Quan Tinh Hòa đã từng nhận qua vô số món quà. Vào dịp giáng Sinh hằng năm, quà tặng của cô chất thành một đống trên bàn học, không đủ chỗ để cất.
Nhưng mà được tặng huy chương vàng thì lại là lần đầu tiên.
Dưới ánh hoàng hôn, huy chương vàng lớn cỡ bàn tay tỏa ra vầng sáng nhạt, chói mắt lại thường.
Quan Tinh Hòa vô thức cảm thấy bản thân nên từ chối món quà này, cô ngẩng đầu lên.
Trên mặt thiếu niên là vẻ lạnh lùng kiên định, chiếc cằm sắc bén bày tỏ một bộ dạng không cho phép từ chối.
Lời từ chối của Quan Tinh hòa bị chặn lại, cô cong môi cười, nói: “…Cảm ơn anh, em sẽ nhận nó.”
Bàn tay nắm chặt của Hạ Chước buông lỏng ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Món quà đặc biệt này được Quan Tinh Hòa trân trọng cất vào trong tủ.
Lần đầu trong đời nhật được huy chương vàng đầu tiên, trên đó giống như còn mang theo hơi lạnh của chàng thiếu niên ấy. Quan Tinh Hòa vừa nhìn, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
~
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến cuối học kì. Hôm qua vừa thi xong môn cuối cùng của kỳ thi cho nên sân trường trở nên rất thoáng đãng.
Quan Tinh Hòa sẽ lên cấp 3 vào học kì sau, cô là một sinh viên nghệ thuật, cho nên đối với việc học có chút lười nhác.
Ban nhạc của trường học liên hợp cùng trường âm nhạc thành phố, hằng năm sẽ có hai suất đăng ký nhập học.
Tuyết rơi nhuộm trắng sân trường.
Vài ngày nữa, kỳ nghỉ đông sẽ chính thức bắt đầu. Trường học yêu cầu học sinh các lớp vệ sinh sạch sẽ lớp học.
Thời Tuế than thở thu dọn đồ đạc trong tủ đựng đồ, quay đầu nhìn thấy đồ đạc của Quan Tinh Hòa nhiều gấp hai lần đồ của cô ấy.
“Má ơi, nhiều đồ như thế này dọn bao lâu mới xong hả trời.” Thời Tuế chỉ vào đống thiệp chúc mừng xanh xanh đỏ đỏ “Không ấy cậu đem ba cái thứ này vứt đi.”
Đó đều là của những nam sinh xa lạ đưa cho, dù sao Quan Tinh Hòa cũng sẽ không mở ra đọc, giữ lại rất choáng chỗ.
“Thôi không sao, tớ đi mấy chuyến là xong.”
Dù sao cũng là tấm lòng của người khác, làm sao có thể tùy tiện mà vứt vào sọt rác.
“Chỉ có cậu mềm lòng.” Thời Tuế bĩu môi.
Lớp học vắng tanh, đa số học sinh đều đã đi về. Khi hai người đang cắm đầu dọn dẹp thì cửa lớp đột nhiên mở ra.
Quay đầu nhìn một cái, thì ra là Từ Tâm Viên.
Cô ấy mặc một chiếc áo bông rộng làm nổi bật lên gương mặt tiều tụy gầy gò. Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ tới lần cuối gặp cô ấy đã là chuyện của một tháng trước.
“Tâm Viên, cậu tới thu dọn đồ đạc sao?”
Cô ấy gật đầu, nhẹ nhắm mắt lại.
“Ba của cậu đã khỏe chưa?”
Nghe bạn cùng lớp nói là ba của Từ Tâm Viên ngã bệnh, cho nên cô ấy mới xin nghỉ học hơn nửa tháng.
Từ Tâm Viên sửng sốt. Cô ấy tựa như không nghĩ tới việc Quan Tinh Hòa sẽ hỏi những việc này, nửa ngày sau mới có chút lúng túng gật đầu. “Vẫn ổn.”
Quan Tinh Hòa cùng Thời Tuế đã thu dọn xong, chuẩn bị chuyển đồ đạc ra ngoài. “Đồ đạc của cậu có vẻ nhiều, bọn tớ thu dọn xong đồ của bản thân rồi lát nữa giúp cậu thu dọn nha.”
Tay Từ Tâm Viên dừng lại, vừa muốn từ chối, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng dáng gầy gò.
Quan Tinh Hòa ngước mắt nhìn, ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi chạy vội ra khỏi lớp học.
Hạ Chước chỉ mặc đồng phục mùa đông đơn giản, đứng tại nơi gió thổi, thân hình gầy gò mà thẳng tắp.
“Anh à, sao anh lại tới đây ạ?”
“Anh đi ngang qua.”
Cô gái nhìn anh, đôi mắt hạnh đối diện với ánh ban mai, trong và sáng, như thể cô có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Anh mím môi, yết hầu siết chặt, không được tự nhiên nói: “Vừa nãy…giáo viên bảo anh đi qua tòa nhà Dục Anh đưa ít đồ.”
Tòa nhà dạy học cách tòa nhà Dục Anh một cái hành lang, nghe qua có vẻ rất là hợp lý.
Quan Tinh Hòa cười. “Thì ra là vậy nha.”
Hạ Chược thở nhẹ ra một hơi.
Quan Tinh Hòa quay đầu thu dọn đồ đạc. “Anh ơi, anh có thể giúp bọn em vận chuyển ít đồ đạc được không ạ?”
Ánh mắt Hạ Chước rơi vào chồng sách trên bàn của cô. “Được thôi.”
Âm thanh thiếu niên lạnh lùng, lại rất thẳng thắn nói.
Quan Tinh Hòa dẫn anh vào lớp, tự mình ôm lấy sách của bản thân, bĩu môi nhìn anh: “Bên kia kìa anh.”
Hướng cô chỉ chính là chỗ của Từ Tâm Viên.
Bước chân của Hạ Chước hơi ngừng lại. Quan Tinh Hòa nói: “Đồ của Từ Tâm Viên khá nhiều, anh giúp bạn ấy thu dọn một chút ạ.”
Chân Hạ Chước dừng lại.
Hạ Chước mím môi, không nói chuyện. Anh nhắm mắt lại, trên mặt đều là vẻ miễn cưỡng, đôi mắt đen tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách.
Cô thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Nếu không được…thì không cần ạ.”
Anh không nói lời nào, cả gương mặt tràn đầy sự nghiêm túc. Anh quay người, nhanh chóng cầm lấy đồ đạc còn sót lại của Quan Tinh Hòa.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô gái nhỏ một lát, khẽ mím môi cúi người bê lấy chồng sách trên mặt đất của Từ Tâm Viên.
“Đi thôi.”
Giọng nói của anh giống như là gió mùa đông, lạnh và trầm.
Quan Tinh Hòa ngẩn người “Anh cầm được hết không ạ?”
“Có thể.” Anh bước ra khỏi phòng học, bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp.
Thời Tuế vô cùng ngạc nhiên đi phía cuối. Đồ của cô ấy khá ít, tự mình cầm là được.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi Quan Tinh Hòa “Tinh Tinh à, từ bao giờ mà quan hệ giữa cậu và anh ấy tốt như vậy, không phải lần trước gặp nhau còn bảo không thân hay sao?”
Trong ngày đông lạnh giá, bóng lưng cao và thẳng của người thanh niên giống như một cây dương nhỏ đang đứng sừng sững, khóe môi Quan Tinh Hòa khẽ cong lên “Bây giờ thì thân nha.”
“Ghen tị quá đi.” Thời Tuế thở dài “Không biết đến bao giờ ba mẹ tớ mới có thể nhận nuôi cho tớ một người anh trai đã đẹp trai lại còn học giỏi như thế này nha. Vừa có thể dạy kèm tớ học vừa có thể giúp tớ bê đồ đạc, ôi thật là so với anh ruột còn tốt hơn nhiều.”
Quan Tinh Hòa liếc Thời Tuế “Làm người nên biết thỏa mãn, tớ thấy anh trai của cậu cũng rất thương cậu mà.”
“Tốt cái con khỉ khô.” Thời Tuế nhớ tới cái tên lúc nào cũng bắt nạt mình thì lại cảm thấy đau đầu, vội vàng chấm dứt chủ đề này.
“Đừng nói đến việc này nữa. Đúng rồi, kết quả tiến cử của cậu đã có chưa?”
Quan Tinh Hòa nghĩ đến Từ Tâm Viên còn ở phía sau, cả hai người họ đều là tay chơi violin trong ban nhạc. Chuyện được tiến cử như thế này thật sự rất nhạy cảm.
Cô nhỏ giọng trả lời “Chắc là mấy hôm nữa có.”
Cây sồi xanh hai bên đường bị gió thổi, lá cây đung đưa vang lên tiếng xào xạc.
Ra đến cổng trường, Từ Tâm Viên nhìn Hạ Chước, nhẹ giọng cảm ơn “Cảm ơn mọi người.”
Anh yên lặng để chồng sách xuống đất. Quan Tinh Hòa vẫy tay “Không có gì. Có muốn bọn mình tiện đường đưa cậu về không? Nhiều đồ như vậy mà.”
Ánh mắt của Từ Tâm Viên có chút né tránh “Không cần đâu…mình có thể tự mình bắt xe.”
“Vậy bọn mình đi trước, cậu đi cẩn thận nhé! Bái bai.”
Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh mùa đông màu xanh da trời làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Cho dù là vào mùa đông, bóng lưng của cô cũng nhẹ nhàng và năng động.
Từ Tâm Viên nhắm mắt lại, nhìn xuống chồng sách dưới chân, nghiến chặt răng bê lên, đi qua khúc cua. Nơi đó đậu một chiếc xe đạp cũ nát.
Từ Tâm Viên xoa tay, đem đồ đạc cột chặt lên trên yên sau của xe.
~
Một bên khác, bác Vương dừng xe, vội vội vàng vàng chạy tới.
“Cô chủ thật là, sao không gọi điện kêu bác dọn phụ con.”
Cô gái nhỏ nũng nịu “Trường học không cho người lạ đi vào.”
Cô nhìn thấy bác Vương lấy đi một nửa số đồ, liền cúi người muốn đem số đồ còn lại ôm đi.
Trong không khí tỏa ra một mùi cỏ xanh thoang thoảng, Hạ Chước bước tới dứt khoát ôm lấy chỗ đồ còn lại.
Bởi vì nghỉ lễ nên trước trường học đậu rất nhiều xe ô tô, bác Vương chỉ có thể đậu xe ở nơi cách trường học không xa.
Hạ Chước bước đi nhanh, phía trước là bác Vương đã đem đồ đạc bỏ vào cốp xe sau. Quay người lại thì không cẩn thận đụng trúng anh.
“Bang” một tiếng, sách vở liền rơi tán loạn xuống đất. Bác Vương sợ đến mức liên tục nói xin lỗi.
Lông mày Hạ Chước hơi nhăn lại, ngồi xổm xuống cẩn thận thu gọn sách vở trên mặt đất lại.
Đột nhiên, đầu ngón tay anh hơi dừng lại.
Giấy viết thư màu xanh nhạt rơi ra từ trong phong bì, bên trên là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp
“Chúc Tinh Tinh Giáng Sinh vui vẻ, hy vọng sang năm có thể đón Giáng Sinh cùng em.
Hướng Viễn”
Mùa đông tháng 1, gió vừa lạnh lại vừa to.
Hạ Chước ngồi xổm trên con đường vắng tanh, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Tinh Tinh?
Gió to giống như thổi vào cổ họng anh, làm anh đau rát.
“Anh ơi.” Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng gọi anh “Sao thế anh?”
Hạ Chước quay lưng lại, chặn tầm nhìn của Quan Tinh Hòa. Nghe thấy bước chân của cô càng ngày càng gần thì cấp tốc đem lá thư này nhét lại vào trong phong bì.
“Không có gì.” Trái tim anh như đang bốc cháy nhưng âm thanh lại hết sức bình tĩnh “Đi thôi.”
Trên xe yên lặng, không một ai nói chuyện.
Hạ Chước liếc nhìn cô.
Ráng trời chiều nhuộm cả người cô gái nhỏ thành một màu trà ấm áp. Cô nghiêng đầu suy nghĩ gì đó, lông mi thon dài có chút rung rung, giống như cánh bướm nhẹ nhàng xinh đẹp của ngày xuân tháng ba.
Hạ Chước năm này 16 tuổi, cuộc sống mờ mịt và tối tăm, ngay cả tình cảm gia đình mà ở cái tuổi của anh đáng ra phải nhận được cũng ít đến gần như không có.
Anh cứ như vậy mà nhìn Quan Tinh Hòa, nhìn suốt cả chặng đường, trong lòng lại tràn đầy cảm xúc phức tạp, vừa xót vừa đau.
Trong một năm đó, anh không biết rõ những cảm xúc này là gì, chỉ biết rằng nó khó chịu nhiều hơn là vui vẻ.
Trong tiềm thức anh không muốn chính mình nghĩ thêm nữa, buộc bản thân phải rời mắt khỏi cô mà quay ra nhìn những cây sồi xanh mướt bên ngoài cửa sổ.
Bác Vương cất tiếng nói phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe “Học kì sau cô chủ sẽ đi đến trường cấp ba Hải Âm học tập phải không?”
Quan Tinh Hòa trả lời “Đúng vậy, trường học có tiến cử con.”
Cô là người chơi violin chính của ban nhạc, nếu không có gì bất ngờ thì cái danh sách kia hẳn sẽ có tên cô trong đó.
Hô hấp Hạ Chước ngừng lại.
Anh biết Quan Tinh Hòa là học sinh năng khiếu môn âm nhạc của trường học, cho là cái danh sách tiến cử mà cô và Thời Tuế nói là danh sách của trường họ.
Thì ra là của một ngôi trường khác…
Anh yên lặng nhắm mắt lại, trong lòng có chút trống rỗng.
“Vậy thì bác chúc mừng cô chủ trước nha.” Bác Vương cười ha hả.
Quan Tinh Hòa cười đáp lại, quay sang nhìn Hạ Chước, cười hỏi: “Kỳ thi cuối kỳ của anh như thế nào ạ?”
Hạ Chước mấp máy môi “Cũng được.”
Anh luôn luôn khiêm tốn, hai chữ ‘cũng được’ trong miệng anh có tầm ảnh hưởng rất cao.
Quan Tinh Hòa cười tươi “Vậy là tốt rồi.”
Cô sợ nếu như anh lại thi không tốt, vậy thì tết này không thể yên tâm mà chơi tết rồi.
~
Kỳ nghỉ đông không dài, thời gian khoảng chừng một tháng.
Cấp ba nghỉ muộn, hôm nay là ngày học cuối cùng, cũng chính là ngày trả bài thi và giao bài tập nghỉ đông.*
*Bên TQ mỗi kỳ nghỉ đều sẽ có bài tập về nhà để làm.
Tuyết rơi đầy trời, trong nhà lại đặc biệt ấm áp. Quan Tinh Hòa mè nheo đòi Hạ Chước xem tivi cùng mình.
Trên tivi đang chiếu một chương trình giải trí, một đám minh tinh* vây quanh nhau ăn chung một nồi lẩu lớn.
Quan Tinh Hòa đột nhiên hỏi: “Anh ơi, anh thích ăn lẩu không?”
Hạ Chước sửng sốt, chớp mắt nói “Bình thường.”
“Vậy tết này chúng mình ăn lẩu nha.” Quan Tinh Hòa tinh nghịch nháy mắt “Anh thích ăn món gì?”
Mi mắt anh run rẩy “Món gì cũng được.”
Nồi lẩu trong ấn tượng của anh chính là trong mùa đông lạnh giá, gia đình ngồi quây quần bên nhau, gió lạnh thổi ngoài cửa sổ, trong nhà hơi nóng bốc lên, không khí ấm áp hài hòa.
Anh nghiêng đầu nhìn. Cô gái nhỏ lười biếng nằm dài trên sopha, trên mặt trắng muốt, vài tóc tóc con nghịch ngợm tung bay. Cô quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vui vẻ, nói: “Tết này ba không về ăn cùng, vậy hai anh em mình làm một nồi lẩu Uyên Ương*, mua nhiều thịt một chút,…”
*Lẩu hai ngăn, mỗi ngăn là một nước dùng lẩu khác nhau.
Âm thanh của cô dịu dàng, giống như là tiếng hót của chim sơn ca trên đầu cành ngày xuân.
Ngón tay Hạ Chước run rẩy, nơi u ám trong trái tim sụp đổ, vui đến loạn thành một cục.
Thật ra anh rất sợ ăn Tết.
Đêm giao thừa cô đơn lạnh lẽo của nhiều năm về trước là đoạn ký ức mà anh không bao giờ muốn nhắc đến trong một thời gian dài.
Nhưng thời khắc này, anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trong lòng lại tràn đầy mong chờ.
Mong chờ được cùng người nhà đón giao thừa, cùng nhau ăn Tết.
Trong phòng yên lặng, anh nhìn cô, trái tim đang loạn nhịp trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Bức thư màu xanh nhạt của mấy ngày trước luôn tồn tại trước mắt anh, không gạt đi được.
Hạ Chước có thể làm hết toàn bộ đề thi toán, kể cả câu hỏi khó cuối cùng, nhưng anh không thể nào lý giải được cái cảm xúc buồn bực, tim lại đau cả ngày lẫn đêm này là gì.
Hạ Chước lờ mờ nghĩ rằng, có lẽ tình thân cũng có thể có ham muốn chiếm hữu trong đó.
Anh chỉ là không muốn mất đi em gái nhỏ này, mất đi tình cảm gia đình ít ỏi kia.
Đúng vậy, chính là như vậy.