0852

Lúc Lão Hình bước vào phòng thẩm vấn, hai nhân viên cảnh sát lập tức đứng lên, có người hỏi: “Đội trưởng Hình, tra được gì không?”

Ông ta đặt bình trà lên bàn, cởi áo khoác ngồi xuống, gật đầu: “Hai người trở về đi, để tôi và Đàm Vi giải quyết.”

Nhân viên cảnh sát hơi thất vọng, xem ra vẫn chưa điều tra xong. Bọn họ dọn dẹp tư liệu trên bàn, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi.

Đàm Vi đóng cửa lại, hai tay đút túi quần, đứng đó nhìn Lục Cường một lúc. Anh nghiêng đầu nhìn cánh cửa khép kín ở phía sau lưng cô ta, đôi mắt ảm đạm.

Đàm Vi bước ngang qua, ngăn cản tầm nhìn của anh.

Lục Cường khẽ híp mắt, quay đầu, lại khôi phục lại trạng thái cũ.

Lão Hình đưa qua một ly nước, anh không nhận, nâng mí mắt, hỏi: “Xong chưa? Khi nào tôi mới có thể rời đây?”

Ông ta thu tay, điều chỉnh tư thế, Đàm Vi cũng đi qua ngồi xuống.

Lão Hình im lặng, một lúc sau mới hỏi: “Ngày 10 tháng 5 rạng sáng hai giờ cho đến năm giờ có một cô gái ở phòng 1202, khách sạn Tài Phú bị người ta mưu sát, năm nay 26 tuổi, làm việc trong ngành công nghệ thông tin.”

Lục Cường nhìn ông ta.

Lão Hình nói: “Người này cậu quen. Cô ấy chính là Ngô quỳnh.”

Thần sắc của Lục Cường vẫn bình thản. Đàm Vi gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Lục Cường, nói chuyện với anh, anh không nghe sao?”

Lão Hình vỗ vỗ cánh tay cô ta, ý bảo cô ta không cần nóng, ông lại dựa vào ghế, cũng không thúc giục.

Qua một lát, Lục Cường di chuyển tầm mắt.

Lão Hình đưa cho Lục Cường một điếu thuốc, Lục Cường nhìn nhìn, lần này anh tiếp nhận. Ông châm thuốc cho anh, anh rít một hơi. Bản thân ông cũng hút một điếu.

Trong lúc nhất thời, phòng thẩm vấn toàn mùi thuốc.

Lão Hình hỏi: “Một điếu nữa chứ?”

Lục Cường: “Không cần.”

Lão Hình gọn gàng dứt khoát: “Chúng tôi đã xem camera theo dõi ở tiểu khu nơi cậu sinh sống, hôm đó hai giờ sáng cậu mới đón xe trở về nhà, ra ngoài lúc mười giờ sáng.” Ông ta rít một hơi thuốc, nói: “Người bị hại tử vong khoảng ba giờ sáng. Thời gian không ăn khớp, cơ bản cậu có thể thoát tội hoài nghi.”

“Tôi nói điều này với cậu bởi vì tôi hi vọng giữa chúng ta có tín nhiệm tối thiểu, cậu có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra vụ án.”

Lục Cường khoanh tay nhìn ông ta một cái.

“Chúng tôi tìm được những vật dụng này trong phòng 1202, trên đó đều có dấu vân tay của cậu, có thể giải thích tại sao không?”

“Trước đó tôi đã đi gặp Ngô Quỳnh.”

Lão Hình nhíu mày, liếc về phía Đàm Vi: “Ý cậu là, một giờ sáng cậu đi ra ngoài để gặp cô ấy?”

“Ừ.”

“Những thứ này là cậu đưa cho cô ấy?”

“Lúc đó trời mưa. Hộp thuốc và bật lửa cũng cho cô ấy mượn.”

Lão Hình suy nghĩ một lát: “Nói cách khác, cậu là người cuối cùng gặp Ngô Quỳnh trước khi chết?”

Lục Cường trầm mặc không trả lời.

“Hai người gặp nhau ở đâu?”

“Cửa hàng quần áo ở góc đường.”

