"Gryffindor!" Nón Phân Loại hét lớn.
Trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh, dãy bàn bên phía Gryffindor bỗng nhiên vang lên một trận hoan hô cùng vỗ tay đinh tai nhức óc, như muốn lật cả nóc nhà.
"Chúng ta có Potter! Chúng ta có Potter!" Fred và Geogre hoan hô liên thanh.
Trong đầu Sanpe chớp mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn thoáng qua chiếc Nón Phân Loại trên tay.
- -- Hàm răng Nagini cắn lại với lực cực mạnh cùng đau đớn ở cổ vẫn chưa biến mất, nhưng giây lát sau cậu lại ở trong đại sảnh Hogwarts với đèn đuốc sáng trưng, đang tiến hành nghi thức phân loại.
Chuyện này......!Sao lại như thế?
Snape nâng cánh tay phải đang rũ bên người --- không còn nghi ngờ, trên bàn tay này không có cái kén và vết tích do ma dược ăn mòn, cũng nhỏ hơn ít nhất bốn vòng --- đây chắc chắc không phải tay cậu.
......!Hiện tại, thật ra cậu cũng không hiểu ý nghĩa của câu "Chúng ta có Potter", tuy trong lòng có một suy đoán......
- -- Trừ lúc Harry Potter mới nhập học, thì cậu cũng chưa thấy cảnh này xảy ra lần hai.
Snape bất động thanh sắc đi về phía dãy bàn Gryffindor, bỏ qua hành động muốn bắt tay của Percy, tiếng reo hò của một đám phù thủy nhỏ, tìm đại một chỗ ngồi xuống.
"Harry! Tớ biết ngay mà!" Ron chụp lấy vai cậu rồi la lên.
"Chào mừng ngươi, nhóc con." Nick không đầu vui sướng vỗ lên một bên vai của cậu, cảm giác chỗ đó như mới bị tạt một thùng nước đá.
"......" Biểu tình của Snape có chút đờ đẫn.
Một suy nghĩ đáng sợ, điên rồ, nhưng lại có khả năng là sự thật đang bao trùm lấy cậu.
Để chứng thực, cậu ngẩng đầu nhìn về phía dãy bàn giáo sư ---
Ở trong mắt Dumbledore, biểu tình vừa rồi của bé Harry như đang đắm chìm trong kinh hỉ khổng lồ, vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Vì thế, thời điểm Snape ngẩng đầu lên nhìn, ông nghịch ngợm chớp mắt với cậu.
Snape sau khi nhận được tín hiệu hữu hảo từ Dumbledore, lập tức cảm thấy đau bụng, theo bản năng ngoảnh mặt đi, ánh mắt nhìn qua các giáo sư khác.
Thường thì chỉ cần biết giáo sư dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là ai, thì có thể xác định năm nay là năm mấy.
Quirrell, Hagrid, McGonagall, Hooch,......!À, còn có, mình kìa.
Trên hàng ngũ giáo sư, "bản thân" đang nói chuyện với Quirrell, ánh mắt như đang lơ đãng quét lại, đối diện "Harry Potter", một đôi mắt ấy thật lạnh nhạt, trống rỗng.
Nhưng ánh mắt hắn thu hồi ngay lập tức, như chỉ vô tình nhìn thoáng qua.
Trên trán bỗng cảm thấy nóng phỏng, vị trí ngay vết sẹo trên đầu Harry Potter --- Snape nhịn xuống không nhúc nhích.
Nhưng tâm trạng cậu lập tức nặng nề, suy đoán này đã hoàn toàn được chứng thực.
Cậu......!Trở thành Harry Potter lúc mới nhập học!
Bốn ngày kế tiếp, Snape vẫn chưa tiếp thu được sự thật này.
Cậu nhìn mái tóc hỗn độn, đeo một cặp mắt kính, cậu nhóc trong gương lớn lên giống hệt lão Potter, một lần nhìn thấy đều như muốn nuốt phải ruồi bọ.
Điều đáng sợ nhất hiện giờ là cậu phải ra dáng trông giống một đứa trẻ mười một tuổi, không thể sử dụng Bế Quan Bí Thuật che giấu cảm xúc, mà phải tự diễn.
- --Đối mặt với đôi mắt xanh thẳm như có thể nhìn thấu lòng người của Dumbledore, cực kỳ khó khăn.
Mà hôm nay, cậu buộc phải học tiết "bản thân" dạy--- Môn độc dược.
Điều này làm Snape thấy khó thở.
Dù sao đi nữa thì người hiểu bản thân cậu nhất vẫn là cậu, hơn nữa, ma dược cũng là sở trường của cậu.
- -- Vì có hai người, trước mắt cứ gọi cậu là "Harry Potter" đi.
Mà vị giáo sư kia, gọi là Giáo sư Snape.
"Ồ, đúng rồi." Lúc điểm danh, Snape đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói: "Harry Potter, học trò mới của chúng ta --- là một người rất nổi tiếng."
"Harry" nghiêm mặt.
Đúng vậy, cậu cũng biết bản thân ghét Potter bao nhiêu.
Cậu ngẩng đầu, không chút cố kỵ nhìn thẳng mặt giáo sư ở bàn đối diện, không nói gì.
Snape nhìn Harry chăm chú, vài giấy sau, hắn có chút khinh miệt ròi tầm mắt, tiếp tục điểm danh.
Ron ở bên cạnh nhìn cậu, mặt có chút khó hiểu.
"Ta có thể dạy các trò đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí, cầm chân thần chết --- chỉ cần, các trò không phải là một lũ đầu bò mà ta vẫn dạy bấy lâu nay."
Snape nhẹ nhàng thì thầm bài diễn văn nho nhỏ.
Toàn thân Hermione tiến về phía trước, dựa vào ghế bên cạnh, như nóng lòng muốn chứng tỏ mình không phải một đứa đầu bò.
Sau khi im lặng một lát, Snape đột nhiên nạt: "Potter! Nếu ta thêm bột rễ của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
Quả nhiên.
Harry chậm rãi đứng lên --- Ron cho rằng cậu không trả lời được, ngây người một lúc, đón nhận ánh mắt nôn nóng phía sau.
Hermione giơ cao cánh tay.
"Liều thuốc 'cơn đau của cái chết đang sống'(Draught of Living Death), một loại thuốc ngủ cực mạnh." Cậu bình tĩnh trả lời.
Rất nhiều đêm, cậu buộc phải dùng liều thuốc 'cơn đau của cái chết đang sống' nếu muốn tiến vào giấc ngủ.
Vô luận là thời kỳ còn trẻ, hay mười mấy năm hòa bình ngắn ngủi.
Bởi vậy, cậu đã quá quen với loại thuốc này.
"Nếu ta muốn tìm be – zoar, ngươi sẽ tìm ở đâu?"
"Ở bao tử dê, nó có thể giải được nhiều loại độc."
"Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chổ nào?"
"Không khác nhau, chúng nó là một."
Phòng học dưới hầm cực kỳ yên tĩnh.
Ron lắp bắp kinh hãi, kích động nhìn cậu, im lặng dùng khẩu hình nói: " Làm tốt lắm!"
Hermione cũng hạ cánh tay xuống.
Snape nhìn chằm chằm mặt cậu tìm tòi nghiên cứu, chắc rằng không nghĩ cậu trả lời được, nhưng lại giống như coi rằng điều này là đương nhiên.
Lần này Harry không có dời tầm mắt.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt chính mình ở bục giảng, chắc chắn khẳng định rằng mình đang nghĩ đến Lily --- nữ phù thủy ưu tú của khóa Độc dược năm ấy.
Rất lâu sau, Snape nói: "Đã nghe rõ chưa.
Tại sao còn chưa ghi chép nó lại?"
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng ghi chép sột soạt của bút lông chim lên tấm da dê.
Tác giả: Đây là truyện về S, cũng là về giáo sư haha, giáo sư xuyên thành Harry đương nhiên sẽ đối tốt với chính mình.
Mint: Nếu có lỗi ở đâu thì mong mọi người góp ý:3.