Chương 2867
Tân Trạm gật đầu, dựa theo khoảng cách đã tính toán, bọn họ đã sắp ra khỏi khu vực cát bồi này rồi.
Sau hai tiếng đồng hồ, cảnh tượng trước mặt mọi người lại biến đổi lần nữa.
Chân vừa bước ra khỏi cát bồi, đột nhiên, nhiệt độ trong không khí bất ngờ giảm mạnh, cảnh tượng trước mắt mọi người lại biến thành đồi núi với thảm cỏ xanh tươi.
“Hoàn toàn không có gì khác thường, môi trường trong Cực Địa đúng thật là kì quặc.”
Tân Trạm cũng lấy làm ngạc nhiên.
Chuyện này giống như một giây trước, anh còn đang đi ngoài đồng, nhưng vừa bước ra, xung quanh đã biến thành dãy núi, còn anh thì đang đứng cheo leo trên vách núi vậy.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng đã biến đổi, cứ như thể đây là một hiện tượng rất đỗi bình thường.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ nếu đi sai một bước, rất có thể tu sĩ sẽ gặp nguy hiểm mà không hề hay biết gì.
Thậm chí cũng không kịp vào thế chuẩn bị vào một giây trước khi đối mặt với hiểm cảnh.
Chẳng trách họ cần bản đồ để di chuyển trong Cực Địa.
Nếu không có bản đồ, chỉ sợ cho dù giữ vững cảnh giác cũng không tránh khỏi bãy rập.
Dựa trên đường đi trên bản đồ thì khu vực đồi núi xanh hoa cỏ tươi tốt này là nơi khá an toàn.
Hơn nữa trong vòng một trăm sáu mươi cây số xung quanh cũng không có không gian nào khác trong Cực Địa.
Tân Trạm cho phép đám người Ngô Đông chia tổ rồi tản ra khắp nơi tìm kiếm Cực Thạch.
Dù sao thì cũng chỉ cách nhau một trăm sáu mươi cây số, chỉ cần không phát sinh tình huống bất ngờ quá hiểm trở, mọi người vẫn có thể đến trợ giúp kịp thời.
“Phụt!
Tại một nơi nào đó trong dãy núi um tùm, bị kiếm Thanh Đồng xuyên qua, một con yêu thú khổng lồ âm ầm ngã xuống trước mắt Tân Trạm, để lộ ra hơn mười viên Cực Thạch dưới đất sau lưng nó.
Tân Trạm vung tay lên, thu gom toàn bộ những viên Cực Thạch đó.
Theo một góc độ nào đó, hành động này của anh quả thật hơi tàn nhẫn.
Tu sĩ và yêu thú vốn chẳng có ân oán gì, nhưng chỉ vì một tài nguyên nào đó mà hai bên lại chém giết lẫn nhau.
Nhưng đây cũng là sự tàn khốc trong giới tu luyện.
Nếu tu vi không cao, yêu thú sẽ là giết ngược lại tu sĩ.
Vào lúc đó cũng chẳng có ai thông cảm với người tu sĩ đã chết kia.
Cực Thạch là cực khí ngưng tụ lại mà thành.
Đây là vật phẩm thuộc về Vĩnh Cực Thánh Tông, chứ không phải vật sở hữu của chúng yêu thú.
Hiện giờ Vĩnh Cực Thánh Tông đã biến mất, những viên Cực Thạch đó đã trở thành vật phẩm dành riêng cho kẻ mạnh.
Yêu thú mạnh thì yêu thú chiếm làm của riêng.
Tu sĩ có tu vi cao hơn hoàn toàn có thể chiếm đoạt Cực Thạch.
Tân Trạm chỉ cảm thán một chút rồi lập tức bay lên, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Bọn họ tìm kiếm trong khu vực này bảy tám giờ, sau đó đánh dấu phạm vi tìm kiếm trên bản đồ rồi mới tập hợp đội hình lần nữa.
Số lượng Cực Thạch kiếm được cũng không nhiều, tổng cộng lại cũng mới chỉ được hơn trăm viên.
May mắn là trong Hàn Băng Vệ chỉ có ba người bị thương nhẹ, không bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Như vậy, chỉ còn năm khu vực có thể thu thập Cực Thạch một cách an toàn thôi.
Dựa theo số lượng này để ước tính thì cho dù thu thập ở cả năm khu vực kia, số lượng Cực Thạch chúng ta tìm được vẫn chưa đến một nghìn viên”
Tân Trạm giao toàn bộ Cực Thạch tìm được cho Ngô Đông cất giữ.
Anh nghĩ đến những điều này rồi lắc đầu.
Tuy răng khu vực được đánh dấu trên bản đồ rất an toàn, nhưng lợi nhuận kiếm được quá ít.
Song đây cũng là chuyện thường tình, vì cứ cách năm trăm năm, Cực Địa sẽ được mở ra một lần.
Chưa tính đến chuyện rất có thể những thế lực khác đã đến khu vực này khai thác, chỉ riêng Cực Hàn Băng Cung thôi cũng đã đủ để vơ vét sạch tài nguyên ở sáu địa điểm này rồi.