Lục Cường phản ứng kịp thời, cú đánh này không gây tổn thương cho anh nhiều lắm.
Người đối diện tự động nhường đường, tên cầm đầu bước ra, thân hình vừa ốm vừa cao, nghiêng đầu, miệng ngậm điếu thuốc.
Anh ta vung thiết côn, nói: “Lục Cường, đã lâu không gặp.”
Lục Cường nâng tay, không nói chuyện.
Người nọ hỏi: “Thế nào, vài năm không gặp, không nhận ra tôi rồi hả?”
Lục Cường cười mỉm: “Trần Thắng, lâu thật.”
“À, vẫn còn nhớ tên tôi.” Anh ta đi về phía trước hai bước, cười: “Ra tù mà không một chút tin tức, không xem tôi là bạn thì ít nhất cũng phải nể mặt Khưu gia chứ? Sao nào, trèo lên cành cao rồi hả?”
Lục Cường nói: “Không có.”
Trần Thắng lấy cây gậy chỉa vào ngực Lục Cường: “Bây giờ ở đâu?” Lục Cường cúi đầu nhìn cây gậy, Trần Thắng nói tiếp: “Nghe nói đang làm bảo vệ cho một tiểu khu?”
Những kẻ bại trận lần lượt đứng lên, bọn họ đưa lưng dựa vào tường.
“Thật giả?”
Lục Cường nói: “Ừ.”
Một trận cười cao thấp vang lên, Trần Thắng cũng nghẹn cười hai tiếng, quơ quơ cây gậy, chỉ vào những người khác: “Mẹ kiếp, bọn mày biết bọn mày đang cười ai không hả? Người này lúc trước tiếng tăm lừng lẫy ở Chương Châu, ai thấy cũng sợ phải đi đường vòng, tao đã bại trên tay cậu ta vài lần… câm ngay…”
Tiếng cười tắt hẳn, anh ta lại hỏi: “Sao, lãng tử quay đầu?”
Lục Cường nói: “Ngồi trong nhà tù lâu quá, bây giờ giống như bùn nhão rồi.”
Trần Thắng chậc chậc vài cái: “Tiếc thật, tôi còn cố tình đến tìm cậu để ôn chuyện cũ.”
Lục Cường khẽ cong khóe môi: “Bây giờ tôi đang làm một công việc có địa vị thấp nhất xã hội, ở trong mắt cậu nghề ăn xin cũng không bằng, đa tạ cậu vẫn ghi nhớ, đi trước đây.”
Anh xoay người, đi về phía trước vài bước, hai bóng đen bước tới ngăn cản.
Trần Thắng nói: “Còn bảo mình là bùn nhão sao, thân thủ vừa rồi vẫn còn rất tốt. Chẳng qua là cậu đang muốn cải tà quy chính mà thôi.”Anh ta đi về phía trước, cân nhắc: “Thật không cam tâm, trước đó tôi còn trông ngóng cậu mau ra tù.”
“Khiến cậu chờ đợi vô ích rồi, chuyện hôm nay xem như xóa bỏ.”
Lục Cường rất hiểu tính cách Trần Thắng, khi cây gậy trên tay Trần Thắng vung xuống, Lục Cường vẫn không di chuyển.
Một tiếng bốp vang lên, thân hình anh hơi lắc lư, cổ họng đè nén, một gậy hung hăng đập vào lưng anh. Thấy Lục Cường không nhúc nhích, Trần Thắng lại hăng hái dùng chân đạp anh, anh khụy gối, dừng một lát, đột ngột đứng lên.
“Mẹ kiếp…” Trần Thắng cắn răng nguyền rủa: “Xem cậu chịu đựng được bao lâu.”
Lục Cường bị đẩy vào tường, hai tay ôm đầu bảo vệ, thể trạng của Trần Thắng cũng không tốt, đánh vài cái liền thở hổn hển, mắng: “Con mẹ nó, làm việc trái với lương tâm còn nhiều hơn tôi, muốn cải tà quay chính sao, không dễ dàng đâu.”
Trần Thắng đứng bên cạnh thở hổn hển, mấy người khác nóng lòng muốn thử, từ trên mặt đất cầm gậy hướng phía này nhào tới.
Lúc này, ngoài con hẻm nhỏ có còi báo động của cảnh sát, trong phút chốc, một xe tuần tra đã chặn lối ra.
Có người sợ hãi kêu lên: “Anh Thắng, chạy đi, cảnh sát đến.”
Ánh đèn sáng trưng chiếu vào con hẻm nhỏ sáng như ban ngày, cảnh sát giơ súng: “Không được nhúc nhích, tất cả để tay lên đầu, dựa vào tường ngồi xuống.”
Lục Cường híp mắt, hai tay chậm rãi đưa sau gáy, thân hình chùn xuống, ngồi xổm cạnh tường, khẽ cười một tiếng.
Cảnh sát bắt những người khác, cuối cùng đi đến bên này, còng cánh tay anh, hỏi: “Còn đi được không?”
Lục Cường nói: “Được.”
… …
Cục cảnh sát Chương Châu.
Ngọn đèn trong phòng thẩm vấn sáng trưng, mặc dù đã gần giữa khuya nhưng mọi người vẫn rất bận rộn. Một cảnh sát già ngồi xuống, thuận tay cầm cốc trà lên uống, ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện, lặng lẽ trầm mặc một phút, sau đó ông ta tiếp tục uống trà, miệng hỏi: “Lục Cường, tôi hỏi cậu lại lần cuối, vết thương trên người cậu làm sao mà có?”
Lục Cường nâng mí mắt: “Tự ngã.”
Ông ta họ Hình, lại hỏi: “Khai thật, có phải do bọn họ đánh cậu không?”
“Không.”
“Cậu quen biết họ?”
Lục Cường ngừng một chút: “Quen.”
“Bọn họ tìm cậu làm gì?”
“Ôn chuyện cũ.”
“Ôn chuyện cũ?”
“Ừ.”
Cảnh sát Hình nói: “Không cần sợ, bây giờ cậu đang ở cục cảnh sát, không ai dám sát thương cậu.”
Lục Cường cười: “Tôi không sợ.”
Bầu không khí im lặng một lúc, cảnh sát Hình không nói chuyện, cúi đầu chậm rãi uống trà, câu hỏi này giống như những gì ông đã đoán trước.
Người ngồi cạnh mất kiên nhẫn, nhịn không được đứng lên: “Lão già, người ta đã thú nhận, nhanh chóng thả người đi.”
Cảnh sát Hình đột nhiên liếc mắt, hét lên: “Ngồi xổm xuống.”
Người nọ không tình nguyện, chống cự vài giây mới ngồi xổm xuống.
Cảnh sát Hình nói: “Trần Thắng, cậu đừng quá đắc ý, bình thường đã thiếu đức hạnh, một khi mà tôi bắt được nhược điểm của cậu thì có mà ăn cơm tù.” Ông ta buông cốc trà: “Lần này là cậu may mắn.”
Cuộc thẩm vấn diễn ra một đêm, không hỏi được gì, chỉ có thể thả bọn họ đi về.
Từ cục cảnh sát bước ra đã sáu giờ sáng, tháng mười, không khí lạnh lẽo, áo khoác của anh tối qua để ở chỗ kia, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo thun tay ngắn.
Lục Cường đứng trước cục cảnh sát đốt thuốc, híp mắt rít một hơi, nhìn về hướng mặt trời, trời nắng, không mây.
Sau đó, anh bước chân xuống cầu thang.
Có người gọi, anh dừng lại.
Cảnh sát Hình đi ra: “Vết thương không nghiêm trọng chứ? Đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Lục Cường nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
“Còn không, cho tôi một điếu.” Anh liếc ông ta một cái, đem hộp thuốc ném qua, đốt thuốc xong, nói: “Giỏi lắm, không ngờ cậu có thể nhẫn.”
“Tôi nhẫn cái gì.”
Cảnh sát Hình nói: “Làm tốt lắm, muốn từ bỏ quá khứ thì nên phân rõ giới hạn, có lẽ chuyện này sẽ còn phát sinh, cố gắng lên, nếu cậu đánh trả, hậu quả hôm nay thật không lường.” Ông dừng một chút: “Tuy nhiên, tôi cũng không ủng hộ quan điểm này của cậu, cậu không nói gì, cảnh sát làm sao bắt được Trần Thắng, lần này cho dù cậu khai ra cũng chưa chắc trị được băng nhóm kia, nhiều lắm là tạm giữ hai ngày… Nhưng mà, lần tới khó có thể bắt tại trận.”
Lục Cường hừ cười, không nói chuyện.
Cảnh sát Hình nói: “Cũng may, mấy lần tuần tra không đến chỗ đó, ngày hôm qua lại đụng phải.”
Lục Cường lướt mắt nhìn ông: “Đi trước đây.”