Ông nâng cằm ý bảo Đàm Vi ghi chép cẩn thận.

“Hai người nói gì?”

“Không nói gì cả.”

Lão Hình nhìn anh, xoay tách trà uống một ngụm, nở nụ cười: “Nửa đêm đi gặp mặt, không nói gì sao?”

“Trước đó cô ấy bảo có chuyện muốn nói với tôi, sau khi gặp mặt lại không nói nữa.”

Đôi mắt lão Hình sắc bén quan sát, thần sắc của Lục Cường vẫn bình thản như cũ.

Sau một lúc lâu, ông hỏi: “Ngô Quỳnh có nói muốn đi đâu không?”

Lục Cường trầm mặc: “Không có.”

“Cảm xúc khi ấy thế nào?”

“Trời tối quá, không để ý.”

“Vậy hai người làm gì?”

“Hút một điếu thuốc, đợi không đến mười phút.”

Câu trả lời của anh quá mức ngắn gọn, không biết thật giả.

Đàm Vi không khỏi hừ lạnh: “Tôi không tin hai người không nói gì, rạng sáng chỉ đi gặp mặt? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Lục Cường cúi thấp đầu, cũng không trả lời.

Đàm Vi tức giận ném cây bút trong tay: “Thái độ của anh là sao hả? Không phối hợp điều tra, có biết chúng tôi có quyền giữ anh lại không hả!”

“Đàm Vi!” Lão Hình ngắt lời: “Hôm nay đến đây thôi. Cháu xem lại phần thẩm vấn một chút, đi thăm dò camera ở Lư Châu.”

Ông quay đầu nói với Lục Cường: “Cậu có thể đi rồi, cảm ơn đã phối hợp. Thời gian này tốt nhất cậu không được rời khỏi Chương Châu, chúng tôi sẽ mời cậu về đây bất cứ lúc nào.”

Lục Cường đứng lên, gật đầu một cái.

Anh không muốn lưu lại đây chút nào, sốt ruột mở cửa đi ra ngoài.

***

Rạng sáng, đồn cảnh sát không còn nhiều người, hành lang ảm đạm không một tiếng động.

Lục Cường liếc mắt nhìn thấy trên băng ghế có người. Lô Nhân khoanh tay trước ngực, đầu cúi thấp, tựa hồ đang ngủ.

Thân hình cô nhỏ nhắn, lẳng lặng ngồi ru rú trên ghế.

Tầm mắt Lục Cường di chuyển, anh liếm liếm môi, hai tay siết chặt, đứng một lúc mới nâng bước đi tới cạnh cô.

Lô Nhân nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm giác được có người tới gần, ngón tay người đó sờ lên môi cô, cô run lên, mở mắt.

Lục Cường ngồi xổm ở trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Đang ngủ sao?”

Cô hoảng loạn nhìn anh, cặp mắt sáng quắc: “Anh không sao chứ?”

Lục Cường không đáp, nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Mẹ nó, em không nghe lời, ai cho em chạy tới đây.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vậy mà còn cao hơn cô.

Cô nhìn anh gắt gao, một câu cũng nói không được.

Lục Cường nghiêng người sờ lên trán cô: “Choáng váng?” Anh trêu cô, cởi áo khoác khoác lên người cô, cánh tay anh dùng sức, ôm cô đứng lên.

“Xe ở bên ngoài?”

Lô Nhân núp ở trong lòng anh, cúi đầu dạ một tiếng. Tâm tình căng thẳng từ nãy đến giờ bỗng chốc tan biến, hai chân thả lỏng.

Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn rất nhiều.

Mở cửa xe, Lục Cường đưa cô vào vị trí lái, anh bước nhanh qua phía tay lái phụ.

Lô Nhân khởi động xe lái về nhà.

Trong xe không bật đèn, Lục Cường nghiêng đầu nhìn cô một cái, mở điều hòa, gió mát liên tục không ngừng thổi ra.

Lục Cường chuyển phương hướng, hỏi: “Còn lạnh không?”

Lô Nhân nhìn chằm chằm phía trước.

Anh nhìn qua, gương mặt cô bị đèn đường rọi vào lúc sáng lúc tối, bàn tay anh để lên gáy cô: “Ăn cơm chưa?”

Lô Nhân nhếch môi, vẫn nhìn phía trước.

“Khiến em lo lắng rồi.”

Câu nói này khiến cô vỡ òa, tất cả cảm xúc kìm nén từ nãy giờ lại đột ngột tuôn trào, cô cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, khịt khịt mũi, hốc mắt ươn ướt.

Vừa đúng lúc xe lái ngang qua khu trung tâm thương mại, đèn đuốc ngoài cửa sổ xe sáng trưng, ánh sáng u ám tiến vào trong mắt Lô Nhân, tim Lục Cường đập mạnh, bàn tay sau gáy cô không khỏi xiết chặt.

Lô Nhân khịt mũi, trước mắt ngày càng mơ hồ, giống như màn mưa ngăn trở cửa sổ xe.

Lục Cường dỗ: “Đừng khóc.”

Cô nhìn không rõ con đường phía trước, tay vừa lệch, xe đã trượt trên đường.

Lục Cường nói: “Nhân Nhân, dừng xe trước đã.”

Lô Nhân đậu xe ven đường.

Lục Cường bật đèn xe, anh lau nước mắt cho cô, cô cắn chặt môi, cố gắng không khóc.

Đột nhiên anh thấy tức ngực, cảm giác lồng ngực trở nên nặng nè. Anh luồn tay qua nách cô ôm cô đặt lên đùi mình.

Hai cánh tay siết chặt, cô dựa vào lồng ngực anh.

Môi anh hôn lên trán cô: “Sợ sao?”

Lô Nhân khóc.

Lục Cường thở dài, bình thản nói: “Anh không giết người, em sợ cái gì.”

Nước mắt nước mũi của cô đều dính trên ngực anh, anh nâng cằm cô, dịu dàng hôn lên môi cô.

Trong xe yên tĩnh, đột nhiên có xe từ phía sau chạy qua, Lục Cường tắt đèn, tầm nhìn tối đen. Anh nâng cằm cô cao hơn, mạnh mẽ cúi đầu hôn.

Lô Nhân thoáng giãy dụa liền bị Lục Cường dùng tay giữ chặt gáy, nụ hôn này không giống với nụ hôn bình thường, vừa mãnh liệt vừa thô bạo khiến cho đối phương thở gấp.

Suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn, đã quên khóc, thậm chí quên luôn vì sao hai người hôn nhau.

Hơi thở rối loạn, Lục Cường lùi người lại, cầm tay cô đặt lên gò má của mình, nói: “Sờ thử xem, anh đang ở trước mặt em, còn sợ sao?”

Ngón tay cô trở nên lạnh lẽo, anh cầm tay cô hôn hôn: “Anh xin lỗi.” Ba chữ kia có phần bất lực.

Cà người Lô Nhân mềm nhũn, vạn phần hối hận vì mình thất thố, lau nước mắt, điều chỉnh tư thế, lắc đầu nói: “Không sợ nữa.”

Cô chủ động ôm anh: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Anh hỏi: “Còn em?”

“Chưa ạ.”

“Về nhà anh nấu cho em.”

Cô lại dựa vào ngực anh, nói: “Em nấu chứ.”

Hai người ngồi trên xe một lát, đợi khi cảm xúc ổn định cô mới đột nhiên nhớ tới chính sự: “Bọn họ nói đến vụ án giết người là sao?”

Lục Cường dựa đầu vào ghế, hai mắt khẽ nhắm, qua hồi lâu cô mới nghe anh nói: “Ngô Quỳnh chết rồi.”

***

Mọi chuyện chấm dứt, nửa tháng trôi qua.

Lão Hình điện thoại tới là lúc giữa trưa, ông hẹn Lục Cường uống trà.

Lục Cường vốn dĩ không muốn đi, chịu không được cảnh ông ta lại tự đến mời mình.

Lão Hình thích uống trà, ông gọi một bình trà thượng đẳng, nhiệt khí bốc đầy căn phòng.

Ông rót cho Lục Cường một tách, lấy ngón trỏ khuấy khuấy.

Lục Cường cúi đầu liếc mắt, không nhúc nhích: “Có gì thì cứ nói thẳng, tôi không có thời gian.”

Lão Hình mỉm cười, nâng chung trà lên nhấp: “Chúng tôi đã xem camera trên đường, chứng thực là cậu không có nói láo.” Ông nhìn Lục Cường một cái, nói: “Cậu đưa cho Ngô Quỳnh ô và bật lửa, cả đoạn video khoảng 10 phút, sau đó Ngô Quỳnh tự rời đi, cậu đứng tại chỗ một lát rồi mới bắt xe về. Hai mươi bốn phút sau, taxi xuất hiện tại tiểu khu, cậu xuống xe, mãi đến mười giờ sáng mới cùng Lô Nhân ra ngoài.”

Lục Cường không biết ông ta muốn nói cái gì, cũng không chen vào.

Lão Hình nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy có người mang Ngô Quỳnh vào khách sạn. Là ai giết cô ấy, kỳ thực trong lòng tôi và cậu đều rõ, không phải sao?”

Biết Lục Cường sẽ không đáp, ông lại cúi đầu, chậm rãi uống trà. Tiếp đến là lấy nước sôi châm vào bình, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Yên tĩnh một lát, ông nói: “Chúng tôi nhận được tin báo là lúc 12 giờ trưa. Theo như lời của quản lý, mười giờ sáng hôm đó khách sạn mất điện. Camera theo dõi cũng hoàn toàn biến mất. Không có dấu vân tay, hung khí giết người không cánh mà bay.” Lão Hình xoay xoay chén trà: “Người thuê phòng lấy chứng minh nhân dân của Khưu Chấn, chúng tôi cũng điều cậu ấy về đồn, đoán xem cậu ấy trả lời thế nào?”

Lục Cường nhíu mày.

“Cậu ấy bảo chứng minh nhân dân của mình đã mất cách đây một tháng, phòng đó không phải do cậu ấy thuê.”

Lục Cường cúi đầu nghe xong, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Đây là cơ mật của cảnh sát, sao ông lại công khai?”

Lão Hình mỉm cười: “Nói tôi kiên nhẫn cũng được, năng lực không đủ cũng được, hạ sách cuối cùng nên tôi phải làm thế này.”

“Chỉ sợ ông tìm nhầm người.”

“Vụ án sáu năm trước và vụ án bây giờ có rất nhiều điểm giống nhau. Sáu năm trước cậu thay người khác gánh tội chúng tôi đều biết. Tôi không rõ nội bộ của các người ra sao, nhưng chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới, chuyện này đối với cô gái ấy có công bằng không?”

“Nếu như lần này Khưu Chấn lại thoát tội, có lẽ cậu ấy sẽ rời khỏi Chương Châu và không bao giờ quay về đây nữa. Cho dù sau này vụ án có phá được, Ngô Quỳnh cũng không yên lòng nhắm mắt.”

Lục Cường châm điếu thuốc, miệng nhã khói: “Ông muốn thế nào?”

Lão Hình trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nói: “Làm sáng tỏ mọi chuyện, cho dù nửa năm hay một năm, tôi không tin không tìm ra chứng cớ.”

***

Biệt thự Khưu gia.

Trần Thắng nghênh ngang dựa người vào ghế, ngẩng đầu lườm lườm Khưu Thế Tổ.

Hai chân Khưu Thế Tổ gác lên bàn, tay cầm xì gà, nhã một ngụm khói: “Gần đây cảnh sát còn theo dõi tiểu Chấn không?”

Trần Thắng nói: “Vẫn còn.”

“Bọn họ nắm giữ được bao nhiêu chứng cớ?”

“Căn bản vẫn chưa có.”

Khưu Thế Tổ hài lòng gật đầu, hỏi: “Tiểu Chấn nói, đêm đó con bé kia đã đi gặp Lục Cường?”

“Vâng.”

Ông ta dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhìn lên trần nhà, vài giây sau căn dặn: “Đi nghe ngóng tình hình một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui