Bài học thứ tư:
Lôi kéo đồng minh.
Thu hút một quý ông là thực hiện một cuộc chiến. Bạn sẽ cần có một chiến thuật tối ưu, những kế sách đã được kiểm chứng qua thời gian và những đồng minh đáng tin cậy (đàn ông hoặc đàn bà) để đảm bảo chiến thắng. Những đồng minh chiến lược sẽ rất cần thiết - hoặc họ là những người trung gian, giữ vai trò rất quan trọng trong sự thành công của bạn! Hãy cân nhắc đến bạn bè, gia đình, người hầu và những người khác có thể giúp đỡ bạn. Đừng coi thường sức mạnh của một nam hay nữ chủ nhà; một quý ông chân chính sẽ không bỏ qua một gợi ý cho điệu vanxơ và từ điệu vanxơ trong phòng khiêu vũ, sẽ chuyển thành đi tản bộ trong vườn… Và từ những khu vườn chứa đầy những giai điệu của buổi khiêu vũ, hoàn toàn có thể dẫn đến nhà thờ và lối đi giữa hai hàng ghế!
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Có điều gì đó khá nhẹ nhàng trong khám phá của anh đối với ngôi nhà Minerva.
Nàng không nghĩ mình có cảm nhận như vậy... nàng đã cho rằng mình sẽ hoảng sợ, hoặc sẽ phủ định điều anh nhìn thấy - chế giễu phát hiện của anh và coi như là không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi nàng nghe thấy những lời anh nói, như thể anh ấy đang thông báo về thời tiết, công bố sự hiểu biết của anh... điều gì đó làm nàng cảm thấy được thoải mái hơn là sợ hãi. Nàng mệt mỏi vì che giấu anh... vì đợi chờ anh khám phá bí mật của họ bằng cách này hay cách khác. Trong tiềm thức, thật ngu xuẩn khi nàng cho rằng nàng có thể giấu anh sự thật.
“Nàng có một quản gia nữ, một người hầu nữ và một cô gái chăm sóc ngựa.”
Khi nghe những lời nói đó, nàng đứng dậy, tháo bỏ đôi găng tay bị bẩn bởi vôi vữa khi nàng dọn dẹp. “Tôi có một nữ chuyên gia về việc chăm sóc ngựa.”
Nick lờ đi thông tin đó. “Nàng có một ngôi nhà toàn là phụ nữ.”
“Không hoàn toàn.”
“Bao nhiêu, tính tất cả?”
Nàng dừng lại “Tất cả trừ một.”
Anh quay đi. Isabel thấy vết sẹo trên má anh, trắng và hiện rõ hơn vì tức giận. Nàng nhìn bàn tay anh ôm phía sau cổ khi anh ngước nhìn lên trần nhà. “Em trai nàng.”
“Ngài bá tước.” Isabel nhấn mạnh vào tước vị.
“Cậu bá tước mười tuổi.”
“Có vấn đề gì sao? Cậu bé vẫn là một bá tước!”
“Điều đó có nghĩa không ai bảo vệ nàng!” Câu nói đó làm chấn động cả căn phòng, khiến Isabel ngạc nhiên. Ngay tức thì, nàng cảm thấy tức giận. Tức giận về sự thật của lời nói đó. Tức giận vì mọi thứ. Tức giận vì người đàn ông này - người chỉ biết nàng trong vòng ba ngày - mà anh khăng khăng cho rằng nàng cần được bảo vệ. Nàng không thể chăm sóc chính nàng. Em trai nàng. Những cô gái của nàng.
“Ngài nghĩ tôi không hiểu tình cảnh éo le mà chúng tôi mắc phải sao? Ngài nghĩ tôi không biết những rủi ro mà chúng tôi có thể gặp phải sao? Ngài nghĩ nếu có cách khác, tôi không nghĩ ra nó sao?” Nước mắt nàng thi nhau rơi vì giận dữ. “Tôi chưa bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ của ngài, thưa ngài Nicholas. Tôi không bao giờ yêu cầu ngài bảo vệ tôi.”
Anh nhìn vào mắt nàng, sự thất vọng tràn ngập trong đôi mắt xanh của anh. “Ta biết điều đó, Isabel. Nàng không dám yêu cầu ta giúp đỡ. Nàng quá sợ hãi khi tiết lộ điểm yếu của mình.”
“Có lẽ tôi không yêu cầu ngài giúp đỡ vì chính đàn ông là người mà chúng tôi cần phải tránh xa. Đã bao giờ ngài nghĩ đến điều này?”
Ngay lập tức nàng hối hận vì điều nàng vừa nói, dường như giữa họ bị ngăn cách bởi một tảng đá.
Anh không đáng bị như thế. Anh khác với những người đàn ông kia. Nàng biết điều đó.
Thậm chí nàng biết anh còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Tôi xin lỗi.”
Anh chăm chú nhìn vào mắt nàng một lúc. “Quá dễ để khám phá ra họ đều là phụ nữ, nhưng họ là ai? Tại sao họ ở đây?”
Nàng lắc đầu. “Rõ ràng ngài không tin vào những điều tôi kể cho ngài.”
“Họ có phải là tội phạm?”
“Một vài người trong số họ ư? Tôi dám chắc ngài nghĩ vậy.” Nàng biết nàng không công bằng. Nhưng nàng không thể ngăn cản bản thân. Isabel bất ngờ vì sự di chuyển của bàn tay anh, siết chặt và chậm dần rồi nới lỏng. “Chỉ có vài cô gái cần phải trốn tránh.”
“Nếu nàng đang che giấu tội phạm, Isabel, nàng có thể phải vào tù.”
Nàng không trả lời.
“Bất kỳ ai cũng có thể đến và tìm thấy họ. Đó là lý do tại sao nàng giữ bí mật về họ.”
Anh xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, nhưng nàng không công nhận điều anh nói là sự thật.
“Bộ sưu tập đá cẩm thạch. Vấn đề tài chính của nàng. Đó không phải vì James. Mà là vì họ.”
“Tôi chưa bao giờ phủ định tôi cần tiền phần nhiều vì James cần đến trường.”
“Không. Nàng chỉ chối bỏ toàn bộ sự thật thôi.”
“Đó không phải là sự thật cần ngài giải quyết.”
“Tuy nhiên, dường như ta đã nhận trách nhiệm đó.”
“Tôi không yêu cầu ngài làm vậy.”
Nick không đáp, anh bước đến bên cửa sổ, nhìn về hướng của chuồng ngựa, thưởng thức vẻ ướt át của trang viên sau cơn bão. Nàng chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt có vết sẹo của anh, một đường kẻ trắng nổi bật trong ánh sáng cúa buổi sớm, vẫn hoàn toàn im lặng. Anh đứng đó trong vài phút, không nói, đến khi Isabel nghĩ nàng có thể phát điên vì điều đó. Cuối cùng, anh lên tiếng. “Nàng có thể tin ta.”
Tin tưởng. Từ đó mới đáng yêu làm sao.
Có điều gì đó ở người đàn ông này, sức mạnh của anh, cách thức bộc lộ tính cách của anh, cái cách anh nhìn nàng bình tĩnh, chân thực và hứa hẹn, tất cả làm nàng liều lĩnh tin anh. Điều đó làm nàng muốn đặt trọn sự tin tưởng của nàng, niềm tin của nàng, các cô gái, ngôi nhà của nàng... mọi thứ nàng có… trong vòng tay anh và yêu cầu anh giúp đỡ.
Nhưng nàng không thể.
Nàng biết rõ điều đó.
Ừ, chắc chắn anh nghĩ anh có thể giúp họ. Anh nghĩ anh có thể trở thành người giám hộ cho họ. Chắc chắn ý tưởng đó từ khát vọng của một người đàn ông... nhưng nàng biết điều gì sẽ xảy ra khi những người đàn ông biết nói những lời hay và có đôi tay khỏe cảm thấy chán ngán với mọi thứ xung quanh. Chán ngán với những yêu cầu của người phụ nữ trong cuộc sống của họ. Nàng biết điều đó khi cha nàng đã rời bỏ mẹ nàng, không để lại gì cho bà ngoại trừ một điền trang đổ nát và một trái tim tan vỡ.
Nếu bây giờ nàng dựa vào anh, nàng sẽ không thể sống được nếu anh rời đi.
“Nàng hãy để ta bước vào thế giới của nàng Isabel, dù muốn hay không. Ta xứng đáng được biết.”
Không có lý do gì để tin anh. Dù nàng rất muốn điều đó. Dù sức mạnh của anh và sự vững chãi của anh - và cả nụ hôn của anh - cuốn hút nàng mạnh mẽ.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả những người bạn của cha nàng.
Nàng lắc đầu.
“Vậy nàng sẽ không nói cho ta.”
Nàng dứt khoát từ chối. “Không.”
“Nàng không tin ta.”
Em muốn!
“Tôi... tôi không thể.”
Tia nguy hiểm lóe lên trong mắt anh và Isabel ước nàng đã không nói câu nói đó.
Anh tiến gần về phía nàng, hạ thấp giọng. “Nàng biết, ta sẽ tìm hiểu theo cách của ta. Ta là một thợ săn tuyệt vời.”
Nang không nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng nàng sẽ không để anh phát hiện ra “Ôi, Chúa ơi. Đây không phải là bộ sưu tập đá cẩm thạch. Ngài không thể mong đợi họ chỉ đơn giản mở ra và nói tất cả với ngài.”
Khóe miệng anh nhếch lên. “Họ không phải là những người phụ nữ đầu tiên làm vậy.”
Nàng không tiết lộ những người phụ nữ khác cho anh. Nàng vẫn giữ im lặng.
“Vậy nó là như thế, đúng không nào… Izzy?”
Trong âm thanh anh gọi biệt danh hồi nhỏ của nàng có thứ gì đó khiến nàng cảm thấy mình bị phơi bày. Nàng không thích nó. Không một chút nào. Nàng thẳng vai. “Dường như thế.”
“Tuyệt vời. Vậy cuộc săn bắt đầu.”
“Điều đó làm mọi việc dễ dàng hơn phải không nào?”
“Chắc chắn các cô gái sẽ hạnh phúc khi biết rằng họ không cần phải đề phòng anh ta nữa.”
Isabel nhìn từ Gwen đến Jane, hẳn hai người họ đã mất trí rồi. “Tôi không nghĩ hai người hiểu. Điều này không phải là một việc tốt. Quý ngài Nicholas đã biết chúng ta đang che giấu một ngôi nhà toàn phụ nữ. Anh ấy biết sự tồn tại của ngôi nhà Minerva. Điều đó không tốt.”
Nàng lấy một vài tấm thiếp và lọ mực ra khỏi ngăn kéo nhỏ trong bếp và ngồi xuống một chiếc bàn lớn ở giữa phòng. “Tôi đã tìm được một nơi cho tất cả mọi người; Tôi sẽ để cả hai rời khỏi Townsend Park đến khi tất cả được giải quyết. Tôi chắc chắn rằng có thể tìm được nửa tá căn hộ sẵn sàng để thu nhận một hoặc hai cô gái.”
Nghe thấy câu nói của Isabel, mọi người đều im lặng, trong căn phòng chỉ còn nghe thấy âm thanh sột soạt của đầu bút di chuyển trên trang giấy. Gwen và Jane nhìn nhau, sau đó nhìn sang Kate, thúc giục nàng nói. “Isabel... có lẽ cô nên cân nhắc đến một hành động - quyết liệt.”
“Không phải là quyết liệt. Đó chỉ là một phương án thông minh. Quý ngài Nicholas đã biết ngôi nhà chúng ta chỉ toàn phụ nữ và chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh khám phá ra các cô xuất hiện ở đây như thế nào. Và sau đó thì sao? Các cô có nghĩ Margaret sẽ nhận một hoặc hai cô gái không?”
“Margaret đã từng sống ở đây. Dĩ nhiên cô ấy sẽ nhận vài cô gái. Nhưng liệu có cần thiết không? Tại sao không chờ đến khi bộ sưu tập được bán rồi mới chuyển đi.” Isabel lắc đầu. “Quá muộn.”
“Tôi không tin Quý ngài Nicholas sẽ tiết lộ vị trí của chúng ta.” Kate nói với vẻ không tin.
“Tôi thật sự tin đấy”, Isabel tranh luận, nàng vẫn nhìn vào tờ giấy trước mặt. “Tại sao anh ta phải đứng về phía chúng ta?”
“Không”, Kate nói, “Tôi không tin điều đó”.
“Vô lý!” Gwen đồng ý. “Rõ ràng anh ấy là một người đàn ông tốt...”
Isabel dừng viết nhìn Gwen. “Làm thế nào cô biết điều đó? Cô đã từng gặp anh ấy à?”
“Dù sao, tôi đã từng nhìn thấy anh ấy. Và biết anh ấy qua cô. Dựa vào điều đó và anh ấy sẵn sàng giúp đỡ chúng ta. Thế là đủ.”
Isabel chớp mắt. “Không có chuyện đó đâu.”
“Tôi nghĩ điều mà Gwen đang cố gắng nói là anh ấy có thể là một người đàn ông tốt.” Jane thận trọng nói. “Quả thực là, chỉ với một lời mời ngẫu nhiên mà anh ta đã đồng ý đến để định giá bộ sưu tập của cô mà không lấy tiền giám định. Đó là một hành động hào hiệp không thể khinh thường được.”
“Sự hào hiệp này gần như rất đáng ghê tởm! Tại sao chứ, anh ta có thể là bất kỳ ai! Anh ta có thể...” Isabel dừng lại, tìm một từ ngữ tồi tệ thích hợp nhất để miêu tả. Các cô gái nhìn nhau mỉm cười khi nàng cố tranh cãi.
“Vậy sao?” Jane kích động.
“Anh ấy có thể là một chủ chứa gái điếm!” Isabel tuyên bố, một ngón tay của nàng giơ lên không khí để nhấn mạnh câu nói của nàng. “Một tên chơi gái!”
Jane rên rỉ.
Kate đảo mắt. “Anh ấy không phải là một chủ nhà chứa, Isabel. Anh ấy là một người đàn ông tốt muốn quan tâm giúp đỡ chúng ta.”
“Và đừng quên anh ấy là một trong những quý ngài của London muốn kén vợ”, Gwen bổ sung.
“Đúng thế”, Kate đồng ý.
Isabel rên lên. “Ôi, tôi ước gì chưa bao giừ đọc cái bài báo chết tiệt đó. Trước hết, tôi không phải ở trong tình huống đó!” Nàng ngượng ngùng nhìn hết cô gái này đến cô gái khác. “Ôi Chúa ơi. Các cô nghĩ tôi nên theo đuổi anh ấy ư?”
“Có lẽ cô có thể thử làm theo một trong những bài học này. Có thể là bài học thứ ba?” Gwen hy vọng.
“Tán tỉnh Ngài Nicholas St. John không phải là một biện pháp thích hợp để giải quyết vấn đề!”
Jane nói. “Chúa ơi, Isabel à. Anh ấy là một quý ông hào hiệp và giàu có...”
“Và đẹp trai nữa”, Gwen xen vào.
“Đúng. Dường như một người đàn ông hào hiệp, giàu có, đẹp trai là rất phù hợp và có thể giúp ích cho cô - mặc dù cô cố gắng ngăn cản anh ta - và ngẫu nhiên anh ta lại quan tâm tới hoàn cảnh của cô, chính xác là tình cảnh éo le hiện nay có thể được giải quyết nhờ có sự quan tâm của quý ông giàu có này. Như tôi nói, tán tỉnh St. John là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề của chúng ta.”
“Đừng nói rằng cô có sự lựa chọn nào khác tốt hơn, Isabel.” Kate bảo. “Nếu cô muốn tiếp tục duy trì và giữ bí mật về ngôi nhà Minerva, đây là cơ hội duy nhất của cô.”
Isabel nhìn từ người quản gia đến người quản lý ngựa rồi nhìn lại một vòng. “Tôi nghĩ không ai trong hai người muốn liên quan đến bài báo chết tiệt kia và những bài học ngớ ngẩn của nó!”
Ít nhất điều đó làm bọn họ cảm thấy ngượng ngùng.
“Đó là trước khi biết đây là cuộc cá cược lớn nhất để giữ một mái nhà trên đầu chúng ta.” Jane nói.
Isabel giận dữ. “Anh ta vừa là một quý ông giàu có và cũng là người quen biết phần lớn những người sống ở London! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy biết cha của cô hả Kate? Hoặc người đàn ông mà cô đã ăn trộm hả Jane?”
Kate lắc đầu, chối bỏ sự đe dọa. “Trước tiên, tôi khó có thể tin được quý ngài đẹp trai của cô lại quen biết người cha vũ phu của tôi. Và thứ hai, tôi nghĩ rằng nếu mọi việc diễn ra theo hướng chúng ta mong muốn, tôi sẽ cần lo lắng về chuyện gì nữa.”
Isabel nheo mắt. “Anh ấy không phải là quý ngài đẹp trai của tôi.”
“Đó không phải là điều Gwen nói”, Kate trêu trọc, làm cho Jane và Gwen cười khúc khích.
Isabel nghĩ đến việc bóp chết tất cả bọn họ. Tại sao họ không thể giải quyết điều này nghiêm túc chứ? Làm thế nào họ không nghiêm túc khi giải quyết vấn đề này chứ? Vì sự an toàn của họ mà ngôi nhà Minerva cần được bảo vệ một cách cẩn thận trong lâu dài. Vì họ mà Isabel cố gắng giữ bí mật nơi ở và danh tính của họ.
Kate nói trước. “Isabel. Tôi biết cô muốn dành phần lớn cuộc đời mình để cố gắng giữ an toàn cho chúng tôi. Cô đã mang đến cho chúng tôi nhiều hơn cả sự an toàn - cô đã mang đến cho chúng tôi lòng can đảm - và mang đến cho chúng tôi niềm tin vào thế giới này. Chúng tôi không phải không hiểu cảm giác của cô - nhưng cô phải nhận ra rằng có nhiều hơn một người đàn ông biết về...”
“Hai người”, Isabel sửa lại.
“... Nhiều hơn hai người đàn ông biết về đặc điểm có một không hai của ngôi nhà Minerva... có thể gây hại cho chúng ta.”
“Không quá nhiều.”
“Chúng tôi sẽ không rời khỏi cô”, Kate nói.
“Các cô sẽ làm thế.” Isabel không muốn tranh luận về điểm này.
Kate cứng rắn. “Được thôi, tôi không nói cho những người còn lại, nhưng tôi không bỏ mặc cô.”
Lời nói thẳng thắn và thành thật, Isabel nhìn vào đôi mắt màu lục của Kate. Kate từng là cô gái trẻ nhất đến ngôi nhà Minerva. Cô ấy chỉ mới mười bốn tuổi khi đặt chân lên bậc cầu thang to làm bằng đá của trang viên, bên cạnh là một con chó ghẻ lở và gõ cửa, kiêu hãnh nhất có thể.
Isabel đã mở cửa vào buổi sáng hôm đó và với cái nhìn hướng vào chiếc cằm bướng bỉnh của Kate đã thuyết phục nàng rằng cô ấy nên ở lại.
Năm năm sau, Kate đã góp phần làm tăng giá trị cho ngôi nhà Minerva. Chính sức mạnh của cô ấy đã mang đến sự can đảm cho các cô gái khác. Chính nguyên tắc làm việc của cô đã tạo ra tinh thần cho những người còn lại. Không ai trong các cô gái trung thành hơn Kate - một người sẵn sàng đi xuyên qua lửa để cứu bất kỳ ai trong số họ.
Isabel đặt bút xuống.
“Bây giờ”, Kate nói, “Tại sao cô không nói với chúng tôi những suy nghĩ của cô về ngài Nicholas?”.
Câu hỏi vang lên xung quanh họ khi Isabel nhìn xuống chiếc bàn cũ sứt sẹo mà họ đang ngồi. Nàng lần theo một vết cắt sâu đặc biệt trên mặt gỗ, lơ đãng tự hỏi nó xuất hiện từ đâu khi nàng cân nhắc câu hỏi sâu sắc của Kate. “Tôi...”
Nàng đã nghĩ gì về anh?
Thực tình thì anh đã làm gì để nàng thiếu tin tưởng đâu.
Không có gì ngoại trừ việc cứu sống nàng hai lần, đồng ý định giá bộ sưu tập cùa nàng, làm bạn với em trai nàng và đề nghị bảo vệ cho tất cả mọi người.
Và anh đã hôn nàng.
Quả thực, ba ngày nay, anh đã làm nhiều việc để nàng tin tưởng nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào khác đã làm trong hai mươi bốn năm qua. Nàng thở dài.
Nàng không biết phải nghĩ gì.
“Tôi cho rằng tôi khá thích anh ấy.”
Isabel thoát khỏi việc đính chính lại câu nói của nàng nhờ có sự xuất hiện tình cờ của Rock và Lara, mỉm cười ở ngoài phòng, Lara khoác bên ngoài chiếc áo choàng to lớn của Rock và cô ấy cởi bỏ nó khi Rock đóng cửa lại, chặn những cơn gió và mưa vẫn chưa thuyên giảm.
Nhìn quanh phòng, Lara cảm nhận được sự nghiêm túc của những cô gái khác.
“Có chuyện gì thế?”
Jane trả lời. “Quý ngài Nicholas đã phát hiện ra ngôi nhà Minerva.”
Lara vén mái tóc đen của mình ra sau, vắt nước mưa khỏi mái tóc ướt đẫm. “Làm thế nào?”
“Anh ấy biết từ hôm qua”, Rock nói, bỏ chiếc mũ đội đầu ra.
Isabel cho rằng nàng nên ngạc nhiên, nhưng nàng không. “Đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Nếu tôi không mời họ đến đây...”
Lara lắc đẩu. “Không đúng, Isabel. Nếu chị không mời họ đến đây, chúng ta sẽ không có bất kỳ cách nào để cứu ngôi nhà Minerva cả.”
“Anh ấy muốn biết mọi chuyện”, Isabel nói.
“Vậy sao? Chị sẽ làm gì?” Lara hỏi.
“Chị không biết.”
“Cô ấy nói cô ấy thích anh ấy”, Kate thông báo.
“Kate!” Isabel đỏ mặt, nhìn Rock đang cố gắng vờ không nghe thây lời thông báo đó.
“Nhưng điều đó thật tuyệt vời!” Lara nói, sự thích thú thể hiện rõ trong lời nói của cô. “Cơn mưa làm cho việc quyến rũ anh ấy dễ dàng hơn.”
Rock ho lên và Isabel có cảm tường rằng anh ta muốn biến mất. “Tôi không quyết định sẽ quyến rũ anh ấy”, nàng khẳng định với Rock.
“Tôi đâu có hỏi”, anh ta nói với nụ cười nửa miệng.
Isabel cúi xuống.
Tất cả đều im lặng và nàng tự hỏi liệu mọi người trong phòng có nghĩ nàng ngu ngốc không nhỉ. Trước đây nàng chưa bao giờ hoài nghi về hành động của mình. Nàng không thích sự hoài nghi mới xuất hiện này vì liên quan đến đàn ông.
“Tôi có thể nói không?” Rock nói, làm Isabel không thể theo kịp suy nghĩ của riêng nàng, giọng nói ngập ngừng của anh ta đã thu hút nàng.
Nàng vẫy một tay bâng quơ trong không khí, châm chọc. “Chắc chắn rồi. Dường như không có ai có ý phản đối việc xen ngang.”
“Tôi đảm bảo rằng cậu ấy rất giỏi trong việc tìm hiểu bí mật của nàng.”
“Chính xác. Thực tế, anh ấy đã đe dọa sẽ tự mình tìm ra sự thật.” Isabel cầm lấy một chiếc bánh trên đĩa. “Tôi không hiểu tại sao anh ấy không rời khỏi đây.”
Rock mỉm cười. “Nick chưa thể rời khỏi đây. Đặc biệt khi có sự xuất hiện của những cô gái đẹp.” Isabel lườm Rock tỏ ý phán đối, nhưng anh ta nhấn mạnh. “Cậu ấy tức giận vì nàng không chia sẻ các bí mật của nàng. Nếu cậu ấy không biết gì, cậu ấy không thể bảo vệ họ.”
“Làm sao tôi biết anh ấy sẽ bảo vệ họ.”
Rock hơi cúi người giống như anh ta đã nhận được một cú huých vào cơ thể. “Nàng đã từng hỏi cậu ấy như thế chưa?”
Isabel ngượng ngùng nói. “Có lẽ chưa.”
“Tốt thôi. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ trả lời được câu hỏi đó.”
“Dĩ nhiên không.”
“Chỉ có vài điều tôi biết chắc chắn, quý cô Isabel à. Và đây là một trong số đó. Nếu Quý ngài Nicholas St. John đồng ý chiến đấu trên cùng một chiến tuyến với nàng, thì cậu ấy sẽ làm.”
Ngay lập tức nàng cảm thấy khó chịu. “Tôi không.”
“Điều đó nghe như thể chị đã làm thế, Isabel à”, Lara nói. “Anh Durukhan, anh có muốn uống trà không?”
Rock quay sang phía Lara, toàn tâm toàn ý nhìn cô. “Cô Caldwell, tôi rất muốn uống trà. Cảm ơn nàng”
Isabel để ý khi Lara rót trà cho Rock, môi cô ấy mỉm cười ngọt ngào. Khi Rock đón lấy tách trà, nàng chợt nhận ra điều gì đó lóe lên trong đầu. Một khoảnh khắc tràn đầy ngọt ngào. Rõ ràng giữa hai người họ có một mối liên kết mơ hồ khá hấp dẫn.
Khoảnh khắc đó thoáng chốc qua đi và Rock quay sang Isabel. “Tất nhiên nàng phải làm điều mà nàng nghĩ là tốt nhất cho ngôi nhà của mình và mọi người trong nhà, quý cô Isabel. Nhưng nàng nên nhớ rằng Nick là một đồng minh rất tuyệt. Và cậu ấy hiểu tầm quan trọng của những câu chuyện bí mật. Cậu ấy không thích tôi nói như vậy, nhưng cậu ấy có vài phẩm chất rất riêng.”
Isabel không hề ngạc nhiên. Bên trong con người của Quý ngài Nicholas St.John, có sự thu hút kỳ lạ - một bí ẩn nấp dưới khuôn mặt anh, một sự mờ ám mà nàng đã cảm nhận được khi nằm trong vòng tay anh.
Nó khiến nàng cảm thấy quen thuộc, khiến nàng muốn tin tưởng - sau tất cả những năm tháng nàng luôn nghĩ thế giới chống lại nàng - ở đâu đó có người có thể hiểu nàng. Có người có thể giúp nàng.
Có lẽ nàng có thể tin anh.
Nếu nàng không xua đuổi anh.
“Tôi nghĩ tôi đã làm anh ấy khá tức giận.”
Rock mỉm cười khích lệ. “Nick không phải là người giận lâu đâu.”
“Tôi sẽ nói cho anh ấy mọi chuyện.” Mọi người xung quanh thận trọng nhìn nàng, nhưng không ai lên tiếng. “Điều này sẽ thay đổi mọi thứ. Khi anh ấy biết, tôi không thể quay đầu lại được nữa.” Isabel thở sâu, như thể chính nàng lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu. “Tôi không làm điều đó vì tôi. Tôi làm điều đó vì ngôi nhà Minerva. Vì James. Vì ngài bá tước. Không phải vì tôi.”
Nàng phải tin như thế. Ôi Chúa ơi.
Lara vòng qua bàn tiến đến chạm vào tay của Isabel. “Anh ấy có thể giúp chúng ta.”
Isabel nhìn cô em họ một lúc, rồi quay sang nhìn Rock, đáp lại ánh mắt nghiêm túc và đen láy của anh ta. Rock đang nhìn nàng một cách thận trọng, như thể đánh giá con người nàng. Cuối cùng, anh ta cũng gật đầu. “Nàng chính xác là người phụ nữ cậu ấy cần.”
Nàng đỏ mặt. “Ôi... Tôi không...”
“Có thể không”, anh ta đồng ý, “Tuy nhiên nàng là người đó”.
Nghe những lời nói đấy, dạ dày nàng như bị đảo lộn và tức thì nàng cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ nàng không thể từ bỏ. Nàng so vai, ngẩng cao đầu và tiến về phía cửa, sẵn sàng đi tìm Nick.
“Isabel?” Gwen gọi với theo. Khi nàng quay lại, người đầu bếp nói. “Hãy tỏ ra quan tâm đến công việc của anh ấy. Các quý ông thích những quý cô chia sẻ những sở thích của họ.”
Isabel cười nhạt “Pearls & Pelisses? Vẫn thế ư?”
Gwen mỉm cười. “Điều đó có tác dụng đến tận bây giờ.”
Sự chế giễu len lỏi trong giọng nói của nàng khi nàng đáp. “Ồ, đúng vậy, điều đó vô cùng có ích.”
“Đúng thế sẽ có ích nếu cô tuân theo nó một cách cẩn thận. Đừng sợ hãi khi lại gần anh ấy!”
Isabel nhìn lên trần nhà để giữ bình tĩnh. “Bây giờ tôi phải đi.”
Gwen gật đầu. “Chúc may mắn!”
Isabel nhún một gót chân và mong rằng tạp chí Pearls & Pelisses đưa ra mười cách để xin lỗi các quý ngài hấp dẫn ở London.
Thật không may mắn, ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.