“Đợi lát nữa hãy đi.” Cảnh sát Hình gọi: “Đàm Vi sắp vào ca rồi, tôi sẽ bảo cô ấy dẫn cậu đến bệnh viện.”
“Không cần.” Bước chân Lục Cường không ngừng, lại nhìn nhìn ánh mặt trời, cười: “Sốt ruột trở về.”
Anh đi vào con hẻm tối qua, áo khoác vẫn còn, giống như miếng vải rách ném ở góc xó, phủi bụi và nhặt lên, trực tiếp khoác vào người.
Lục Cường về nhà tắm rửa, cởi trần đứng trước gương, sau lưng anh dính đầy máu, trước ngực trái có vài vết thương.
Anh xoay xoay bả vai, trên vai có nhiều vết bầm tím, đã sưng lên.
Hai tay anh đặt vào bệ rửa, xoay xoay cổ, cũng may mặt chưa thương tổn. Tạm dừng một lát, anh mở vòi sen, nước ấm rửa sạch miệng vết thương, một trận rát, anh cắn chặt răng, hừ nhẹ.
Bảy giờ rưỡi, Lục Cường tới thay ca cho bác Lý, đứng ở cửa, ăn điểm tâm.
Có người đi qua: “Tiểu Lục, lại ăn bánh bao à?”
Lục Cường gật đầu: “Vâng ạ.”
Anh nhìn vào bên trong một lát, ăn xong bánh bao không nhìn thấy người muốn gặp. Ngoài tiểu khu có người ấn còi, anh không chú ý, loa phát thanh liên tiếp vang lên, anh quay đầu, chiếc xe đó có hai màu xanh trắng, thân xe in chữ to đùng, dừng một chút, anh đi ra ngoài.
Đàm Vi nói: “Lên xe.”
Lục Cường đứng ở đầu xe, hỏi: “Đi đâu?”
“Bệnh viện.” Đàm Vi nói: “Sáng nay tôi đã nghe bác Hình kể, anh bị thương khá nhiều, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Lục Cường cười nhạo: “Cảnh sát các người đều rảnh rỗi vậy sao, thiên hạ thái bình không có việc làm?”
Đàm Vi nghẹn lời, cắn cắn môi, mạnh dạn nói: “Anh không giống như trước đây, người tôi từng quen.”
Lục Cường nhìn cô ta, khóe miệng cong lên: “Nói gì, tôi nghe không hiểu.”
“Anh…”
“Tôi cái gì?” Lục Cường quay lại: “Lo việc của mình đi.”
Đàm Vi nóng nảy, cô ta xuống xe: “Đợi lát nữa đã, anh đi đâu?” Cô ta chụp lấy cánh tay anh: “Phải đi bệnh viện, có thể lãng phí bao nhiêu thời gian của anh chứ.”
Lục Cường liếc mắt nhìn cánh tay cô ta, nói: “Đi làm việc đi.”
Tay cô ta rơi vào khoảng không, chớp mắt cương quyết, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh còn thiếu tôi một bữa cơm, vừa vặn hôm nay tôi muốn đi ăn.”
Lục Cường nói: “Thật không?”
“Ừ.”
Anh nói: “Được.”
Đàm Vi vui vẻ, vội vàng đi mở cửa xe.
Anh không nhúc nhích, đứng tại chỗ gọi điện thoại, nói vài câu liền cắt đứt: “Cô đợi một lát, tôi sai Căn Tử đi ăn cùng cô.”
“……” Đàm Vi hỏi: “Căn Tử là ai?”
“Em út.” Lục Cường nói: “Tôi trả tiền, chuyện khác không cần quan tâm.”
Đàm Vi siết chặt nắm tay, đem cửa xe đóng lại, im lặng một lát, hỏi: “Trước kia anh đối xử với tôi không phải thế này, từ khi ra tù càng lúc càng cách xa. Dù cho là quan hệ cảnh dân, tối thiểu một câu vui đùa cũng không được sao?”
Lục Cường nói: “Trước kia được, hiện tại không được.”
“Vì sao?”
Anh nở nụ cười, vừa quay đầu đã nhìn thấy một hình bóng lướt qua. Đôi mắt anh nhìn cô, hơn nửa ngày, Đàm Vi mới hỏi: “Lục Cường?”
Lục Cường nói: “Giúp tôi canh cổng một lát.”
“… Hả!”
***
Lục Cường đi vài bước đã đuổi kịp Lô Nhân, cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
“Tiễn em.”
Lô Nhân cười: “Em đi làm mà.”
Anh nhìn cô một lát, hôm nay cô mặc một bộ đồ chạm rỗng, áo sơmi trắng, vạt áo bỏ trong quần jeans, một đôi giầy thể thao xách thêm một cái túi. Mái tóc đen nhánh cột cao, lộ ra vầng trán sáng sủa và gương mặt mộc, tươi cười ôn hòa.
Lục Cường nói: “Đưa em đến trạm xe buýt.”
Lô Nhân khẽ liếm môi dưới, anh hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Em dùng bánh mì và sữa rồi.”Cô nhìn anh: “Còn anh thì sao?”
“Một cái bánh bao.”
“Sao anh thích ăn bánh bao như vậy?”
“Từ nhỏ đã ăn không đủ.” Lục Cường nói: “Mẹ anh làm món này rất ngon, dùng nồi sắt lớn ở nông thôn để hấp một nồi bánh bao chỉ đủ ăn trong vài ngày.”
Nói xong liền đưa cô đến trạm xe buýt, ở bên ngoài hai người đứng cách nhau nửa bước, không ai nói chuyện với ai.
Xa xa, một chiếc xe lại tiếp một chiếc, nhưng Lô Nhân vẫn chưa lên.
Hai tay cô đút trong túi, vô ý chà xát chân, nghiêng đầu, muốn nói lại thôi.
Lục Cường cảm nhận được, hỏi: “Có gì muốn nói sao?”
Cô cắn cắn môi: “… Người vừa rồi là ai thế?”
Lục Cường khẽ cười: “Em hỏi người nào?”
Lô Nhân nói: “Người mặc đồng phục cảnh sát đó.”
“Cô ấy sao?”
“… Ừ.”
Lục Cường nói: “Người thân thiết cũ.”
Lô Nhân nín thở, tay ở trong túi xoắn lên, liếc anh một cái, đôi mắt nhìn về xa xăm.
Trong lòng Lục Cường thầm vui, đẩy đầy người cô, đùa: “Sao vậy, em có thể có người yêu cũ, còn anh thì không được à?”
Cô di chuyển tầm mắt, lẩm bẩm: “Ai nói là anh không được.”
Anh đuổi kịp cô, đột ngột ôm sau lưng cô: “Không vui hả?”
Lô Nhân nhanh chóng nhìn xung quanh, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lục Cường: “Không có, anh buông tay ra, chúng ta đang ở bên ngoài.”
“Hẹn hò cùng anh thì không dám công khai hả?”
“Không phải.”
Lục Cường nhướng mày: “Bộ dạng anh trông rách rưới, công việc không tốt, khiến cho em mất mặt hả?”
“Không phải, anh buông em ra trước đã.” Cô có chút lo lắng, túm chặt áo sơmi trước ngực anh kéo xuống, động tác bất thình lình nhưng lại khiến cho cô thấy được vết thương trên bả vai anh: “Chuyện này là sao?”
Lục Cường buông tay, điều chỉnh áo sơmi: “Không có gì.”
Cô lại kéo áo anh xuống, anh chặn tay cô, cô với không tới, đạp chân anh, túm lấy cổ áo.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô chấp nhất, vui vẻ nở nụ cười: “Ban ngày ban mặt, đừng ở đây giở trò lưu manh.”
Lô Nhân hơi nhếch môi, hung hăng đánh ngực anh.
Lục Cường không đề phòng, ngực đau, hét: “Fuck, cái người này…”
Lô Nhân lại lạnh mặt xuống.
Ngay lúc này, đột nhiên có mấy chiếc xe ngừng lại, một hàng Mercedes lấn tuyến cả làn xe buýt, xe buýt bấm còi liên tục nhưng không chiếc Mercedes nào thèm đếm xỉa tới.
Ý cười bên môi của Lục Cường chợt tắt, anh đứng thẳng, theo bản năng chắn trước mặt Lô Nhân.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống: “Lục Cường.”
Anh khẽ gật đầu: “Ông Khưu.”
Khưu Thế Tổ đầu tóc bạc phơ, thân hình béo phệ, miệng hút xì gà: “Lên xe đi.”
Anh đứng bất động, mắt thoáng nhìn vào trong xe, còn có một người đang ngồi, gương mặt kia vẫn rất ngây ngô, hướng về anh tươi cười, anh ta quan sát người đứng sau lưng Lục Cường, Lô Nhân.
Đôi mắt anh khẽ híp, Khưu Thế Tổ cũng nhìn thấy Lô Nhân, hỏi: “Vị này là…”
Dừng một lát, Lục Cường mở cửa xe: “Hàng xóm.”