Vô Tận Kiếm Trang

Vào tối khuya, Diệp Bạch tìm một nơi nghỉ ngơi tiếp tục tu luyện. Mấy môn công pháp và Bạch thủ thái huyền kinh vẫn chưa có gì tiến bộ nhưng hắn cũng không quá bận tâm. Sáng hôm sau, hắn đứng dậy tiếp tục đi tiếp.
Trong nửa ngày, Diệp Bạch liên tiếp gặp phải mấy con hung thú bậc hai đỉnh cấp, hắn đều dễ dàng đánh chết. Một số vật liệu có giá trị đều được hắn thu lại gói gém vào trong một cái bao nhỏ. Linh thảo cũng có vài cây nhưng không phát hiện thêm một cây Cực diễm tinh quang thảo nào nữa. Diệp Bạch cũng đành hái tạm còn hơn không thu hoạch được gì.
Vào ngày thứ mười chín vào cốc, Diệp Bạch đã vào sâu trong Băng Vụ Đại Hạp cốc một ngàn hai trăm dặm. Hắn mở bản đồ ra thì thấy chỉ còn vùng cấm địa thứ nhất chưa đến một trăm dặm. Với tốc độ hiện giờ của hắn thì chỉ chốc lát nữa là đến nơi.
Nhìn bản đồ thấy có khoanh một vòng tròn màu đỏ, bên trên viết một chữ màu xám “Nhị”, Diệp Bạch đột nhiên động tâm. Ký hiệu này chỉ đây là một vùng cấm địa bậc hai, với thực lực hắn hiện giờ thì có thể xông vào. Nếu như gặp phải một đoàn hung thú bậc hai đỉnh cấp thì chỉ cần hắn không ham chiến vẫn có thể chạy trốn.
Hơn nữa ở bên ngoài thì gần như không có linh thảo, những thứ có chút quý giá đều đã bị các đệ tử đông đảo của Tử Cảnh cốc hái sạch. May ra trong chỗ này thì mới còn có vài thứ linh thảo cấp cao do không ai dám xông vào. Muốn được nhiều điểm cống hiến trong thời gian ngắn thì cũng chỉ còn cách này.
“Nếu lúc đó thấy tình hình bất lợi thì dựa vào Thiên tẩu tứ tượng bộ để chạy trốn chắc là không quá khó khăn.” Suy tính xong xuôi, Diệp Bạch không do dự lao về cấm địa bậc hai trên bản đồ.
Khoảng cách một trăm dặm đối với Thiên tẩu tứ tượng bộ cũng không quá xa. Thoáng cái Diệp Bạch đã đi đến một dãy núi đá, chính là vùng cấm địa thứ nhất ở Băng vụ đại hạp cốc, Âm phong thạch lĩnh..
Vùng đất cấm bậc hai dĩ nhiên là có hung thú bậc hai tồn tại, hơn nữa không phải chỉ có một con. Huyền sĩ trung cấp bình thường tuyệt đối không dám can đảm mò vào, ngay cả huyền sĩ cao cấp cũng chín phần mười là chết chắc. Chỉ có một số rất ít đệ tử ngoại tông trẻ tuổi có thực lực cực cao là dám đi vào thăm dò ở vòng ngoài.
Kích thước mỗi chiều của Âm phong thạch lĩnh lên đến sáu trăm dặm, sâu không thể dò. Nó được chắn bên ngoài bởi một rừng cây phong nửa hồng nửa đen khô khỏng tĩnh mịch. Tiết trời đang thu, lá phong rơi đầy mặt đất vô cùng quỷ dị, dường như không có thêm động vật hay thực vật sinh sống trong đó.
Vùng này nổi tiếng là một chỗ bất trắc nên hầu hết các đệ tử ngoại tông đệ tử đều đi vòng tránh qua không dám tới gần chứ không nói thâm nhập. Không phải ngẫu nhiên mà trên tấm bản đồ ghi chú đây là vùng cấm địa.
Tuy nhiên với thực lực của Diệp Bạch hiện giờ, hắn tin tưởng có thể xuyên thẳng qua vùng rừng khô kia đi vào Âm phong thạch lĩnh
Rừng khô tịch mịch. Ngoại trừ tiếng gió ào ạt trên lá thì hoàn toàn không có một thanh âm nào khác. Không gian vắng lặng, Diệp Bạch bước trên tầng lá mục chồng chất qua hàng ngàn năm, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác. Những chiếc lá phong nửa hồng nửa đen kia nhìn không hề giống như vật sinh trưởng trong nhân gian mà như Minh huyết phong ở Minh giới, không biết vì sao lại mọc ở đây. Diệp Bạch cảm thấy nguy hiểm trùng trùng nhưng hắn cũng không quay đầu lại.
Hắn vận kình khí ra toàn thân phồng lên như một cánh buồm để lúc nào cũng có thể ra tay. Hộ thể kiếm quang cũng được xuất ra một vòng quanh thân. Tuy cấp bậc của hộ thể kiếm quang không cao, chỉ là tầng xám đỉnh cấp nhưng trong lúc mấu chốt có thể tranh thủ cho Diệp Bạch một cái chớp mắt. Cao thủ chân chính giao phong, chỉ cần một cái chớp mắt là đã có thể thay đổi kết cục.
Diệp Bạch đứng trong cánh rừng khô tĩnh mịch nhìn lên Âm phong thạch lĩnh cao vời vợi. Cả một vùng núi đá xuyên mây cao vút. Loại đá ở đây hơn một nửa là màu xám chết chóc, có nơi lại đỏ rực như máu.
Diệp Bạch chuyển thân, cả người đã như cơn lốc đáp thẳng lên Âm phong thạch lĩnh. Ngay lúc đó vang lên một tiếng hú sắc nhọn. Một con đại bàng màu xám cực lớn đang giương hai cánh lao vụt về phía hắn như một mũi tên.
Dưới ánh mặt trời, cặp móng dài ngoằng của nó lóe lên chói mắt, dường như có thể xuyên qua cả sắt thép. Diệp Bạch đang phải đối mặt với một con hung cầm bậc hai trung cấp, Hôi diện thứu (Đại bàng mặt xám)!
Ánh mắt hắn nheo lại, một con hung thú bậc hai trung cấp cũng không tính là gì. Ngón tay vừa động, Tử ngục lôi quang kiếm đã xuất hiện. Kiếm quang bừng lên, con hung thú bậc hai ré lên một tiếng rồi bị cắt làm hai nửa rớt xuống trước mặt Diệp Bạch. Hôi diện thứu có năm loại, thấp nhất là bậc hai cấp thấp, cao nhất là bậc hai đỉnh cấp, loại thường thấy là bậc hai cao cấp. Tuy nhiên đây chỉ mới là vòng ngoài nên Diệp Bạch cũng chỉ gặp phải loại cấp thấp, không chịu nổi một kiếm của hắn.
Diệp Bạch cũng không thở phào được sau một kiếm đánh chết con Hôi diện thứu bậc hai trung cấp. Ngược lại sắc mặt hắn càng thêm nặng nề, bởi vì dường như giật mình phản ứng, cả một đám hơn hai mươi con đại bàng hình dáng cực lớn, màu sắc khác nhau rít lên kết thành đội hình đâm bổ vào Diệp Bạch.
Bởi vì phát hiện được có người dám xông vào lãnh địa, lại đánh chết đồng loại của chúng nên cả bầy hung cầm này hú lên sắc nhọn, cảm giác cực kỳ tức giận.
Trong đó thấy được ba con đại bàng lớn nhất. Một trong số đó có chiếc đầu màu vàng, lông cánh cứng như sắt, hai cánh mở ra rộng ước chừng mấy thước, dưới bụng có từng luồng hoa văn màu đỏ, là hung thú bậc hai cao cấp Xích phúc thứu (Đại bàng bụng đỏ). Một con khác có chiếc mỏ nhọn màu vàng lấp lánh, trên đầu có một chiếc mào màu hồng, là hung thú bậc hai cao cấp Đại quan thứu (Đại bàng mào lớn). Con cuối cùng có thân hình như chim ưng, ở đuôi có rẽ ra làm ba, cặp mắt màu lam, là hung thú cao cấp bậc hai, Ưng thứu (Chim đại bàng hình chim ưng)..
Hơn hai mươi con đại bàng cực lớn gào thét nhào vào Diệp Bạch, nếu hắn không cẩn thận thì chỉ trong chớp mắt sẽ bị xé thành vô số mảnh. Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, khẽ quát.
- Kiếm trận, ra khỏi vỏ!
Theo tiếng quát của hắn, bảy mươi hai cây Hỏa vân trọng kiếm cực lớn đồng thời xuất hiện bao quanh thân hình xếp thành một kiếm trận. Ngón tay của hắn chỉ về phía trước, lại quát
- Kiếm trận, toàn bộ xuất ra!
Tất cả Hỏa vân trọng kiếm cùng lao vụt về trước như tên rời khỏi dây cung. Trong nháy mắt chúng đã bao trùm lấy hai mươi con đại bàng. Bảy mươi hai thanh kiếm chia ra, mỗi con đại bàng đều phải chịu xấp xỉ ba kiếm. Tiếng kêu “Roác roác roác roác roác” vang lên không ngớt. Cả hai mươi con đại bàng đều bị chém nát, một vùng máu huyết, lông vũ tung bay tán loạn như mưa.
Sau một lát, cả bầu trời lại quang đãng. Diệp Bạch nhấc tay, bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm lại hóa thành một luồng sáng trở về trong áo.
Diệp Bạch tiến lên kiểm tra trên người mấy con hung thú bậc hai cao cấp. Con Xích phúc thứu thì còn sót lại một mảng lông, con Đại quan thứu thì còn lại chiếc đầu, con Ưng thứu thì còn lại ba chiếc lông đuôi. Hắn thu hết vào trong túi rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Cả đám đại bàng này cũng không dọa dẫm được Diệp Bạch. Tuy biết tiến vào sâu bên trong chắc sẽ gặp phải đội hình tương tự nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi.
Số đại bàng này tuy nhiều nhưng lại không có mấy thứ đáng giá. Chỉ có ba con đầu lĩnh là còn có một chút đồ giá trị, đáng tiếc là đã bị kiếm trận phá hủy phần lớn nên cũng chỉ thu về được từng đó.
Tuy nhiên thì hắn cũng không có ý định thu thập những thứ vật liệu cấp thấp đó vì có chất cả một chiếc xe ngựa thì bán chẳng được mấy tiền. Diệp Bạch không có mấy thứ cất giữ như giới chỉ, tất cả đều nhét vào trong một chiếc bao nhỏ nên dĩ nhiên phải chọn những thứ đáng giá.
“Nếu như Kiếm thạch ngoài việc thu nạp vạn kiếm, cất giấu linh bảo, còn có thể dùng để cất giữ bảo vật thì tốt rồi. Đáng tiếc, Kiếm thạch cũng không phải linh bảo. Dĩ nhiên giá trị của nó so với bất kỳ kiện linh bảo nào thì giá trị hơn nhiều.”
Diệp Bạch lúc này cũng không khỏi hâm mộ mấy người có được linh bảo. Lần đấu giá trước ở gia tộc Đạm Thai hắn nhìn thấy một cái thanh đồng giới chỉ, một cái giới chỉ cấp thấp như vậy cũng đã có thể chứa bao nhiêu thứ.
Đáng tiếc là Diệp Bạch cũng chỉ có mơ ước mà thôi. Hắn biết linh bảo cực kỳ trân quý, chỉ có một ít môn chủ của các đại tông môn mới có, dĩ nhiên người như hắn sao có thể hy vọng.
Diệp Bạch tiếp tục đi tới. Trên đường chưa tới mười dặm lại có mấy con đại bàng cực lớn bay tới. Tuy không nhiều như vừa rồi nhưng cấp bậc cao hơn. Có tổng cộng bốn con, đều là hun thú bậc hai đỉnh cấp trở lên.
Một con màu đỏ, trên đầu trọc lốc, là hung thú đỉnh cấp bậc hai Thốc thứu (đại bàng đầu trọc). Một con trên đầu có một vùng trắng, là hung thú bậc hai đỉnh cấp, Bạch đầu thứu (đại bàng đầu trắng). Một con toàn thân màu trắng, hai đôi cánh giống như bạch ngọc tạo thành, là Thần thứu. Lợi hại nhất là một con màu đỏ, thân hình không quá lớn nhưng phát ra một khí tức làm người ta cảm thấy sợ hãi, là bậc vương giả trong loài đại bàng, Huyết thứu!
Bốn con hung thú bậc hai đỉnh cấp đều nhìn thấy Diệp Bạch. Trong nháy mắt chúng đều chuyển hướng lao vào Diệp Bạch, ánh mắt lộ vẻ hung tợn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui