Trúc Mã Tương Thanh Mai

Ăn cơm xong, Tô Hiểu Thần thấy Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly đi rồi liền theo Tần Chiêu Dương lên lầu.

Trong phòng của anh cũng có một giá sách, bên trong gần như đều là sách linh tinh, còn đều là sách cô thích xem, chẳng hạn như sách có liên quan đến lịch sử, hoặc là có liên quan đến thiên văn địa lý các chòm sao, thậm chí còn có một quyển nhật ký giảm béo và cách giữ gìn nhan sắc...

Tần Chiêu Dương tiện tay mở máy tính, cô liền ngồi ở trên thảm lật sách xem, nhàm chán liền đi tìm giấy đến để vẽ tranh.

Vẽ một bức tranh đầy sức sống một chàng trai bừng bừng khí thế vung roi cưỡi ngựa chạy về phía cô gái đang giặt quần áo bên bờ sông, cô chợt cảm thấy tầm mắt bị tối, giật mình ngẩng đầu, anh đang đứng nhìn ở sau lưng cô.

Tay cô hơi dùng sức, vẽ ra một nét rất đậm, gạch thành một con đường nhỏ lên tảng đá.

"Đang vẽ cái gì thế?" Anh ngồi xuống ngay bên cạnh cô, ngón tay cầm lấy tờ giấy cẩn thận nhìn nhìn, rồi nói câu không hề liên quan, "Rồi sao nữa?"

Tô Hiểu Thần đen mặt nghiêm mặt trả lời, "Sau đó không phanh được ngựa, cả người lẫn ngựa rơi vào trong ao nước xuyên không thành Tần Chiêu Dương..."

Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; "Anh trêu trọc em khi nào?"

"Vừa rồi!" Ngón tay cô chỉ anh nhìn sang bức tranh kia, bôi xoá và sửa sửa vẽ xong, đột nhiên hỏi: "Nếu như em đi làm việc không có chút liên quan gì đến ngành mà em đã học, anh cảm thấy được không?"

Tần Chiêu Dương nhướn mày, ý vị thâm trường mà đưa mắt nhìn cô tường tận xem xét bức tranh kia, "Giống như họa sĩ?"

"Không tốt sao?" Cô nhíu nhíu mày, "Dù gì cũng là người làm nghệ thuật."

"Được thôi." Anh tay khoác lên trên vai của cô, ngón trỏ hơi cọ cọ mặt mịn màng của cô, "Em thích là được rồi."

Tô Hiểu Thần vốn chỉ là thuận miệng hỏi, anh đồng ý như vậy, cô còn thật sự vô cùng cảm động, đôi mắt đều mang cười, "Thật sao?"

"Có bao giờ anh lừa em không?" Anh nghiêm trang, ngón tay nâng cằm cô để mặt cô đối diện với anh, "Em nghiêm túc thì lời anh nói cũng nghiêm túc."

Tô Hiểu Thần cười "Hắc hắc"; thuận thế ôm lấy cánh tay anh nằm trong ngực anh cọ cọ vài cái, "Em còn có việc muốn hỏi anh."

"Anh nói."

"Hà Tân Thuần có quan hệ như thế nào với anh?" Cô đưa mắt lên nhìn, đôi mắt long lạnh lại được ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lại tôn thêm vừa long lanh hơn vừa hấp dẫn hơn, "Lần trước muốn hỏi... Tắm xong một cái quên mất."

Tần Chiêu Dương nghiêm mặt đứng lên, "Hà Tân Thuần là cháu ngoại của ông Hà ở Thành Tây, ông Hà là cấp dưới của cụ nội của anh, lúc còn nhỏ anh đã quen biết cô ấy, nhưng mà hình như cô ấy đã ra nước ngoài sớm, du học ở Thuỵ Điển. Cô và công ty trước đây có xích mích không vui, ông Hà đích thân gọi điện thoại nhờ anh hỗ trợ, liên lạc cũng khá thường xuyên."

Thành phố A không thiếu nhất chính là gia tộc lớn, Tô Hiểu Thần có nghe qua về ông Hà, chỉ là không biết nhiều lắm mà thôi.

Cô biếng nhác dựa đầu vào vai anh, giọng nói có chút bất mãn, "Hình như cô ấy thích anh rồi đấy."

Tần Chiêu Dương nhìn qua một cái "Người ta cũng ngầm hiểu trong lòng" ánh mắt đưa lại chỗ cô, "Em nói xem?"

Nghĩ kĩ mà nói ra thì thái độ của Tần Chiêu Dương đối những loại oanh oanh yến yến hoa hoa thảo thảo này thì trước sau như một đều rất thờ ơ, làm như không thấy, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ngoại trừ Noãn Dương chỉ có cô, xa hơn một chút thì là Tần Tô, nữ giới khác dường như đều không gần được anh chút nào, cho nên Tô Hiểu Thần cảm giác nguy cơ cũng không lớn lắm.

