Một ngày u ám…
Kể từ sau bữa tôi chính thức nói “say bye bye” với thằng Khoa thì anh Quân lại càng tỏ ra lo lắng tới tôi và chăm nom kỹ gấp đôi gấp ba trước kia, ngược lại với ảnh là thằng Khoa nó luôn nhìn tôi bằng ánh mắt “hình trái bom nguyên tử”, tôi dư biết nó ghét tôi tới mức độ nào. Thật sự tôi chả biết là nó vì thích tôi thật lòng mà tỏ thái độ kiểu đó hay chỉ vì nó mất đi một món hàng có thể dư sức độc chiếm nên mới đâm ra hành xử như zậy. Nhưng… tôi thà là bị nó căm thù tới mức độ muốn ăn gan tươi hay uống tiết canh móc từ thanh quản tôi ra thì tôi cũng không bao giờ muốn chơi trò bắt cá hai tay với nó nữa. Lí do đơn giản: “Quân rất là ghen!”. Còn tôi bây giờ chỉ có dám nghĩ tới Quân, nếu mà ảnh bỏ tôi thì tôi cũng sẽ đi tìm ảnh để mà “quỳ lại tám trăm cái” cho cầu bằng được tình yêu lại với tôi. Nói mới nhớ ra tôi là một đứa mê trai thấy sợ!! (Không ngờ tôi lại tự lấy tay vả vô mặt mình, hur hur…R_R)
- Sao buồn vậy bé bi? – Quân gõ nhẹ lên đầu tôi khi ảnh tới hành lang lầu hai.
Chả biết nên nói sao, thiệt tình đang lo lắng hết biết!!
- Hong có gì! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi của người yêu. Chối ảnh chứ biết sao giờ, nói ra ảnh lo dùm mình thì tội thêm.
- Chứ sao mặt y bánh cam ế zạ? – Tôi được tặng một cái bánh Scotty.
Lấy cái bánh, tôi ỉu xìu trả lời:
- Anh cho em giấu anh một chút xíu đi!! Giấu anh một chút xíu thôi!
- Hong cho! – Quân lắc lắc ngón tay để tỏ ý không chịu.
- Chứ em nói ra anh bận tâm thì mắc công lắm!!
- Em hong nói anh cắn em! – Ảnh nhe hàm ra rồi chụp lỗ mũi tôi mà nhéo mạnh.
- Uiiiiiiiiii… Chơi kỳ zạ? – Tôi quát.
Quân càng xiết mạnh hơn.
- Nói đi rồi anh tha! Nhanh lên!!
- Bỏ em ra trước! – Tôi kỳ kèo.
- Không nói anh sẽ cắn thiệt chứ không có nhéo đâu. - Quân bỏ tay ra rồi lại banh mặt tôi tiếp. – “Nói nào!”
- Từ từ!!
- Sếp ra lệnh mà hong nghe hả?
- Nói nè! – Tôi cúi mặt xuống đất. – “Dustin nó giận em rồi!”
- Thằng tóc nâu bị khùng khùng đó hả? Cái thằng em của con nhỏ xí xọn ở trong lớp anh đó àh? – Quân trề môi ra.
- Người ta có bị khùng đâu mà anh nói… Hừhmmm… - Tôi liếc Quân thiếu điều muốn lọt bên kia con mắt ra.
- Dustin thì sao chứ?
- Nó giận em thiệt rồi chứ làm sao…
- Anh thương em đủ rồi! Mà em có thương nó hay sao… Giận thì thây kệ tía nó đi!
- Lỗi tại em chứ bộ!
- Đầu đuôi rắn rết ểnh ương ra mần sao thì nói ra chứ em nói thế anh làm sao giúp?
- Chuyện là zầy nè…
Tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Quân. Quân thì không mấy quan tâm tói vụ Dustin.
[…]
Anh bạn tóc nâu với cái mặt lầm lì kéo tay tôi đi vù vù trên sân trường, cậu ta dẫn tôi tới thẳng mấy căn phòng cũ ở dãy phòng bỏ trống; thường là phòng học loại cấp ba tồi tàn này thì học sinh chả đứa nào thèm chui vô, nó thậm chí còn vắng vẻ hơn ở Hẻm Xéo.
Dustin chọn một phòng kiểu cũ, hơi nhiều mạng nhện và giăng kín mít ở bốn đầu là mấy tấm rèm cũ tới nỗi rách nát. Cảnh vật hoang tàn, phế liệu lẫn đồ dùng cũ kỹ chất đầy ở đây tựa hồ nhà ma trong phim lẻ. (T_T) Tôi hơi lạnh sống lưng!!
- “Chả biết Dustin muốn gì mà tự nhiên nó lôi mình zô đây zạ trời (~_~)????” – Tôi nghĩ thầm.
Hết đi nữa thì Dustin bỏ tôi trong góc, nó đi đóng sập hết các cửa lại.
- Chuyện gì zạ tóc nâu? – Tôi không đủ sức để chịu sự tò mò đang bám đầy trong đầu như lưới nhện giăng trên trần nhà nên đã phải lên tiếng trước.- “Ông làm zì mà phải lên tới đây?”
- Bạn bè với tui mà ông thích giấu diếm lắm hả? – Dustin chỉ tay vô mặt tôi với cái vẻ tức giận.
Tôi nhún vai:
- Tui thì làm sao?
- Ông là Gay mà dám giấu tôi sao? – Dustin phán một cái.
Khỏi phải nói tôi lúc này, hãy nhớ lại cái cảnh bạn mua một chai keo 502 – keo con voi ấy mà, sau khi bật nắp hộp ra thì bạn quết nó lên cái thứ muốn dán và đập một cái “bẹp”, đợi năm phút. Dĩ nhiên keo dán rồi thì sẽ cứng ngắc cứng đờ, mặt mũi tôi lúc đó y chang ai xịt cho mình mười mấy chai keo 502 chứ đừng nói là một hay hai chai. Tôi ngớ ra hệt thằng khờ.
- Tui hong phải mà! - Nhất quyết là không phải, tôi cãi tới cùng với Dustin.
Dustin thất vọng với những vệt dài chảy trên đó (dĩ nhiên không phải nước mắt).
- Tôi cái gì cũng kể cho Phong nghe, tôi nghĩ Phong thật tình muốn làm bạn với tôi nên tôi không giấu diếm bất kể là chuyện nhỏ tới chuyện lớn. Phong ngay cả giới tính cũng không dám công khai, tôi có gì mà Phong sợ tôi chứ? Tôi cũng là Gay mà!
- Bạn hiền àh, ông đã hiểu lầm hết trơn về mình rồi. Ai nói với ông tui là Gay hả? – Tôi tiếp tục phủ nhận. Rõ ràng sự thực có phải đâu mà lại ngu gì nhận.
- Ông và Khoa, thêm luôn tên Quân vào thì mọi thứ trở nên rắc rối. Nhìn cách cư xử với lại chiều chuộng y chang người yêu của Quân thì làm sao tui tin ông không phải dân đồng tính chứ. Ông lường gạt tui mà không thấy hổ hả? – Tóc nâu đưa ra lí lẽ cụ thể như một gã luật sư.
Còn tôi, tôi phải tự biện hộ:
- Dĩ nhiên là không có, nhưng mình không phải Gay!
- Chối tui hả? Tui nói tui có gì cho Phong ngại đâu mà không dám nói chứ?
- Nhưng mà mình là Bi thì làm sao lại nhận là Gay. Dĩ nhiên Bi và Gay nó khác nhau àh nha!!!
- Trời ới!! – Dustin vò đầu như một gã khùng. – “Tại sao không nói ngay từ lúc đầu với tui hả, ông đâu có coi tui là bạn ông đâu.”
- Sự thực ra là… - Tôi ấp úng.
- Bỏ qua vấn đề này, nói cái khác! – Tóc nâu dùng bộ mặt nghiêm chỉnh nói với tôi.
- Nói gì????
- Nói về Khoa…
…
Mọi chuyện cụng vì do Dustin làm mọi thứ rối tung lên mới khiến tôi buồn trong mình, không có thì tôi tội tình gì mà buồn chứ.
- Dustin muốn Phong đừng bỏ Khoa!
Nhớ lại bài học cũ, bài mà Mỹ dùng một trái bom “nấm nguyên tử” chọi thẳng xuống hai thành phố Nagasaki và Hiroshima của Nhật do ông thầy giảng. Cảnh tượng là… Bùm… Bbùmm… Bùm!!!!
Tinh thần của tôi nổi lên dòng chữ: “Acident” trong đó. Lại chuyện gì nữa đây hả? Tại sao lại tới phiên Dustin đi tìm tôi để mà…
- Cái gì nữa rồi? – Tôi nhăn mặt.
Dĩ nhiên Dustin luôn nói thiệt. Nó nhấn mạnh:
- Nói tiếng Việt Nam đó. Hay là cần nói tiếng Pháp hoặc tiếng Anh thì ông mới hiểu?
- Không phải! Nhưng tại sao lại là Khoa ở đây? – Tôi thấy khó hiểu quá rồi.
- Mình chấp nhận làm người yêu của ai đó thì phải biết hi sinh vì người ta chứ! (Câu nói này của Dustin những tưởng tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được, có lúc tôi nghĩ nó không đúng. Thế nhưng, tôi rồi mãi sau này mới hiểu ra là tại sao Dustin lại nói nó trong tình cảnh này.) – Tên bạn thân nửa Pháp nữa ta triết lí.
Hoá ra mọi phỏng đoán của tôi đều đúng cả! Dustin thực sự yêu Khoa và nó đã tiến tới với thằng Khoa rồi, tôi chỉ là chưa biết tụi nó đi bao xa thôi.
- Hi sinh với chả bỏ mạng, Phong không hiểu Dustin nói gì hết áh… - Tôi nghĩ là tôi hiểu hiểu chút đỉnh nhưng tôi không dám nhận; rủi sai thì chết!
- Khỏi hiểu cũng không sao cả! Chỉ cần Phong nói là Phong tiếp tục yêu anh Khoa thì Dustin sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Phong.
Tôi bị câu nói này ảnh hưởng vào lúc đó dữ dội lắm. Dustin kiêu hãnh mà tôi biết đâu rồi?!
- Vớ vẩn! – Tôi hất tay rồi đi ra khỏi phòng.
- Đi đâu đó hả? – Dustin lôi tôi lại.
- Tui với Khoa chấm hết rồi mà Dustin, cậu phải hiểu nó là sự thực chứ!
- Nhưng Khoa cần cậu nhiều! – Dustin cản tôi ở cửa bằng cú đạp chặn ngay lối đi ở ngang cửa lớn.
Tôi vuốt mặt:
- Hắn nói với tui là hắn chỉ vui đùa thôi.
- Rủi là nói xạo?
- Xạo hay không xạo cũng đâu có ảnh hưởng gì, tui đã nói là thôi thì thôi liền luôn áh! Tui chỉ còn có mỗi anh Quân thôi!
- Quân là của Tina rồi! – Dustin xuống giọng.
- Tina hả? Tui nói lại lần nữa: “Đừng mơ!”. – Lâu rồi tôi không lớn tiếng, nói lớn một tí mà rát cổ họng quá. (T_T)
- Tui nói hết nước hết cái mà ông không nghe thì đừng trách sao tui mạnh tay với ông. – Dustin cảnh báo.
- Tui không nghĩ là mình sợ ai đó…
- … - Dustin gồng tay lên, cơ bắp nổi trên đó như là dây leo bám vào. Thoạt trông cứ nghĩ nó thuộc hạng lực sĩ chứ không phải dân tình loại thường.
…
- Bỏ ra… úiiii… Bỏ ra iii… - Tôi bị ép vô góc cột.
Dustin hay là những trò điên lắm.
- Thôi mà! – Tôi đẩy mạnh hết cỡ mới xô Dustin ra nổi.
Dustin lại nhảy tới.
Ngoài chuyện Dustin cố tình “mi môi” với tôi thì có ai nghĩ là nó đang “uýnh” tôi không? (>_