nàng nhìn Như Uyển, nàng ta ghé vào tai nàng:" Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, bọn xuất thân thấp hèn, chẳng qua chỉ phục vụ ca múa. Không ảnh hưởng gì quá nhiều đâu".
Yến tiệc kết thúc, Lan Nhi trở về tẩm điện. Viên Minh Viên lạ lẫm, Tải Thuần không quen với nơi đây, liên tục quấy khóc. Lan Nhi bất lực chỉ đành đêm khuya, bế Tải Thuần dạo quanh Viên Minh Viên. Đêm khuya tĩnh lặng, Viên Minh Viên lại nhiều sông hồ, âm thanh một cánh hoa rơi xuống nước cũng có thể nghe thấy được. Tải Thuần dạo quanh cũng dần chìm vào giấc ngủ, cả người nàng cũng mệt mỏi rã rời. Nàng từ từ bế Tải Thuần về lại tẩm điện. Một vật sáng hiện lên ở phía Tây, Lan Nhi cẩn thận xem xét là vật gì. Đức Hải đứng bên cạnh nàng từ từ tiến lên. Lát sau hắn trở lại, thưa:" Chủ tử phía trước là xe Phượng Loan Xuân Ân vừa đi qua ạ".
“Phượng Loạn Xuân Ân?”, Lan Nhi giật mình, nghĩ lại đêm nay Hoàng đế không lật lục đầu bài, làm sao lại có người đi Phượng Loan Xuân Ân thị tẩm chứ. Nàng chợt nghĩ đến bốn vũ công vừa rồi, liền giao lại Tải Thuần cho Cảnh Điềm, nhanh chóng đến tẩm điện của Hoàng đế.
Đêm hạ ôi bức, một chút gió thoảng qua làm bùng lên ngọn lửa giận trong Lan Nhi. Nàng đến trước tẩm điện Hoàng đế, vừa lúc xe Phượng Loan Xuân Ân cũng vừa rời đi. Nàng liếc nhìn ánh đèn lồng treo phía sau xe, trong lòng phừng phừng lửa giận. Lan Nhi không ngầng ngại mà xông thẳng vào tẩm điện, Ngô Tổng quản tiến đến chặn lại:" Ý phi nương nương, đêm khuya thế này người còn đến đây, lại không báo trước. Vạn Tuế gia đã ngủ rồi, phiền người về cho ạ".
Lan Nhi trừng mắt nhìn Ngô Kiên, hắn rụt người về sau e dè, cười bồi:" Ý phi nương nương à, người đừng làm khó nô tài. Kì thực Vạn Tuế gia đã ngủ rồi, người không vào được đâu ạ".
Nàng nhìn Ngô Kiên, không nói gì xoay người, đoạn nói:" Nếu đã vậy bản cung đành để sáng mai quay lại vậy".
Hắn nghĩ nàng đã bỏ cuộc liền buông lõng cảnh giác. Lan Nhi liền xông thẳng vào điện. Tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa điện mở toang ra. Ngô Kiên sợ hãi chạy đến:" Ôi trời ơi! Ý phi nương nương, nô tài đã bảo người không được vào mà".
Lan Nhi nhìn quanh mặc kệ lời của Ngô Kiên, nàng nhìn sang gian phía Đông. Nàng sững sốt không nói nên lời. Hoàng đế áo bào đã tháo vài cúc trên, bên cạnh còn có tận bốn nữ nhân. Nàng tiến đến xem họ là ai, nàng mong rằng hiện thực trước mắt không như bản thân nghi ngờ. Không, không, Lan Nhi đã đúng, đó đích thực là bốn vũ công kia.
Hoàng đế sắc mặt ửng hồng, hắn tiến đến gần Lan Nhi. Mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi khiến nàng ho vài tiếng. Hoàng đế cười lớn, nói:" Ồ, Lan Nhi à, nàng đến chung vui với trẫm sao?".
Lan Nhi sụt sùi nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn qua bốn người kia, lòng đầy thất vọng, nói:" Tứ Lang à, người biết uống rượu nhiều như vậy có hại cho thân thể không", nàng chỉ tay vào đám nữ nhân đang rung sợ bên mép giường:" Còn họ nữa, người thị tẩm nhiều người cùng lúc vậy sẽ hại cho thân thể người".
Sắc mặt Hoàng đế sầm, không đáp, hầm hực xoay người sang hướng khác. Lan Nhi thấy hắn như vậy, nhìn đám nữ nhân kia nói:" Các ngươi còn không mau lui ra ngoài".
" Các nàng cứ ở yên đấy", Hoàng đế xoay người, mảnh ngọc nhỏ trên bím đuôi sam, quật vào tay Lan Nhi, đau nhói. Hắn không để tâm mà chất vấn:" Ý phi, nàng chỉ là phi tần, nàng tự ý xông vào đây trẫm không trách tội nàng. Còn muốn tự ý quyết định chuyện của trẫm sao, nàng mau trở về lại tẩm điện của nàng đi".
Hắn giận đến tía cả tai, gân trên tráng nổi lên, Lan Nhi không muốn đôi co phụng phịu rời đi.
…•…