Hơn nữa anh đã giải thích tỉ mỉ như vậy, ý nghĩ gì gì đó trong đầu cô đều không còn, ở trong ngực anh lại lăn một vòng, "Trước đây có chuyện làm phiền anh gọi điện cho anh giải quyết công việc, chuyện tự nhiên hẹn anh đi ra chúc mừng. Thế về sau thì sao..."

Tần Chiêu Dương giữ thân thể đang uốn éo của cô lại, một tay ôm vào trong ngực, đem sách cô vừa lôi ra để lại trong tủ, "Nếu như em không yên tâm thì nhanh nhanh gả cho anh đi."

Hai mắt anh ngày càng thâm sâu, suy nghĩ đến cái gì, mắt nhìn đứa trẻ ngốc mềm mại trong ngực, ngón tay không kiềm chế được mà vuốt mái tóc dài của cô.

Tô Hiểu Thần sau khi hiểu được câu nói kia lập tức ngoan ngoãn mà nằm trong ngực anh cứng đờ không hề động.

Tần Chiêu Dương cũng lười nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô, mềm mại ấm áp, cứ ngồi như vậy một hồi lâu.

Mãi cho đến khi cô không thể ngồi yên được nữa, cảm thấy người trong lòng dính chặt như là cái đinh giờ lại không an phận dịch qua dịch lại thì anh mới buông cô ra, "Lại sao nữa rồi?"

Tô Hiểu Thần như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, giật giật tay áo của anh, "Em muốn cùng Tư Tư và các bạn đi du lịch tốt nghiệp, anh có đồng ý không?"

Tần Chiêu Dương đưa ngón trỏ lên vuốt chóp mũi cô một cái, "Tự mình đã sớm quyết định thì hỏi anh làm gì?" Dứt lời, đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Việc muốn làm thì làm, không cần phải gặp chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến anh, bình thường anh đều nuông chiều em."

Tô Hiểu Thần nhìn bóng lưng thon dài của anh, im lặng nâng khóe môi nở nụ cười.

******

Thời gian trôi qua thật nhanh; thành phố A đã bước vào trời đông giá rét, Khu vườn lớn của trường đại học A cũng bởi vì kỳ nghỉ của học sinh mà trở lên tiêu điều.

Trưởng phòng kí túc xá năm nay rời đi hơi muộn chút, Hiểu Thần và Tư Tư thân thiết nên ở lại cùng vài ngày, chờ trưởng phòng vừa đi, Tô Hiểu Thần cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Năm nay đến đón cô không còn là Tô Khiêm Thành, mà là Tần Chiêu Dương.

Buổi sáng anh còn một cuộc họp, khi anh đến thì vừa kịp lúc ăn cơm trưa, đến căn tin trường học gần đây.

Trong phòng ăn vẫn còn rất nhiều người ăn cơm, nhưng so sánh với trước kia thì lại là thiếu đi hai phần ba.

Cô gặm đùi gà, vô cùng thỏa mãn, "Năm nay có thể cùng nhau đón năm mới rồi."

Trước đây khi Tần Chiêu Dương còn chưa đi thì đến tết âm lịch, Noãn Dương sẽ từ Mĩ trở về, dì Trương lại là người được xem trọng nhất, làm đầy một bàn đồ ăn, cô tình cờ đi lang thang, cũng có thể cầm rất nhiều túi kẹo về nhà ăn.

Cửa nhà Tần Chiêu Dương cũng sẽ treo hai cái lồng đèn lớn đỏ rực lên, đêm trừ tịch – đêm 30 đốt pháo thì cô đứng ở bên cạnh anh, nhìn nửa bên mặt của anh được ánh sáng làm nổi bật vô cùng nhu hòa lại rất muốn hôn anh.

Năm nào cũng muốn như vậy... Nhưng những năm đó lại không có đủ đảm, chờ có cái gan hùm mật gấu kia, thì anh lại xuất ngoại.

Anh "Ừ" một tiếng, nhìn cô một cái, "Cười ngây ngô cái gì đấy, mau ăn cơm đi."

Tô Hiểu Thần rất vui vẻ xử lý hai bát cơm.

Buổi chiều anh còn có việc, cuối năm nay, anh đi tiếp khách cũng nhiều, công tác cũng bận. Ban đầu Tô Hiểu Thần cũng không có ý định để cho anh tự mình tới đón, nhưng mà anh nói một câu, "Người khác đều có bạn trai đón về nhà, bây giờ em cũng có, tại sao không cần?"

Tô Hiểu Thần thuần túy đối với việc "Sử dụng Tần Chiêu Dương" cảm thấy hứng thú vô cùng, gật đầu đồng ý...

Những gì cô muốn mang đi đã sớm thu dọn xong, Tần Chiêu Dương cùng cô lên lầu, mọi người trong phòng đã đi từ rất sớm, các phòng khác ít nhiều đều còn lại một số người, nhìn thấy Tô Hiểu Thần và Tần Chiêu Dương cùng nhau lên đây, đều yên lặng vây xem một chút.

Đồ đạc của Tô Hiểu Thần không nhiều, cũng đã sớm thu dọn xong, cầm lên là có thể đi.

Khi ra ngoài Tần Chiêu Dương thuận tay cầm tay cô, dắt đi xuống.

Trên đường quay về thì lại nhận được điện thoại của Từ Nhu Tình, là về việc họp lớp cũ đã nhắc tới với cô lần trước, thời gian cụ thể thông nhất là trước đêm giao thừa hai ngày, buổi chiều ngày 27, ngay ở khách sạn Thịnh Xa.

Dứt lời, Từ Nhu Tình bổ sung một câu, "Tuyệt đối có thể mang người nhà theo, chuyện cậu và Thái Tử gia đính hôn mọi người đều đã biết, đều rất hâm mộ."

Tô Hiểu Thần ngần ngừ đôi chút, vẫn là hỏi người đang chuyên tâm lái xe, " Họp lớp cũ anh có đi hay không?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Cấp 2?"

Cô gật gật đầu, "Nếu là anh bận thì cứ nói không cần miễn cưỡng."

Tần Chiêu Dương lập tức đồng ý, "Đi."

Xa nhau bảy năm, quay lại nhìn thời niên thiếu ngây ngô của mình một lần, lại thật sự làm cho người ta khát khao.

Thời gian sau đó, Tô Hiểu Thần ngoại trừ cùng Tư Tư ra ngoài mấy lần thời gian còn lại thì đều ru rú ở nhà như con dâu mới về nhà chồng, Tần Chiêu Dương thật sự nhìn không nổi cô mỗi ngày cứ sống cuộc sống mơ mơ màng màng nữa, dứt khoát đem cô xách đến công ty giúp anh làm việc.

Từ khi bắt đầu kỳ nghỉ đông thì đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần thức dậy như vậy sớm, ngồi trên ghế sô pha giống y như đống bùn nhão chỉ chờ đổ gục ra sau, Tần Chiêu Dương vội vàng làm xong việc bớt chút thời gian nhìn cô một cái thì cô đã nằm sấp ở trên thành ghế sô pha ngủ.

Đúng lúc trợ lý đến gõ cửa, theo sau là Hà Tân Thuần.

Anh hơi nhíu mi, hạ thấp giọng xuống nhắc nhở: "Nhỏ tiếng thôi."

Lúc này trợ lý và Hà Tân Thuần mới nhìn thấy trên ghế sô pha Tô Hiểu Thần đang ngủ, trợ lý khựng lại một chút liền nói: "Có cần đi lấy chăn tới đây hay không?"

"Không cần." Anh nhấp một ngụm trà thấm giọng một cái, "Lát nữa tôi ôm cô ấy vào phòng nghỉ của tôi ngủ, có chuyện gì?"

Trợ lý nói: "Vừa lúc có phần giấy tờ cần ký, Hà tiểu thư nói có việc tìm anh tiện thể đi cùng em vào."

Anh nhận lấy giấy tờ nghiêm cứu cẩn thận, nhíu mày, "Tôi nhớ rõ tôi đã nói qua với cậu, văn phòng của tôi không được sự cho phép cho phép của tôi, người ngoài không thể đi vào sao? Hà tiểu thư có việc có thể thông báo trước với thư kí một câu, tôi giúp cô là trên phương diện tình cảm, là nể mặt mũi của ông Hà."

Giọng nói anh lành lạnh, câu trước là cảnh cáo, câu sau chính là trực tiếp nói với Hà Tân Thuần.

Ký xong giấy tờ, anh thuận tay trả lại, mắt nhìn sắc mặt có chút tái của Hà Tân Thuần, trên mặt dửng dưng không chút biểu tình, "Tôi không thích nói chuyện với người không có quan hệ, cô có thể ra ngoài. Về sau cô gọi điện thoại hẹn trước, sẽ có người chuyển lời của cô đến điện thoại di động của tôi, bây giờ còn có vấn đề gì không?"

Hà Tân Thuần cũng là thiên kim tiểu thư của xã hội thượng lưu, lời anh nói đến mức này, cô đã không thể dùng lời lẽ để nói ra mức độ nhục nhã, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là hỏi một câu, "Tôi thật sự không thể sao?"

Tần Chiêu Dương cười lạnh một tiếng, triệt để không nể mặt, "Hà tiểu thư, tôi đã đính hôn, chờ sau khi vị hôn thê của tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới rất nhanh, mặc dù cũng không cần cùng cô giải thích việc gì, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần thiết nói cho cô biết một tiếng, tình cảm giữa tôi và cô ấy, người ngoài chen chân không nổi."

Cô cắn cắn môi, xám mặt thất bại.

Trợ lý đẩy đẩy kính mắt, không chút khách khí đuổi khách, "Hà tiểu thư, mời theo tôi đi ra đi."

Tần Chiêu Dương trực tiếp đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái; đi đến bên cạnh ghế sô pha Tô Hiểu Thần đang ngủ ngồi xổm xuống, quấy rầy một lát cũng không thấy cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ, ôm cô đi vào phòng nghỉ.

Màđoạn nhạc đệm nhỏ này, do bởi đương sự ngủ giống y như heo... Nên không hề biếtchuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui