Thời gian dạy môn Độc dược đã trôi qua phân nửa, Snape nhạy bén nhận ra rằng người làm tốt nhất hiện tại của cả hai nhà, chính là tên nhóc Potter.
Khác với Malfoy đang làm từng bước, Potter chỉ nhìn phương pháp trong sách một lần, rồi tự làm bằng cách khác.
Lúc thì cậu nhìn màu sắc, lúc thì sáng tạo khác người, cải biến bước tiếp theo một chút.
Động tác tuy vụng về lạ mắt, nhưng có thể nhận ra rằng chính cậu là người đã tự mày mò rồi sáng chế ra phương pháp này, không phải được người khác dạy.
Trong phòng học, Snape đi qua đi lại, ánh mắt nhìn tên nhóc tóc đen mang theo tìm tòi nghiên cứu.
- -- Việc này đồi với phù thủy năm nhất, quá bất thường.
Malfoy đã được gia đình dạy dỗ từ sớm, đến bây giờ cũng không thể tự tạo ra phương pháp mới.
Nếu như vậy, chỉ có một nguyên nhân --- nó kế thừa thiên phú độc dược ưu tú từ mẹ.
'Harry' cuối đầu, thao tác tay không ngừng nghỉ.
Thời điểm khóe mắt liếc thấy Snape đang đi đến từ sau, cậu mới nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc Snape một cái.
Nếu cậu giả bộ thành phù thủy năm nhất (phần lớn tay chân đều luống ca luống cuống, không là được độc dược hoàn hảo), cậu có thể cố ý là sai bước --- hoặc giả bộ không biết dược liệu, nhưng việc này cậu dù có cố thế nào cũng làm không được!
Nhưng biểu hiện quá tốt sẽ làm mình nghi ngờ.
Có thể bị cho rằng Potter trước khi đi học đã được một người dã tâm khó lường dạy dỗ.
Biện pháp tốt nhất hiện giờ là đem chuyện này đổ cho di truyện thiên phú độc dược.
Có lão Potter từng thuộc thế gia độc dược (cái này làm người khác chả dám tin) cùng với gen di truyền thiên phú độc dược của nữ phù thủy ưu tú nhất --- thằng nhóc Potter vượt qua người khác cũng không có gì lạ.
Tiết Độc dược đầu tiên cùng với cái nhìn chăm chăm mang theo tìm tòi lẫn nghi hoặc của giáo sư Snape cuối cùng đã kết thúc.
Một tuần trôi qua, cũng đủ để cho các giáo sư nhận ra, trò Potter cùng với người cha nghịch ngợm và hay gây sự của mình hoàn toàn khác nhau --- cậu thông minh, ưu tú, siêng năng, lại cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn không có vẻ tự cao tự đại.
Đối mặt với những người ngưỡng mộ xung quanh, cậu cực kỳ thẹn thùng, mỗi lần thấy đều là chạy trối chết.
Thậm chí buồn rầu đến nỗi tích tụ trong lòng, không biết phải giải quyết thế nào.
- -- Giáo sư Flitwick tận mắt thấy bé Harry đứng trước gương trong toilet cố gắng đè nén cảm xúc.
Sắc mặt cậu sầu muộn, xấu hổ và giận giữ đến nỗi cả người run rẩy.
Đang ở trong đó, giáo sư Flitwick trùng hợp thấy có học sinh đang bàn luận về gương mặt điển trai cùng mái tóc đen hỗn độn của Harry.
Mà Harry khi nghe được lập tức chạy ra ngoài.
Haiz, Harry bé bỏng, chỉ khen có nhiêu đó mà đã bối rối như vậy.
Vì vậy, giáo sư Flitwick còn thường xuyên mở miệng cổ vũ cậu, hy vọng cậu có thể hòa đồng hơn.
Harry miễn cưỡng cười một cách vặn vẹo với ông.
Học hết các tiết ngày thứ sáu, Ron muốn lôi kéo cậu đến phòng nghỉ ở Gryffindor chơi cờ Phù thủy.
Thật ra cả tuần nay Harry không có bắt chuyện với Ron, tỏ vẻ bản thân lãnh đạm xa cách, nhưng Ron lại không hoàn toàn thấy được.
Được rồi, Harry đối với ai chả như vậy, nguyên nhân thì --- ai bảo hiện tại cậu là một Griffindor cơ chứ?
Hedwig mang lá thư Hagrid gửi tới giải cứu cậu, Ron tò mò nhìn lại.
"Hagrid mời bồ à? Nhưng mà --- ông ấy ở đâu?" Ron mờ mịt hỏi.
Mặt Harry đen lại, rối rắm không đáp.
Cậu hoàn toàn không muốn nghe chiến công vĩ đại của 'cha mẹ mình' một lần nữa, đến lúc cần thiết không chừng phải làm bộ cảm động rớt nước mắt.
Nhưng cậu lại không thể không đi.
Sau khi khai giảng kết thúc, Albus chắc chắn vẫn còn đang giám sát chặc chẽ tên nhóc Potter.
Một người chưa từng gặp qua cha mẹ, cảm nhận được tình yêu gia đình giành cho nên đi tới nơi cha mẹ từng học, biết được bạn của họ.
Liệu cậu có thể nhịn không đi hỏi việc gì đã xảy ra sao?
Nếu cậu đã quyết định che giấu thân phận thì không thể phạm sai lầm.
Nếu để Albus phát hiện cậu Potter thật ra là ---
Harry đè nén suy nghĩ này xuống.
Nhưng mà chỉ cần nghỉ đến việc cậu bị ép phải nghe lại những việc tên khốn Potter đó đã làm, còn phải giả bộ rằng rất cảm động......
Harry lại vặn vẹo lần nữa, cậu nghiến răng nghiến lợi bắt đầu viết thư hồi âm ở mặt sau tờ giấy.
Ron mờ mịt chớp mắt.
Harry lại đói bụng? Cậu ấy đói nhanh thật đó.
Mấy ngày nay Harry hay tỏ vẻ rất đói khát nhưng lại ngại không nói ra --- hay cậu ấy đang gợi ý nhẹ cho mình?
Ron đã có hiểu biết nhất định về tính cách thẹn thùng của cậu.
......!Tức là sau này, mỗi ngày phải giúp cậu ấy lấy nhiều đồ ăn hơn!
Tự gánh vác việc giúp đỡ người anh em tốt hay thẹn thùng – Ron nghĩ như vậy.
......
Không đề cập tới việc Harry ôm bao nhiêu cảm xúc tổn thương tới trước căn nhà nhỏ của Hagrid.
Dumbledore bên đây cũng buồn rầu không kém.
Truyện Hài Hước
"Thông minh, học tốt, rất giỏi Độc dược......Quả thực là phiên bản của Lily.
Nhưng đứa bé này cũng đã qua thẹn thùng rồi......" Dumbledore lẩm bẩm, đổi mắt sau lớp kính hiện lên một tia lo lắng.
Việc này không giống như kế hoạch cụ vạch ra.
Snape đứng ở một bên xụ mặt.
Khi nghe được "phiên bản của Lily", gương mặt không kiên nhẫn cũng cứng lại theo.
"Cho nên, ông gọi ta đến đây làm gì?"
"Severus, không phải con nên chú ý đến Harry nhiều hơn một tí sao? Tính cách của nó cần rộng rãi một chút......!điều mà ta không nghĩ đến."
Không nghĩ rằng Harry ở thế giới Muggle bị nuôi dưỡng thành tính cách như vậy.
Bất quá, nếu Harry đã được phân đến Gryffindor, thì chứng minh rằng vẫn còn hy vọng.
Dũng cảm chỉ là bị giấu sâu bên trong lòng cậu.
"Chúng ta cần quan sát nhiều hơn."
Tác giả có lời muốn nói:
Hagrid: Harry! Con lớn lên rất giống cha con!
Harry: Ha hả.
Hagrid: Con nói gì à?
Harry: [rũ mắt tạo biểu tình thẹn thùng] con rất vui khi nghe người nói như vậy.
Mint::).