Tiên Quốc Đại Đế

- Thần thú thứ hai trong thiên hạ?

- Không sai! Thôn Thiên Vĩ Thú? Nam Hải lại phong ấn một nhóm Thôn Thiên Vĩ Thú sao? 

Trong mắt cương thi Diêm Xuyên sáng ngời.

Đồng thời, tại dương gian, Hoàn Đông Nam Châu.

Diêm Xuyên dẫn theo Mặc Vũ Hề, gặp Hoàng Kim Đại Đế liền nói: 

- Hoàng Kim Đại Đế, như vậy ta xin cáo từ trước. Tương lai gặp lại!

- Được! 

Hoàng Kim Đại Đế trịnh trọng gật đầu một cái.

Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ bước lên xe rồng.

- Ngang!

Xe rồng rít gào, bay lên trời.

- Đi Nam Hải, cương vực Vĩnh Hằng! 

Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Ngang! 

Sáu rồng rít gào, nhanh chóng bay về phía tây nam.

Tử Vi Thiên Giới! Trung Thiên Châu!

Bên trong một gian đại điện, Phá Quân đứng ở trước mặt một nam tử mặc nho bào màu trắng.

- Văn Khúc, chủ thượng bảo ta trợ giúp ngươi đối phó với Thiên đình Đại Chu! 

Phá Quân cau mày nói.

Văn Khúc khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: 

- Không vội, Đại Chu chỉ là chuyện nhất thời. Ta biết ngươi tuân thủ mệnh lệnh của chủ thượng. Nhưng tất cả đều có thể biến báo. Tây Ngoại Châu tạm thời đang trong giai đoạn giằng co. Ngươi nhất thời cũng không có mấy lực. Bây giờ, quan trọng nhất chính là hoàn trả lại khuất nhục cho ngươi trong những năm qua!

Phá Quân nhíu mày.


- Căn cứ vào tin tức thám tử đến báo, Diêm Xuyên từ Hoàng Kim Thiên Giới đi ra, chạy về phía tây nam. Xem ra hắn đã nhận được tin tức về Thôn Thiên Vĩ Thú! 

Văn Khúc trịnh trọng nói.

- Hẳn là không sai được! 

Phá Quân gật đầu một cái.

- Ngươi đi đi. Từ trước đến nay đều là Tử Vi Thiên Giới ta bắt nạt người khác, chưa từng bị người khác bắt nạt. Nếu như Diêm Xuyên muốn chết đi ra, vậy hãy giải quyết hắn đi!

Văn Khúc trầm giọng nói.

Trong mắt Phá Quân loé ra một tia cảm kích: 

- Đa tạ!

- Ha ha ha ha, ngươi và ta khi còn ở kỷ thứ hai đều làm việc cho chủ thượng, có gì phải khách khí như vậy. Ta phải canh chừng Tây Ngoại Châu, không đi được đi. Bằng không, ta cũng sẽ đi cùng ngươi xả cơn giận này! 

Văn Khúc cười nói.

- Được, yên tâm đi. Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Diêm Xuyên? Nếu như hắn đã đi ra, vậy hắn đừng mong tới chuyện trở về nữa! 

Trong mắt Phá Quân loé ra một tia lợi quang.

- Chúng ta cùng đi với ngươi! 

Phía ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

Từ bên ngoài đại điện có ba nam tử khôi ngô chậm rãi đi vào.

- Tham Lang, Vũ Khúc, Cự Môn?

Phá Quân có chút sững sờ.

- Một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được rồi. Lần này chúng ta đi cùng với ngươi, cũng để cho thiên hạ hiểu một chút, kết cục của việc đắc tội Tử Vi Thiên Giới là thế nào! 

Tham Lang trầm giọng nói.

- Được! 

Phá Quân gật đầu đáp lại một tiếng.

Tử Vi Thiên Giới, bốn đại quân đoàn trưởng bay vút lên trời, nhanh chóng tiến về phía Nam Ngoại Châu.

...

Cương vực Vĩnh Hằng.

Lúc này cương vực Vĩnh Hằng lại gặp phải tai họa từ trên trời xuống.

- Ê a, ê a!

Những âm thanh giống như của trẻ con đầy sung sướng giống như ác ma xuất hiện khắp nơi. Thôn Thiên Vĩ Thú đến nơi nào, đều ăn nuốt tất cả sinh linh xung đó.

Từng thành trì nối tiếp nhau đã bị nó ăn nuốt. Một toà thành trì lại tiếp một ngọn núi bị ăn nuốt. Mảnh đại địa này nối tiếp với mảnh đại địa kia bị ăn nuốt sạch.

Dường như không có gì nó không ăn.

Lúc này, theo thời gian chuyển dời, xung quanh cương vực Vĩnh Hằng từ lâu thành luyện ngục nhân gian.

Tại một toà thành trì cực lớn, vô số tu giả sợ hãi chạy về phía ngoài thành.

- Ê a, ê a!

Trong hư không, tám quang ảnh ngưng tụ ra tám cái đuôi cực lớn. Tám cái đuôi đong đưa. Hư không run rẩy. Một vài cường giả muốn bay ra khỏi thành, nhất thời bị cái đuôi kia vung vẩy đánh trở về.

- Cứu mạng!

- Không nên ăn ta!

- Phụ thân, mẫu thân, cứu ta!

- Sư tôn!


- A!

.........

......

...

Khắp thành đều vang lên những tiếng kêu bi thảm.

Ngoài thành, Khổng Tước Tử dẫn theo gần nghìn tu giả tới.

- Ngay ở nơi này sao? 

Trong mắt Khổng Tước Tử lập tức sáng ngời.

Phía xa, Khổng Tước Tử nhìn bằng mắt thường có thể thấy được một con Thôn Thiên Vĩ Thú cực lớn ước chừng trăm trượng đang vung vẩy tám cái đuôi của nó. Tám cái đuôi khuấy động xung quanh, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều bị cuốn vào giữa. Thôn Thiên Vĩ Thú há cái miệng lớn, điên cuồng nuốt tất cả mọi thứ.

- Trong thư không phải nói Thôn Thiên Vĩ Thú nhiều nhất chỉ to khoảng mười trượng sao? Bây giờ tại sao đã thành trăm trượng rồi? 

Một người ở bên cạnh cau mày nói.

- Thôn Thiên Vĩ Thú trở nên mạnh mẽ, hình thể cũng theo đó mà biến thành lớn hơn sao?

Trong mắt Khổng Tước Tử mang theo một sự hưng phấn.

- Quả nhiên là bảo bối tốt. Co được còn thần thú này, không khác nào có thiên quân vạn mã! Các vị, theo ta bắt con Thôn Thiên Vĩ Thú này! 

Khổng Tước Tử kêu lên.

- Được! 

Mọi người hét theo một tiếng.

Ầm!

Một nhóm người chen chúc xông vào trong thành.

Thôn Thiên Vĩ Thú vốn đang vui vẻ ăn nuốt một thành người. Dưới cái miệng lớn, vô số kiến trúc đều bay vào trong miệng. Bỗng nhiên nó cảm thấy có cường giả tới gần. Cái miệng đang ăn chợt dừng lại, nhìn về phía các cường giả.

Gần nghìn cường giả tuyệt thế. Thực lực càng mạnh, Thôn Thiên Vĩ Thú càng thích. Nhìn thấy bỗng nhiên có nhiều cường giả đến gần như vậy, Thôn Thiên Vĩ Thú tự nhiên vui vẻ ra mặt.

- Ê a, ê a, ê a!

Bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh, Thôn Thiên Vĩ Thú nhào tới, dáng dấp vui vẻ giống như gặp được người thân vậy.

Ầm!

Hai phe chống lại.

Sau ba canh giờ nữa, Khổng Tước Tử dẫn theo năm trăm cường giả, cực kỳ chật vật thoát khỏi toà thành trì kia.

Mỗi người toàn thân đều đầy vết thương, kinh hãi không thể giải thích.


- Sao có thể như vậy được. Tại sao Thôn Thiên Vĩ Thú lại có thể mạnh như vậy? Lúc này mới một hồi, chúng ta đã bị chết hơn một nửa người? 

Khổng Tước Tử chậm rãi nói.

- Gia chủ, Thôn Thiên Vĩ Thú kia thực sự quá mạnh mẽ. Nếu không phải chúng ta chia nhau ra trốn chạy, nó chỉ có một mình, có lẽ chúng ta đã bị tiêu diệt hoàn toàn! 

Một người ở bên cạnh vẻ mặt khổ sở nói.

- Càng là như vậy, ta càng muốn nhận được nó. Cho dù là bất kỳ con nào, chỉ cần luyện hóa một con Thôn Thiên Vĩ Thú, ta đều sẽ dùng tài nguyên vô hạn khiến cho nó càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lớn. Thậm chí sau này ta có thể không cần vẫn sống dưới cánh của lão tổ tông nữa! 

Trong mắt Khổng Tước Tử loé ra một tia kiên định.

- Nhưng chúng ta không phải là đối thủ của nó!

- Không sao. Không phải Nam Hải còn có một Hải Nhãn sao? Bên trong khẳng định còn có Thôn Thiên Vĩ Thú thực lực yếu. Ngươi thông báo với những người khác, tất cả đi tới Long cung Nam Hải! 

Khổng Tước Tử trầm giọng nói.

- Vâng!

- Đi, chúng ta đi tới Hải Nhãn Nam Hải! 

Khổng Tước Tử kêu lên.

...

Trên bầu trời Nam Hải 

- Ngang! Ngang!......

Xe sáu rồng kéo rít gào một tiếng. Nhóm người Diêm Xuyên đã tới bên ngoài Hải Nhãn Nam Hải.

Chuyến này, Diêm Xuyên chỉ dẫn theo Kim Đại Vũ, Bạch Khởi và Mặc Vũ Hề.

- Dừng lại!

Bạch Khởi quát to một tiếng.

Xe rồng đột nhiên dừng lại.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề đi tới phía trên xe rồng, nhìn về phía Hải Nhãn ngoài xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui