Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng FULL


Thương Hành dựa nghiêng trên bàn làm việc to rộng, khuỷu tay đỡ thân hơi nhấc lên, hai chân thon dài giao nhau, cẳng chân vắt bên mép bàn lúc ẩn lúc hiện.

“Còn kém nửa giờ nữa mới tới hội nghị.

” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve qua môi bị Ôn Duệ Quân cắn, da không rách nhưng lại rất hồng, được nhuộm một tầng nước loang loáng, bị đầu lưỡi liếm qua, như trái cây chín mọng hấp dẫn người nhấm nháp cẩn thận.

Ôn Duệ Quân sắc mặt nhàn nhạt, làm vẻ tâm như nước lặng, nhưng tầm mắt lại dừng thẳng ở nơi vừa mới “bắt nạt” xong kia, âm thầm thưởng thức “kiệt tác” của chính mình: “Em còn nói năng không biết xấu hổ, nếu không phải em nghịch ngợm, anh đã sớm xem xong chỗ tài liệu hội nghị rồi.


“Vậy được.

” Thương Hành rớt từ trên bàn xuống đất, một lần nữa đẩy Ôn Duệ Quân ngồi xuống ghế xoay: “Em không quấy rầy Ôn tổng làm việc nữa.


Ôn Duệ Quân một phen giữ chặt tay hắn: “Em định đi làm cái gì?”
Thương Hành lộ ra nụ cười chuyên nghiệp hóa: “Đương nhiên là làm ‘thư kí’, ôi, ai bảo thư kí này ngoại hình anh tuấn, khiến Ôn tổng mất kiểm soát không có lòng làm việc, đây đều là lỗi của em, bây giờ đền bù còn kịp.


Ôn Duệ Quân: “……công lực tự biên tự diễn của em ngày càng tăng.


“Ăn ngay nói thật mà thôi.

” Ánh mắt Thương Hành rơi vào chén cà phê trên bàn, hừ nhẹ một tiếng, bưng cái chén lên liền đi.

Ôn Duệ Quân buồn cười nói: “Thư kí Thương, một ngụm anh còn chưa uống, sao em đã mang nó đi rồi?”
Thương Hành đi đến cạnh cửa, quơ quơ cái chén: “Nếu làm thư kí bên cạnh anh, công việc như pha cà phê này, đương nhiên hẳn là em phải bỏ công.

Hơn nữa……”
Hắn quay đầu lại, nhướng mày với Ôn Duệ Quân: “Người khác pha cà phê, có thơm bằng em pha vì anh không?”
Cửa văn phòng chủ tịch lạch cạch một tiếng khép lại, Ôn Duệ Quân thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, khóe miệng lặng lẽ gợi lên một độ cong rất nhỏ.

Tài liệu hội nghị kia bị y cầm lên lại buông xuống, cuối cùng không nhịn được cầm lấy di động, xóa thư xin trả phép của thư kí Ngô, gửi lại một giọng điệu thương xót nhân viên: Lão Ngô gần đây vất vả, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đừng trở về trước tuần sau.

Thư kí Ngô cẩn trọng một lòng công tác:???
※※※
Phòng trà nước trên tầng cao nhất cơ bản là dùng để phục vụ một mình Ôn Duệ Quân, có đầy đủ mọi thứ từ tủ giữ nhiệt cho tới máy pha cà phê, tủ lạnh nhét đầy các loạt trái cây tươi mới.

Thương Hành gỡ nhẫn xuống nhét vào trong túi để tránh bị bẩn, sau đó đổ hạt cà phê vào máy xay, lấy một quả táo từ trong tủ lạnh ra rồi chậm rãi gọt vỏ.

Miệng hắn ngâm nga một giai điệu nho nhỏ, vỏ trái cây bị dao gọt hoa quả tước xuống ngày một dài, xếp thành một đóa hoa vỏ trên bàn bếp cẩm thạch trắng.

“Hừ, thật là ân cần.


Thương Hành đang cắt quả táo thành từng miếng nhỏ vuông vức, nghe vậy ngẩng đầu, bức tường gương phản chiếu ra gương mặt gầy gò lãnh đạm của Lý Lộ, cậu ta mặc bộ âu phục của nhân viên, dùng khóe mắt liếc xéo góc nghiêng mặt Thương Hành.

Còn không phải chỉ là có một khuôn mặt đẹp? Chỉ biết làm chút việc vặt lấy lòng ông chủ mà thôi.


Lý Lộ liếc mắt chợt thấy ngay chén cà phê mình đặc biệt pha cho Ôn tổng, một ngụm cũng chưa động đã bị Thương Hành đổ sạch không còn một giọt, càng giận sôi máu.

“Thư kí mới tới đúng không?” Khóe miệng Lý Lộ giật giật: “Tôi thấy anh vẫn nên bớt luồn cúi đi, tâm tư xun xoe rõ như ban ngày, anh không thấy trên tay anh ấy có đeo nhẫn cưới sao?”
Thương Hành bị sự chua xót lộ rõ trên mặt cậu ta chọc cười, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ôn tổng kết hôn rồi?”
Lý Lộ cười nhạo: “Ngốc hả, nghe nói phu nhân Ôn tổng là chủ tịch của một công ty lớn khác, nằm ngay đối diện với tháp song sinh.


Phu nhân?
Thương Hành âm thầm buồn cười: “Cậu gặp rồi?”
Lý Lộ nhíu nhíu mày: “Người ta là người mà chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy sao? Tóm lại, đừng tưởng rằng lớn lên có một gương mặt đẹp là Ôn tổng sẽ nhìn anh với con mắt khác, mấy tên lưu manh tưởng dùng chút tiểu xảo tiếp cận làm thư kí cho Ôn tổng cũng không biết đã bị đuổi đi bao nhiêu rồi.


Thương Hành ý vị thâm trường mà liếc cậu một cái: “Ồ? Có rất nhiều thư kí ‘giống tôi’ trong công ty à?”
Lý Lộ: “Đương nhiên là nhiều, ai không muốn được ông chủ thưởng thức một bước lên trời chứ? Anh cho rằng số người mỗi sáng chờ Ôn tổng đi làm ở đại sảnh riêng lầu một có ít lắm hả?”
Cậu chua chua nhìn Thương Hành, nhỏ giọng nói thầm: “Thư kí Ngô vất vả xin nghỉ phép, bao nhiêu người xúm xít chờ cơ hội này tiếp cận Ôn tổng, không ngờ thế mà lại có một thư kí nhảy dù……”
Thương Hành vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: “Hóa ra Ôn tổng được hoan nghênh như vậy.


“Vớ vẩn!” Lý Lộ tức giận nói: “Ôn tổng vừa đẹp trai lại có tiền, tập đoàn Thiên Hà giá trị hơn trăm tỷ, tiểu yêu tinh nhớ thương hẳn có rất nhiều.


Thương Hành sờ sờ nhẫn trong túi qua lớp vải: “Mọi người không biết anh ấy đã có gia đình sao?”
“Biết thì thế nào? Có mấy người đàn ông đối mặt với cám dỗ có thể không trộm tanh?”
Thương Hành cong cong khóe miệng, bưng cà phê và trái cây đã gọt lên: “Tôi muốn đi xem thử, có phải hay không thật sự như lời cậu nói.


Lý Lộ nhìn chằm chằm bóng dáng đi về phía văn phòng của hắn, khinh thường mà bĩu môi —— quả nhiên là người mới, một kích đã mắc mưu, ai lại không biết trong lòng Ôn tổng chỉ có phu nhân, ghét nhất loại người xun xoe này, sớm muộn cũng bị đuổi ra ngoài.

Lý Lộ mở he hé cửa phòng trà nước, nhìn thời gian trên đồng hồ, liên tục ngó xung quanh văn phòng chủ tịch, đáng tiếc cậu chờ mãi cũng không chờ được Thương Hành bị quát lớn đuổi ra ngoài.

Thấy thời gian hội nghị đã sắp đến, Lý Lộ bồi hồi ngoài cửa phòng chủ tịch một lát, rốt cuộc lấy hết can đảm gõ gõ cửa.

Đợi một lát, mới truyền ra tiếng của Ôn Duệ Quân: “Vào đi.

Chuyện gì?”
“Tôi tới nhắc nhở ngài, hội nghị đã đến giờ, các giám đốc đều đã đến đông đủ, đang chờ ngài.


Trong nháy mắt mở cửa, một thân ảnh cao ráo dựa trên bàn làm việc không nhanh không chậm ngồi dậy, trong tay cầm một chiếc dĩa xiên miếng táo trắng như tuyết đang đưa đến bên miệng Ôn Duệ Quân, người sau tự nhiên cắn một miếng nhỏ.

Lý Lộ kinh hoảng trừng tới suýt rớt tròng mắt ra khỏi hốc mắt, hôm nay sắp có bão sao?
Ôn Duệ Quân rũ mắt liếc nhìn đồng hồ, gật đầu: “Tôi đã biết, bây giờ lập tức qua.


Lý Lộ cố ý đóng cửa bằng tốc độ thật chậm, mơ hồ nhìn thấy Ôn tổng nhéo gương mặt Thương Hành, tiếng nói trầm thấp, mang theo một chút bất đắc dĩ:
“Không cần đút anh ăn táo nữa……”
Lý Lộ như bị sét đánh, đầy đầu óc đều là “Anh thế mà lại là kiểu Ôn tổng này”, rồi hốt hoảng rời đi.

Ôn Duệ Quân cúi đầu uống sạch một ngụm cà phê cuối cùng: “Thư kí Thương, tại sao hôm nay em lại ân cần như vậy?”
Thương Hành khom lưng, thân trên ghé vào bàn, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Ôn tổng đẹp trai lại có tiền, mỗi ngày đều có người ngóng theo lúc đi làm tan tầm chỉ vì một cái liếc mắt của anh, em cũng nhớ thương anh, không được sao?”

Ánh mắt Ôn Duệ Quân chuyển động, như suy nghĩ gì đó: “Có người kể linh tinh với em?”
“Cũng không có gì, chẳng qua……” Thương Hành túm caravat của y, kéo tới bên người, con ngươi đen nhánh híp lại, cười như không cười nói: “Em cũng muốn biết, Ôn tổng có không chịu được cám dỗ, trộm tanh ở trong văn phòng không?”
Đỉnh mày nghiêng nghiêng của Ôn Duệ Quân nhấc lên một độ cong, ánh mắt cao thâm khó dò, ý cười từng chút nhiễm lên khóe miệng: “Cái này, phải xem cám dỗ lớn chừng nào.


Y thong thả ung dung kéo caravat ra, nắm cằm Thương Hành, ra vẻ bắt bẻ mà nhìn trái phải: “Nếu như là thư kí Thương dụ dỗ anh, thật sự khiến người khó có thể cầm giữ.


Thương Hành bị ánh mắt đối phương câu vào lòng ngứa, lại bị xương ngón tay nhẹ nhàng đập lên trán ——
“Đã đến giờ hội nghị, em đi cùng anh tới phòng họp.


※※※
Cuộc họp hằng quý của ban lãnh đạo cấp cao tập đoàn Thiên Hà, ngoại hiệu “họp xử tội”, các giám đốc bộ phận ngoại trừ tổng kết báo cáo quý theo thường lệ, phần lớn thời gian dành cho việc vượt qua “phê bình và tự phê bình”, công trạng đạt tiêu chuẩn thì thôi, không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không thể thiếu một màn “xử tội công khai”, bị nhân viên gọi đùa là “thúc giục yêu thương”.

Ôn Duệ Quân ngày thường đối nhân xử thế bình thản ôn nhã, nhưng trong cuộc họp quý sẽ không nể mặt mũi ai cả, các giám đốc bộ phận phần lớn đều tham gia trong nơm nớp lo sợ, tan họp lúc mặt xám mày tro.

Hôm nay lại là một lần họp quý tháng ba, bàn dài ở trung tâm phòng họp đã ngồi đầy một đám giám đốc cấp cao ăn mặc chỉnh tề, lúc mọi người đang lo lắng sốt ruột châu đầu ghé tai, Ôn Duệ Quân mang theo Thương Hành một trước một sau đi vào hội trường.

Phòng họp to lớn ngay tức khắc như bị ấn xuống nút tắt tiếng, mọi người ồ ạt dựng thẳng thân thể ngồi nghiêm chỉnh, nâng cao tinh thần ứng phó với mưa rền gió dữ sắp đến, thuận tiện âm thầm cầu nguyện người gặp tai ương tuyệt đối đừng là chính mình.

Lý Lộ làm hội nghị, sau khi chuẩn bị tốt máy chiếu thì bưng trà rót nước cho các vị giám đốc cấp cao, trơ mắt nhìn Thương Hành không coi bản thân như người ngoài chút nào, tùy tiện ngồi xuống ở vị trí bên tay trái của Ôn Duệ Quân.

Lý Lộ không nhịn được thọc thọc cánh tay hắn: “Này, chỗ này không phải chỗ người mới nên ngồi……”
Thương Hành vừa lúc ngồi bên cạnh trưởng phòng thị trường có duyên gặp hắn vài lần: “Đây không phải Thương tổng sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới thế?”
Chung quanh người đã gặp, người chưa gặp đều không hẹn mà cùng quăng ánh mắt hiếu kì tới chỗ hắn.

Không ngờ so với trong lời đồn Thương Hành càng tuổi trẻ anh tuấn hơn, tuy nói hắn là chủ tịch tập đoàn Hành Tinh bên cạnh, nhưng nghĩ đến đối phương và Ôn tổng có quan hệ hôn nhân chính thức, việc có một nửa cổ phần cũng không phải chỉ là tin đồn, bây giờ xuất hiện ở chỗ này có vẻ cũng không phải là việc khó chấp nhận.

Chẳng qua, nhóm giám đốc nghĩ đến sau này “họp xử tội” chỉ sợ lại nhiều thêm một “quan chủ thẩm”, vẫn là cuộc họp do “phu thê hắc điếm” mở, lại không nhịn được mà buồn hơn, vốc cho mình một hàng nước mắt chua xót.

Thương Hành cười cười, nghiêm trang nói: “Hôm nay tôi không phải Thương tổng, chỉ là thư kí Ôn tổng, mọi người mở họp, không cần để ý tới tôi.


Nhóm giám đốc: Ha ha, quả nhiên “phu thê điếm”!
Lý Lộ há to miệng, mắt mũi tối sầm, khiếp sợ mà nhìn Thương Hành, lòng lạnh thật lạnh, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi chính mình —— Thương, Thương tổng? Hàng thật? Vừa rồi cậu mới nói cái gì với Thương Hành?
Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng gõ gõ mép bàn: “Được rồi, mọi người đều đến đông đủ, bắt đầu đi.


Y vừa dứt lời, không khí toàn bộ phòng họp đã xảy ra biến hóa vi diệu, giám đốc các bộ phận bắt đầu từng người lên tiếng dựa theo trình tự.

Thương Hành giống như một con linh vật lớn, ngồi an tĩnh ngoan ngoãn bên người Ôn Duệ Quân, im hơi lặng tiếng quan sát nhất cử nhất động của y.

Ôn Duệ Quân hai chân bắt chéo, ngồi ghế chủ tọa với tư thái trang trọng trầm ổn, lúc nghe thuộc hạ hội báo, tầm mắt chuyên chú tập trung trên người đối phương, sắc mặt đạm nhiên, không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Chỉ có cây bút máy trong tay, mỗi lần viết xuống mấy chữ là lại dẫn tới trán người khác nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh.

Thương Hành nhìn chằm chằm góc mặt bên của y, thấy thú vị.


“Đây là bản kế hoạch quý sau của anh?” Ôn Duệ Quân khép tài liệu báo cáo, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Mục tiêu chính xác, bước đi tinh tế, trật tự rõ ràng, là một phương án không tồi.


Trưởng phòng dự án tức khắc lộ vẻ mặt vui mừng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại thấy ánh mắt Ôn Duệ Quân trầm xuống, không mặn không nhạt nói: “Nếu như nội dung nửa sau của báo cáo này, không phải là giống như đúc báo cáo năm ngoái của anh, vậy càng tốt hơn.


Sắc mặt trưởng phòng dự án cứng đờ, Ôn Duệ Quân dùng bút máy vòng cái vòng nhỏ ở chỗ nào đó trên tài liệu, ngữ điệu bình tĩnh cho gã một kích cuối cùng: “Ngay cả lỗi chính tả cũng chưa sửa.


Mọi người trong phòng họp cố nén ý cười, chỉ trừ trưởng phòng dự án mặt đã như màu đất, Thương Hành che miệng cười trộm, không ngờ trí nhớ Ôn Duệ Quân tốt đến nước này, trộm lười một chút cũng bị bắt ngay tại chỗ.

Ôn Duệ Quân ném tài liệu báo cáo lên bàn, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Viết lại.


“Vâng, vâng!”
“Người tiếp theo.


Liên tiếp mấy vị giám đốc, đều không ngoại lệ bị Ôn Duệ Quân “thúc giục” một trận không lưu tình, không có lạnh lùng sắc bén, cũng không có quát lớn chửi rủa, ngay cả thần thái lúc giận người cũng là tự phụ ưu nhã, thong thả ung dung.

Mọi người thích xem người khác bị Ôn tổng giận, mừng rỡ ăn dưa, nhưng cũng sợ chính mình gặp nạn, rơi vào thế khó xử nên nhẫn nhịn đến vất vả.

Nhóm người dựa theo trình tự chỗ ngồi báo cáo một vòng, cuối cùng rốt cuộc đến phiên thư kí, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía vị trí nơi Thương Hành, nguyên bản thời điểm này luôn là thư kí Ngô làm tổng kết, hôm nay lại biến thành Thương Hành.

Ôn Duệ Quân nghiêng qua nhìn hắn, khóe miệng cong một nụ cười nhạt: “Thư kí Thương, đến phiên cậu.


Thương Hành hừ một tiếng trong lòng, tên này chơi nhập vai nhân vật đến nghiện rồi……
Hắn hắng giọng, đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Duệ Quân, khom lưng, một tay chống trên mép bàn hội nghị, khóa người kia ở giữa cánh tay của mình và ghế xoay, cười nói:
“Tôn chỉ của thư kí, tự nhiên là phục vụ ban trị sự và Ôn tổng, tuy rằng tôi vừa mới tới một ngày, nhưng cũng coi như có chút tâm đắc.


“Ví dụ như căn cứ theo yêu cầu của Ôn tổng, chăm sóc bên người, gọi đến thì đến, làm ông chủ cảm nhận được sự ấm áp trong công tác và sinh hoạt, không biết Ôn tổng có vừa lòng với công việc của tôi?”
Cái bàn chặn tầm mắt của mọi người, tay trái của hắn chầm chậm dịch đến vòng eo Ôn Duệ Quân, không nhẹ không nặng mà nhéo một phen, cơ bụng người kia khẽ run lên, Ôn Duệ Quân ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh gật gật đầu: “Ừm…… Vừa lòng.


Thương Hành lập tức thuận tiện leo lên cán: “Nếu như vậy, có phải hay không nên tăng chút đãi ngộ cho tôi?”
Ôn Duệ Quân mím miệng, buồn cười liếc nhìn hắn một cái: “Phải xem biểu hiện của cậu.


Chỉ thế thôi chỉ thế thôi chỉ thế thôi?
Nhóm giám đốc không có trò hay để xem mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng chửi thầm trong lòng.

Ha ha, Ôn tổng cũng có lúc không dám giận người? Lấy ra khí thế thúc giục Chúng Sinh đi!
Dựa vào cái gì chỉ có bọn họ gặp nạn! Thế này không công bằng!
※※※
Buổi họp quý ban sáng đã hữu kinh vô hiểm kết thúc trong sự hâm mộ và không cam lòng của mọi người, Thương Hành lật lật lịch trình của Ôn Duệ Quân, buổi chiều có cuộc họp hợp tác, đối tượng hội họp là một phó tổng Hoa kiều trẻ tuổi mới nhận chức một công ty công nghệ bên nước Mỹ.

Không ngờ người này còn đến sớm hơn nửa giờ so với dự định, thế cho nên lúc Thương Hành đang ngồi dính trên ghế da của Ôn Duệ Quân, cửa văn phòng đã bị gõ vang lên.

Ôn Duệ Quân hơi sửa sửa vạt áo và góc áo, buồn cười nhìn Thương Hành kéo dài khuôn mặt tuấn tú, không tình nguyện ra mở cửa.

An tĩnh chờ ngoài cửa là một thanh niên con lai cao gầy, thân hình cao ráo, thế mà còn cao hơn Thương Hành một chút, mặc tây trang màu sáng nhẹ nhàng, lông mày nâu đậm tự nhiên, ngũ quan sắc nét, mặt mày tỏa ra phong tình dị vực nồng hậu.

Thấy Thương Hành, hai mắt người nọ hơi hơi sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn ước chừng năm giây, thẳng đến lúc một bàn tay duỗi đến trước mặt, chặn ngang thất thần của thanh niên.

“Dương Thụy phó tổng, hạnh ngộ.


” Một cái bóng bao phủ mà đến, Ôn Duệ Quân không nhanh không chậm chắn ở giữa hai người, nghỉ chân trước mặt thanh niên.

Thanh niên Hoa kiều thong dong vươn tay, bắt tay Ôn Duệ Quân, một lực lớn từ hổ khẩu nắm chặt lại lặng lẽ buông ra, Dương Thụy kinh ngạc đánh giá Ôn Duệ Quân vài lần, cười nói: “Hạnh ngộ.


(hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ)
Trợ lý của Dương Thụy đi theo phía sau, mấy người ngồi xuống trên sô pha, thuần thục hàn huyên vài câu.

Thương Hành cẩn trọng mà thực hiện chức trách của thư kí, thay mấy người rót trà, lại mở thư mục ra sửa sang cẩn thận hợp đồng hợp tác đưa cho Ôn Duệ Quân.

Dương Thụy từ lúc vào phòng, ánh mắt đã như có như không dừng ở trên người hắn, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ôn tổng, hình như tôi đã gặp qua vị thư kí này của ngài.


Ôn Duệ Quân thổi thổi lá trà trong chén, giương mắt, lãnh đạm liếc nhìn anh một cái: “Phải không?”
Dương Thụy dường như nhận ra chuyển biến vi diệu trước nay chưa từng thấy trong thái độ của Ôn Duệ Quân, tự nói: “Tôi nhớ ra rồi, chắc là mấy năm trước thấy qua trên TV.


Anh chuyển hướng Thương Hành, ý cười dạt dào: “Người đàn ông nhảy từ đèn treo xuống bắt cướp là cậu phải không? Thật là rất giỏi.

Tôi nên xưng hô với cậu như thế nào?”
Thương Hành nhướng mày, mang theo nụ cười chuyên nghiệp ấm áp: “Gọi tôi thư kí Thương là được.


Dương Thụy không biết được tên có chút thất vọng mà ồ một tiếng.

Thời gian một giờ hội đàm rất mau trôi qua, trước khi đi, Dương Thụy đột nhiên nói: “Ôn tổng, nếu có thể, dự án này không bằng để thư kí Thương bàn bạc cùng chúng tôi đi, vừa lúc……”
Lời anh còn chưa nói xong, đã lọt vào câu từ chối hời hợt của Ôn Duệ Quân: “Không được.


Dương Thụy sửng sốt, cười giỡn nói: “Một thư kí mà thôi, nếu Ôn tổng cảm thấy mệt, tôi có thể trao đổi trợ lí của tôi với ngài?”
Ôn Duệ Quân bỗng nhiên cười, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt Thương Hành: “Chỉ có cậu ấy, cho toàn thế giới tôi cũng không đổi.


Thanh niên còn chưa ngấm được mùi vị, đã bị Thương Hành khách sáo mời đi ra ngoài, lạch cạch một tiếng đóng lại cửa phòng.

Tiễn hai người đi xong, Thương Hành chưa kịp xoay thân, một lồng ngực ấm áp đã dính sát lên lưng hắn, ván cửa bị xô ra một tiếng trầm vang.

Một đôi cánh tay vòng qua, chặt chẽ khóa giữ vòng eo, Ôn Duệ Quân áp Thương Hành lên tường, đôi môi gấp gáp không chờ nổi dán lên, in một chuỗi lửa nóng xuống cổ.

“……kẻ khiến người ghét rốt cuộc đi rồi……”
Thương Hành buồn cười mà xoay người: “Ôn tổng có phải quá keo kiệt hay không?”
Con mắt đen của Ôn Duệ Quân trầm xuống, chóp mũi chống trên chóp mũi hắn, giọng nói khàn khàn từ tính: “Chẳng lẽ em muốn đổi với gã?”
Thương Hành giữ lấy gáy y kéo về phía mình, ý cười triền miên qua răng môi: “Em nói là, cho toàn thế giới em cũng không đổi.


Ấm nóng theo hơi thở dồn dập từng chút leo lên ngực, giữa lúc hai người ôm hôn kịch liệt, Thương Hành đứt quãng hàm hồ nói: “Tan tầm……”
“Ông chủ chưa tan tầm, thư kí cũng không được phép……”
Thương Hành cắn bờ môi của y nhẹ nhàng ma sát: “Nhà tư bản hiểm độc!”
……
Trước giờ tan tầm, Lý Lộ đi qua cửa văn phòng chủ tịch, thấy có chút ánh đèn mơ hồ sáng qua cửa chớp —— ồ, ông chủ vẫn còn ở lại tăng ca?
Cậu do dự đang định gõ cửa, lại nghe phía sau cửa văn phòng truyền đến âm thanh kì quái và chấn động như có như không.

Thôi, vẫn là đừng nên quấy rầy!
_______________
Tác giả có lời muốn nói: xong phiên ngoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận