Snape bước đi nhanh, áo choàng đen quay cuồng.
Hắn nghĩ đến lời nói có chút trầm trọng của Dumbledore vừa rồi, nghĩ tới liền cong môi, lộ ra một nụ cười chăm chọc.
Nói hắn ngày thường chú ý nhiều một chút?
Chẳng lẽ muốn coi hắn giống như là mommy, lời ngon tiếng ngọt an ủi Harry · bé cưng · thẹn thùng · Potter sao? (chổ này tác giả chơi tiếng Anh luôn đó!)
Quẹo qua một ngã rẽ, Snape bỗng nhiên dừng bước chân lại, từ trên cao nhìn xuống cửa sổ trước mặt.
- -- Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khung cửa sổ, vầng sáng khắc lên mảnh pha lê tạo thành khung cảnh mờ ảo, nhưng vẫn đủ rõ để nhìn thoáng quá phía đất trống bên ngoài.
Xa xa, Hagrid đứng trước căn nhà nhỏ.
Bé cưng mà hắn nhắc đến nãy giờ đang đi về hướng của lâu đài.
Cậu chỉ có một mình, sắc mặt cực kỳ không ổn, lơ đi tất cả lời chào hỏi bản thân trên đường.
- -- Thật là cảm động.
Chắc là vừa mới nghe xong chiến công vĩ đại của cha mẹ.
Snape khịt mũi coi thường, liền thấy tên nhóc tóc đen đọt nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía cửa sỗ này.
Trong lòng hắn giật mình, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Nhưng Snape lại lập tức nghĩ đến --- dù thì lực có tốt đến mấy thì cũng không thể từ một khoảng cách xa như vậy nhìn thấy hắn ngay cửa sổ lâu đài.
Huống hồ, tại sao hắn phải trốn?
Snape hừ một tiếng, xoay người rời đi.
- -- cũng không biết là ai đang cười ai.
Tâm tình Harry phi thường không ổn.
Không chỉ bởi vì lỗ tai được rót đầy chiến tích của 'cha cậu', mà còn bởi vì cố ý đặt trước mắt cậu một đoạn ngắn bị cắt của tờ báo ---
Đưa tin sự kiện Gringotts bị cướp.
Bắt đầu cho chuỗi rèn luyện của Dumbledore dành cho Potter.
Không cần Dumbledore tốn công chỉ dẫn, trong lòng Harry cũng cực kỳ rõ ràng: Việc này dẫn tới sự kiện của Hòn đá Phù thủy.
Rốt cuộc thì chính cậu trước kia cũng đã chú ý bảo vệ tên nhóc Potter.
Harry chán ghét cái loại hành động lỗ mãng, ngu ngốc mang lại nguy hiểm này.
Nhảy nhót lung tung, ra vẻ nổi bật, nhưng lại là điều mà nhóm sư tử Gryffindor thích.
Toàn bộ quá trình này, cậu cũng không muốn --- phải tham gia.
Harry không khỏi suy nghĩ xa hơn, nghĩ tới ngày Albus kêu 'cậu' đi làm việc này.
Thời điểm Potter gặp nguy hiểm thì đưa bảo kiếm Gryffidor cho 'cậu'.
Và --- trước trận đấu cuối cùng với Chúa Tể Hắc Ám đem ký ức cho 'cậu'.
Khiến cho đưa trẻ đó biết rằng --- ông cần phải chết đi.
......!Hãy nhìn phương pháp rèn luyện của Dumbledore đi.
Năm nhất, Potter đối đầu với Quirell bản Chúa Tể Hắc Ám.
Năm hai, Potter tìm được mật thất, giết xà quái rồi cứu Weasley.
Năm ba thì xảy ra hỗn chiến và màn nhận người thân của tên chó đỡ đầu cùng hơn trăm Giám ngục, hừ ---
Năm tư, tham gia cái cậu vốn không nên dính vào, cuộc thi Tam Pháp Thuật, chật vật chạy trốn khỏi đám Tử thần Thực tử cùng với Chúa Tể Hắc Ám sống lại.
Năm năm thì bắt đầu đấu tranh với Chúa Tể Hắc Ám để giành lại quyền khống chế đầu óc.
Năm sáu thì Potter đơn độc tiếp nhận chỉ đạo của Dumbledore, sau khi Albus tìm được chiếc nhẫn một năm – cần phải chú ý cẩn thận.
Năm bảy thì đấu trận sinh tử với Chúa Tể Hắc Ám.
Từ năm mười một tuổi, những việc mà Harry Potter phải trải qua từng năm, đều rất đáng kinh ngạc, những người gấp ba tuổi cậu cũng chưa chắc làm tốt được......
'Harry' cũng không biết được kết quả cuối cùng --- bời vì cậu đã trở lại sau khi bị Nagini cắn chết.
Cậu vốn nghĩ là đứa bé kia cuối cùng sẽ hoàn thành tốt.
Nhưng cả tuần này cậu đều tự hỏi:
Nếu cậu đã trở lại, chắc chắn là đã có sai sót xảy ra.
- -- Harry đã không thể giết chết Chúa Tể Hắc Ám?
Cho nên cậu mới không thể trở về ban đầu, mà biến thành tên nhóc con Potter.
Nếu là thế, vậy cậu phải thay thế Harry Potter một lần sao?
Harry miễn cưỡng chính mình tiếp nhận cái được gọi là 'sứ mệnh'.
...
- -- Nhưng không có nghĩ là cậu sẽ học hỏi tích cách thích nổi bậc của tên Potter già khốn kiếp! Cậu ghét nhất là cưỡi chỗi!
Rất nhanh đã đến tiết học cưỡi chổi, Malfoy một tay cầm quả cầu ký ức của Neville, một mặt khiêu khích với cậu.
Harry thấy vậy, nổi giận đùng đùng.
Nếu cậu đáp lại, thế là sẽ phải cưỡi chổi đua với Malfoy một hồi.
So trình độ của Malfoy với mình, trong lòng Harry tự hiểu rõ.
Còn nếu không đua, Dumbledore có thể nghĩ rằng cậu quá nhát gan, ngược lại tạo ra càng nhiều thử thách?
Cậu luôn không quan tâm Malfoy, nên Malfoy không vừa mắt Potter, chủ động tìm phiền phức cho cậu?
"Vậy cứ thử xem." Cậu lạnh giọng nói.
Draco Malfoy có chút kinh ngạc nhìn đối diện Harry.
Cậu bé gầy yếu đã thu hồi bộ dạng thẹn thùng hay cúi đầu hàng ngày, hiện tại chính trực nhìn thẳng mình, ánh mắt sau kính lộ ra vẻ sắc lạnh.
Malfot rùng mình theo bản năng --- ánh mắt ấy dường như thật giống với Giáo sư Snape......
Hắn cười làm bộ chẳng để ý, sải bước lên chổi, bay lên cao, giơ quả cầu ký ức cao giọng nói: "Vậy thì để xem mày có đoạt lại nó được không!"
"Harry đừng đi!" Hermione chạy nhanh lại nói, trên mặt đầy sự lo lắng, "Phu nhân Hooch đã nói là không được bay lên trời nếu như không có cô ấy ở đây!"
Harry lại không quan tâm sải bước đến chổi, giống như vậy nói " Up" ---
Harry không phải không biết cưỡi chỗi, chỉ là cưỡi không tốt thôi, cũng không thích những hoạt động dã man này.
Chỉ là bây giờ --- thời điểm cậu bay lên trời, cư nhiên có một dự cảm --- cậu có thể bay rất giỏi.
Điều chỉnh cảm giác thăng bằng, tâm trạng cưỡi chổi không hề giống như trước đây.
Cơn gió nhẹ nhàng nỉ non, một cảm xúc kì lạ tràn ngập trong tim.
Trên mặt Harry hiện lên một tia rung động.
Nhưng cậu nhanh chóng thu liễm tâm tình, bay đến đuổi theo Malfoy.
Malfoy quay đầu lại, hoảng sợ khi thấy bị Harry đuổi sát phía sau, hắn đột nhiên ném quả cầu ký ức lên trời:
"Để coi mày có chụp được không! Potter!"
Đồng tử Harry co rụt lại, biểu tình trở nên nghiêm túc trong vô thức, theo bản năng tiến cơ thể về phía trước, tốc độ của chổi càng nhanh hơn.
Ngay lúc, quả cầu ký ức trên cao tạo thành một vòng cung và bắt đầu rơi xuống, cậu cúi người chuẩn bị bắt lấy nó ---
Cậu đột nhiên nhìn thấy Giáo sư McGonagall ở văn phòng lầu hai đằng xa.
Giáo sư McGonagall thì đang ngồi trước trước bàn, gương mặt hoảng sợ nhìn cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Harry: không xong, lỡ nổi bật rồi!
Giáo sư McGonagall: Harry, con muốn gia nhập đội Quidditch của Gryffindor không?
Harry:......!Con vẫn ổn.
Thật đó..