0852

Tiền Viện Thanh mém chút nữa bị dọa ngất, bà và quản gia đều nhìn nhau, sau đó bọn họ ném chai rọ trong tay xuống đất.

Lúc chạy tới cửa và nhìn thấy người bên ngoài, Tiền Viện Thanh mới giơ tay ngăn cản quản gia.

Giữa sân có một cây chanh rất to được người chủ trước lưu giữ lại, hàng năm nở hoa kết quả, lúc này phiến lá đã đầy trái. Có gió thổi qua, nhánh cây lay động, đưa tới một hương vị tươi mát kỳ lạ.

Dưới tàng cây là một đôi nam nữ đang ôm nhau, một tay nam chế trụ cái ót của người nữ, còn nữ quàng chặt eo người nam, đầu cô chôn chặt trong ngực anh ta.

Ở giữa bọn họ là một đứa trẻ sơ sinh, từ khi chào đời dường như bé rất hiểu chuyện, không thích khóc, cũng hiếm khi mè nheo, đột nhiên bé nhoẻn miệng cười.

Quản gia kinh ngạc nhìn về phía Tiền Viện Thanh. Nhận thức được có người nhìn mình chăm chú, Tiền Viện Thanh bỗng dưng quay mặt lau đi nước mắt.

Quản gia họ Vu, so với bà lớn hơn hai tuổi. Tiền Viện Thanh cười nói: “Đó là con trai của em.” Lúc nói những lời này trên mặt bà lộ ra thần sắc dịu dàng hiếm có.

Quản gia ở đây đã hơn một năm trời, đại khái cũng hiểu được một số vấn đề, lúc này nhìn thấy biểu cảm vui mừng của Tiền Viện Thanh thì hốc mắt cũng nóng lên.

Tiền Viện Thanh trì hoãn cảm xúc, bước xuống bậc thềm.

Lục Cường cúi đầu hôn lên trán Lô Nhân.

Tiền Viện Thanh đi qua, oán trách: “Được rồi, hai cái đứa này.”

Lục Cường ngước mắt nhìn, đột nhiên gọi: “Mẹ.”

“Trở về là tốt rồi.”

Tiền Viện Thanh không thèm quan tâm đến Lục Cường, chỉ sốt ruột đỡ đứa bé trong tay con trai, trẻ con gân cốt yếu ớt, vạn nhất con trai và con dâu làm đau đứa cháu của bà thì bà đau lòng mất.

Bà lườm Lục Cường một cái, muốn dạy dỗ vài câu, nhẫn nhịn, chung quy cũng không mở miệng.

Hai người lia cuối cùng cũng tách ra, Lô Nhân cúi đầu lau nước mắt.

Quản gia cũng đi tới.

Lô Nhân giương mắt khịt mũi giới thiệu: “Anh ấy là ông xã của cháu, mới từ Trung Quốc đến ạ.”

Quản gia quan sát vài lần, cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Ừ, ừ, đến là tốt rồi.”

Lục Cường im lặng không nói, cách một hồi lâu mới mở miệng: “Cám ơn bác.”

Vài giây trầm mặc, ai ai cũng không nói tiếp nhưng đều hiểu ý của đối phương.

Lô Nhân bóp lòng bàn tay, hỏi: “Anh tới tay không?”

Lục Cường hướng cửa nâng cằm, trên nền cỏ là một chiếc túi xách màu đen. Từ trong tù ra anh chỉ kịp về nhà thu dọn một chút đồ đạc liền bị người của Hình Duy Tân đưa qua biên giới.

Quản gia đi tới cửa nhặt túi xách lên, Tiền Viện Thanh nói khoảng hai câu thì cũng ôm đứa bé vào nhà.

Lô Nhân đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cường: “Không phải là tháng sau mới tại ngoại sao?”

Lục Cường nắm lấy tay cô, nói: “Biểu hiện tốt, được phóng thích sớm.”


“Sao không báo em một tiếng, em đi đón anh.”

Lục Cường nói: “Muốn tạo cho em bất ngờ.”

Tròng mắt Lô Nhân vẫn đang ướt sũng, quở trách: “Có cửa không đi còn cố tình trèo tường tiến vào, anh làm em tưởng trộm biết không.” Cô xiết chặt tay anh trừng phạt: “Ngạc nhiên ở đâu không thấy chỉ thấy sốc hơn thôi.”

Anh cầm tay cô di chuyển đến trước lồng ngực rắn chắc của mình, khàn giọng: “Thật sự không ngạc nhiên sao?” Anh dùng ánh mắt bình thản trực tiếp nhìn cô.

Một lát sau, người bại trận vẫn là Lô Nhân, mở to mắt, hơi nhếch môi.

Lại qua một lúc, Lục Cường tắm rửa đi xuống lầu, thay đổi quần áo ở nhà và dép lê. Người nhà của quản gia cũng tới, trong sân bày đầy nguyên liệu nấu ăn và than lửa, khói mù mịt bay xung quanh.

Mọi người lại giới thiệu ngắn gọn với nhau, Lục Cường hàn huyên vài câu, không bao lâu sau bầu không khí liền trở nên sôi nổi. Bọn họ mở bia cùng nhau cạn chén, giống như đây là cuộc hội ngộ đầy bất ngờ.

Lục Cường uống hết một ngụm, rũ mắt xuống nhìn lên người phụ nữ đối diện, hôm nay bọn họ chỉ nói chuyện có vài câu.

Thân thể anh dựa vào lưng ghế, gọi: “Lô Nhân.”

“Sao ạ?” Ánh mắt không hẹn mà gặp.

Lục Cường nhìn về hướng phòng khách nhíu mày, nói: “Đi lấy vài cái đĩa ra đây.”

Giọng anh thong thả trầm thấp, rũ mí mắt lười nhác nhìn cô, hút vài hơi thuốc rồi lại nghiền nó trên góc bàn.

Lô Nhân liếm liếm môi, tiếng nói chuyện chung quanh đều biến thành tạp âm, chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của trái tim. Gò má cô đột nhiên ửng đỏ, buông đũa xuống, chậm mất nửa nhịp mới chạy về phòng bếp.

Một lát sau, Lục Cường đứng dậy nói: “Tôi vào toilet.”

Không ai chú ý đến bọn họ, Tiền Viện Thanh và quản gia vẫn đang chơi đùa cùng đứa bé, những người còn lại bận việc nướng thịt.

Lục Cường đi theo Lô Nhân vào nhà.

Gian phòng khách thật rộng rãi, trang trí đơn giản nhỏ gọn, toàn bộ nội thất đều là màu trắng. Phòng ăn nằm ngay phòng khách, bên cạnh phòng khách còn có hai căn phòng, là của Tiền Viện Thanh và quản gia. Đi vào bên trong là thang cuốn được thiết kế công phu.

Đối diện là phòng bếp.

Lô Nhân nhón chân lấy đĩa trên tủ bếp. Hôm nay cô mặc một bộ đồ bông và quần short, động tác này khiến da thịt phía sau lưng cô lộ ra ngoài.

Đằng sau đột nhiên có một tiếng động, cửa phòng nhẹ nhàng bị khóa.

Tóc gáy Lô Nhân nháy mắt dựng thẳng, tâm trí hỗn loạn. Sớm có dự cảm này liền quay người lại, Lục Cường đứng ở trước mặt cô, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn chằm chằm thắt lưng cô.

Giọng cô hơi cuống: “Sao anh lại vào đây?”

Cách rào chắn nhà cô có thể n hìn thấy phòng bếp của phu nhân Rhede. Lô Nhân đứng ở cửa sổ, gương mặt không rõ biểu cảm.

Lục Cường đi qua.

Không khí biến thành ái muội, anh vội vàng chộp nhanh thắt lưng cô hỏi: “Thật sự không nhớ anh sao?”


Khi nói chuyện, hơi thở đã hồng hộc lên tới mũi.

Gót chân Lô Nhân bị Lục Cường nâng lên, ánh mắt hai phần sợ sệt hai phần chờ mong, còn thừa lại là tưởng niệm, cô mở miệng: “Nhớ…”

Còn chưa nói xong đã bị anh hôn tới tấp.

Tưởng niệm càng lúc càng sâu, một năm nay trong đầu anh chỉ có thể phác họa hình dáng của cô, mỗi một ngày ở trong ngục giam là mỗi một ngày anh phải chịu đựng.

Hai tay cô khoát lên bả vai anh, hàm hồ nói: “Chúng ta nên đi ra ngoài.”

Thân thể Lục Cường nghiêng tới phía trước, cơ hồ ấn cô ở trên kệ bếp, anh dùng ngón cái vuốt tóc và mặt của cô. Tóc cô đã mọc dài ra, đen nhánh mượt mà vừa chạm đến vai.

Tay anh ngừng lại một chút, là vết sẹo giải phẫu vẫn còn lưu lại trên trán.

Cô đẩy đẩy anh: “Bên ngoài có người.”

“Mặc kệ bọn họ.” Anh lại hôn cô, ôm chặt người cô vào trong ngực mình, bàn tay to di chuyển theo vạt áo.

Cả người cô cứng đờ, anh lại mò vào. Xúc cảm đã lâu chưa chạm nhưng da thịt vẫn trắng mịn như ban đầu, hai đầu nhũ hoa mềm mại bỗng chốc cương cứng, ngón tay anh xoa xoa, có lúc lại chà xát.

Cô bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ cảm thấy dường như cả người sắp bị căn phòng bếp thiêu cháy.

Ngón tay thô kệch trượt xuống khe quần.

Trong đầu Lô Nhân vang lên hồi chuông báo cảnh tỉnh, cô cắn môi anh một cái.

Lục Cường thở gấp dừng lại, rốt cuộc cũng buông Lô Nhân ra.

Cánh môi Lô Nhân đỏ tươi, nhíu mày nói: “Lục Cường, anh thật đáng ghét.”

Tay anh vẫn để ở bên trong quần cô, dùng môi cọ cọ lung tung sau cổ và tai cô, giọng khàn khàn: “Ngại nhiều người? Lên lầu nhé?”

Trái tim Lô Nhân đập mạnh, đẩy vai anh: “Lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện này.”

“Không sai, mỗi ngày đều nghĩ đến nó.”

Gò má Lô Nhân đỏ bừng, thắt lưng bị anh ôm chặt, chỉ có thể ngửa người ra sau. Lục Cường cụp đầu, cách quần áo cắn trước ngực cô.

Lô Nhân khẽ gọi: “Mọi người đang ở bên ngoài, anh chú ý một chút có được không?”

Lục Cường không nhúc nhích, Lô Nhân cắn môi, nhỏ giọng nói: “… Đợi đến tối.”

Mũi anh gí sát vào người cô, buông lỏng lực đạo, bản thân cũng không có ý định làm gì.

Nắm lấy tay cô xoa nhẹ hai cái, rốt cuộc cũng chịu giữ khoảng cách.

Lục Cường miễn cưỡng hỏi: “Trên lưng em có cái gì thế?” Vừa rồi khoảng cách xa quá, anh không nhìn thấy rõ.


Lô Nhân lắc lắc thân thể không cho Lục Cường xem.

Cô càng kỳ quái, anh càng hiếu kỳ.

Mắt anh ảm đạm vài phần, cánh tay nhanh chóng ôm lấy eo cô, chỉ vài động tác đã đem cô đặt trên đùi.

Lô Nhân thốt lên, anh một phen kéo quần cô ra. Trên mông cô là một hình xăm màu đỏ nhạt.

Lục Cường dời đi tầm mắt, hình xăm kia kéo dài trên lưng lọt vào con ngươi của anh.

Hô hấp anh trở nên trì trệ, cuối cùng cũng không thể nói rõ là cảm xúc gì.

......

Một lát sau, hai người một trước một sau đi ra ngoài, mặt Lô Nhân vẫn chưa hết đỏ, có chút mất tự nhiên.

Cô vùi đầu ăn, còn anh tán gẫu, hai người cũng không trao đổi quá nhiều.

Một bữa cơm đến hai giờ chiều mới xong, sau khi thu dọn quản gia mới xin phép về nhà ở cùng con trai vài ngày, Tiền Viện Thanh mang cháu vào phòng ngủ trưa.

Thời tiết rất tốt, gió nhẹ hây hây.

Bọn họ dứt khoát lên lầu thay quần áo, đi ra bên ngoài mua một ít đồ dùng.

Lô Nhân nắm cánh tay Lục Cường, mười ngón bọn họ đan xen, cho đến giờ phút này cô mới rõ ràng cảm giác được bọn họ đã chia ly mất một năm trời, thời gian hai bên lệch nhau 6 tiếng, cách hơn tám nghìn km. Lần này, anh đã thật sự ở bên cô.

Cô không muốn rơi lệ, ngẩng đầu mở to mắt nhìn bầu trời xanh lam, trước mắt sáng ngời. Cô bỗng nhiên cười thành tiếng.

Anh nhìn cô hỏi: “Cười cái gì?”

Cô kéo tay anh lại gần, kéo đến bên môi hôn một cái, không nói gì lại nhìn anh, ánh mắt khẽ cong.

Mu bàn tay Lục Cường nóng bỏng, yết hầu di chuyển, anh có thể thấy rõ hơi nước ẩn nhẫn trong mắt của cô.

Phía trước là đèn đỏ, nhìn những người châu Âu khác nhau đứng trên đường bỗng dưng cô cảm thấy ngã tư đường thật chật hẹp. Lục Cường ôm eo Lô Nhân, đứng cạnh đèn giao thông không hề xấu hổ cúi đầu hôn cô.

Lô Nhân chớp mắt kinh ngạc, bản năng muốn đẩy anh ra thì nghe văng vẳng bên tai tiếng ngôn ngữ hỗn tạp, phút chốc tay cô trở nên căng thẳng liền thuận theo nhắm mắt lại.

Nụ hôn này dịu dàng vô cùng, chỉ cần chạm vào môi cô là cả người anh dường như tan chảy.

Khóe môi Lô Nhân khẽ nhếch, nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống.

Đèn xanh, đám người đi qua.

Một hồi lâu, Lục Cường mới buông Lô Nhân ra. Anh liếc mắt bốn phía, nâng cằm hỏi: “Trước mặt người nước ngoài thì không còn xấu hổ sao?”

“Hả?” Cô khịt khịt mũi.

“Đó không phải là tâm nguyện của em à.”

“...”

Thoáng cái đã hết buổi trưa, cuộc sống của cô nhanh chóng trở về quỹ đạo.

Lúc bọn họ về nhà đã sáu giờ tối, ăn cơm xong, mãi cho đến khi ngủ Tiền Viện Thanh mới bằng lòng giao con cho bọn họ.

Lục Cường tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc quần lót đi ra.

Lô Nhân nằm nghiêng ở trên giường lớn, cánh tay cô lót dưới ót, hạ mi mắt dịu dàng nhìn khuỷu tay của em bé sơ sinh.


Lục Cường đem khăn lông ném sang bên cạnh, thả lưng nằm xuống.

Lô Nhân hạ giọng: “Nhẹ một chút.”

Lục Cường nằm sấp rồi mới quan sát con gái của mình. Lông mi thon dài, mũi cao, bờ môi hồng hào, nước bọt chảy bên khóe miệng.

Không thể tin được, đứa bé này là con của anh ư, lớn lên nó sẽ gọi anh bằng bố? Cảm giác này tương đối kỳ diệu.

Lồng ngực Lục Cường dâng trào, nhịn không được cúi người hôn rồi lại hôn, bàn tay to để trên gương mặt cô bé: “Nhỏ thật.”

Lô Nhân buồn cười nói: “Vừa mới sinh còn nhỏ hơn bây giờ, làn da nhăn nhúm nữa chứ.”

Ngón tay anh rụt lại: “Thật sao?”

“Sinh không đủ ngày.”

Tay Lục Cường siết chặt, gò má hóp vào: “Sợ không?”

Cô nói chuyện vô cùng bình thản: “Có gì phải sợ, mẹ anh ở bên cạnh em rồi.”

Lục Cường im lặng một hồi, cầm bàn tay trẻ con dán lên môi. Trong phòng ngủ yên tĩnh cực kỳ, chỉ có đồng hồ báo thức đầu giường vẫn chạy.

“Lúc đó có phải hận anh lắm không?”

Lô Nhân cười cười, thoải mái nói: “Đúng vậy, muốn giết chết anh ngay tức khắc.”

“Không kịp nữa rồi.”

“Cái gì không kịp?”

Anh vuốt ve cổ cô, nói: “Chờ em sinh thêm một đứa bé nữa, nhất định lần này anh sẽ ở cạnh chăm sóc em.”

Những lời này khiến cho Lô Nhân vỡ òa: “Ai sinh con cho anh hả, đau chết rồi. Muốn sinh thì anh tự đi mà sinh.”

Lục Cường ngẫm nghĩ, nghiêm cẩn nói: “Nếu anh mà có thể thay em sinh nở, đừng nói là năm hay mười đứa con, sức khỏe của anh đủ để sinh đến mười tám đứa.”

Lô Nhân suýt cười thành tiếng, lại nhanh chóng che miệng, Lục Cường một mặt nghiêm trang: “Nhé? Sinh thêm cho anh một đứa con trai.”

“Còn bảo là không trọng nam khinh nữ!”

“Không mà.”

“Dối trá.”

Anh ngước mắt lên, ngón cái lướt qua gò má cô, xoa nhẹ vành tai: “Con gái là để yêu thương, còn con trai thay anh tiếp quản gia đình.”

Lô Nhân sửng sốt, xoang mũi đỏ ngầu: “Chỉ biết nói lời mật ngọt.”

......

......

......

......

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận