10 Triệu Một Đêm Em Đi Không


" Cậu chủ, Tiểu Duệ thế nào rồi? Tôi nghe bảo mọi người đã tìm thấy cô ấy.

"
Tề Vỹ Thiên lộ rõ nét không vui, nhưng cũng chẳng có ý kiến, để im cho cô hỏi chuyện.

Trong hai tháng qua Tiểu Miểu vì Tư Duệ dằn vặt, lo lắng thế nào hắn đều thấy rõ.

Bất quá xong việc xử lý Hoắc gia sẽ lập tức đưa cô đến Đông Sơn gặp người, cũng là du lịch một chuyến bù lại cho áp lực thi cử sắp tới của học sinh cuối cấp.

Nghe Tiểu Miểu nói xong, Cao Lãng " À! " một tiếng, đáp:
" Ổn rồi! Cô yên tâm! Còn nữa, về sau không cần gọi tôi là 'cậu chủ'! " Dù gì từ sau khi Đồng Giai Lị thay hết người làm trong nhà, Tiểu Kiểu đã không còn làm ở Cao gia nữa.

Hơn hết, bây giờ cô đang có quan hệ với Tề Vỹ Thiên, khả năng bước vào làm dâu nhà họ Tề là 99,9%.

Đã là phu nhân của anh em chí cốt, sao có thể xưng hô chủ tớ như thế nữa!
" Vâng ạ! Còn… mắt của em ấy… "
Nói đến đây, cả hai bỗng rơi vào trạng thái im lặng.

Sự im lặng ngột ngạt, bứt rứt.
Hồi sau, Cao Lãng mới hạ giọng nói:
" Giác mạc của Tư Duệ… ghép cho tôi! "
___________________________________
Hoắc gia là một ngôi biệt thự hoành tráng gần trung tâm mua sắm thành phố.

Ngoài cổng và xung quanh biệt thự được canh gác bởi một lực lượng vệ sĩ cực kỳ nghiêm trang, hùng hậu, làm cho người qua đường đều phải ái ngại ngước nhìn một cái.
Hoa viên biệt thự thiết kế theo kiến trúc của một công viên thu nhỏ.

Xung quanh chủ yếu là các thiết bị chuyên dụng dùng để tập thể thao.
Mặt trời đã lên cao thoắt ẩn thoắt hiện sau tầng mây sắc khói, người đàn ông dáng người cân đối cao khoảng 1m8 vừa tập thể dục xong, thong thả đi đến ngồi xuống xích đu, bên cạnh còn có một cô gái trẻ.
Hắn lấy khăn vắt bên cổ, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa tranh thủ nhìn cô:
" Đang nghĩ gì? "
Cô gái liếc mắt nhìn hắn, như có như không trả lời mà hỏi ngược lại:
" Tại sao anh lại cứu tôi? "
Nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt phá lệ thuần túy dấy lên một tia nghi hoặc, hắn cảm thấy có chút không cam lòng:
" Cứu em còn cần phải có lý do sao? "
" Anh muốn gì? " Cô ta bỗng đứng dậy, ở trước mặt anh nói.
Người đứng kẻ ngồi như vậy, hắn buộc phải ngẩng mặt nhìn cô, môi nhếch lên một nụ cười không che giấu:
" Muốn em! "
Chát!
Người đàn ông vừa dứt câu, cô gái đã lập tức giáng xuống cho hắn một bạt tai.
" Không biết xấu hổ! " Cô ta lạnh lùng phun một câu, không có vẻ gì là rung động, ngược lại có chút kinh tởm lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp.

" Người có tư cách đó, chỉ có thể là anh ấy! "
Trên da thịt màu đồng khỏe khoắn, một bên sườn mặt người đàn ông in hằn dấu năm ngón tay rực đỏ.

Hắn chậm rãi lấy khăn áp lên mặt, thấm nhầm cảm giác tê tái, hay còn chính là vị đau mà người con gái hắn rất yêu ban tặng.
Được! Được lắm!
Người dám tát hắn thế này cũng chỉ có mình cô!
Vậy mà cô, không cho hắn có tư cách ở bên cạnh mình!
Không thể là hắn!
Nhưng lại chỉ có thể là người đàn ông kia!
Tốt! Rất tốt!
Lúc này, người đàn ông bỗng đứng phắt dậy, với chiều cao và khí thế hùng hồn lập tức áp đảo nữ nhân trước mặt.

Hắn chăm chăm nhìn cô, đôi mắt một mí hung tàn ánh lên một tia lửa giận có kiên nhẫn:
" Đồng Giai Lị! Đừng quên năm đó là em quyết tâm rời bỏ hắn ta và theo đuổi anh trước! Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, hắn từ lâu đã hết yêu em rồi! Bây giờ em đổi ý? Muốn quay xe? Em nghĩ đây là sân chơi của mình ư? Có thể tùy ý như vậy ư? "
Đồng Giai Lị ngoài mặt vẫn không chút cảm xúc, nhưng lòng bàn tay đã rịn mồ hôi lạnh.

Người đàn ông từng bước tiến lên, cô ta cũng từng bước thụt lùi về sau.

Cho đến khi bị ép đến đường cùng là một vách tường, hắn đem Đồng Giai Lị giam trong vòng tay, khom người dí ánh mắt hung tàn đối diện với cô:
" Xin lỗi quý cô! Em còn chưa đáng giá như vậy! "
Cô ta nhất thời bị chọc tức đến trợn trừng mắt, nuốt xuống phẫn nộ cùng kinh sợ trong lòng.

Dù gì cũng từng có quan hệ với người đàn ông này nhiều hơn 5 năm, so với Cao Lãng thời gian còn dài hơn cả, hắn lại rất say mê cô, Đồng Giai Lị tự tin đảm bảo rằng hắn sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của cô.

Thế rồi, Đồng Giai Lị quyết định đánh liều, chơi cá cược với hắn một ván.

" Hoắc Phong, tôi sẽ tình nguyện đi theo anh! "
Hoắc Phong nhíu mày, không vội vui sướng.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, cô ta sau khi quan sát phản ứng của hắn xong mới tiếp lời:
" Với một điều kiện! "
" Nói! " Hắn híp mắt nhìn nữ nhân trước mặt.

Không hổ là Đồng Giai Lị mà hắn say đắm, luôn toan tính thật nhiều, rất giống hắn! Rất hợp với hắn!
Đồng Giai Lị nhếch môi cười quyến rũ, rất tự nhiên vòng tay qua cổ hắn, nhàn nhạt mở miệng:
" Giết chết nữ nhân của Cao Lãng, phá hỏng sự nghiệp của anh ta! Sau đó bắt sống cái gia đình nhỏ thứ hai của bác sĩ Mạc tặng cho tôi! Được thì đập tan cái Tử Thượng đổ nát kia luôn nhé? "
Dứt câu, cô hôn chụt lên môi Hoắc Phong một cái.

Dù chỉ là một nụ hôn hời hợt như vậy cũng khiến cả người hắn rạo rực:
" Được! "
" Đổi lại… " Hắn bỗng bế thốc Đồng Giai Lị lên vai, vỗ một cái vào mông cô thật kêu: " Nếu em dám trái lời, đừng trách anh độc ác! "
_________________________________
Trở lại với Đông Sơn, Tư Duệ ngồi chờ Hướng Mạc Tâm ở phòng khách thật lâu cũng chưa thấy cô bé đến.

Trước kia có Tiểu Hà, mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều do một tay chị trợ giúp.

Bây giờ Tiểu Hà không rõ tung tích thế nào, từ lúc quay lại nơi này, là Hướng Mạc Tâm đã thay vào vị trí của chị.
Công việc cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giúp Tư Duệ lấy và thay đồ sau khi tắm xong.

Đều là chị em phụ nữ với nhau, càng không có gì để ngại.
Tư Duệ toan chờ thêm một chút nữa, từ nhà sau bỗng truyền đến hương khói nồng nặc.

Tư Duệ nhíu mày, là ai đốt nhà cô vậy?
Có phải chăng do hồi sáng không thỏa hiệp được việc đưa cô trở lại thành phố C nên Cao Lãng định đốt căn nhà này? Nghĩ rồi Tư Duệ bất giác rùng mình một cái, cô vội vã đứng dậy, chụp lấy cây gậy lần từng bước đi xuống nhà sau.

Gian nhà sau gồm một gian bếp và phòng ăn, còn có một nhà vệ sinh chung.

Tận cùng là một cánh cửa gỗ dẫn ra sân sau, cửa không đóng, Tư Duệ đỡ mất một công đoạn mở, trực tiếp nghiêng người ló đầu ra nhìn.

Quả nhiên, khói từ đây truyền đến!
Nghe có tiếng bước chân, Cao Lãng lập tức xoay người, đập vào mắt là nửa thân người gầy nhỏ và cái đầu tròn tròn lấp ló.
Anh bỗng giật mình, theo phản xạ quay đầu lại, cất giọng hỏi người bên cạnh:
" Mặt tôi có dính tro không? "
Người kia nheo mắt cẩn thận quan sát gương mặt điển trai đối diện, hồi sau lắc đầu một cách dối trá:
" Không có! Mà cho dù có chị ấy cũng không nhìn thấy đâu! " Hướng Mạc Tâm thở dài buồn bã.

Ước gì Tư Duệ nhìn thấy bộ mặt nhem nhuốc của anh ta hiện giờ, chắc chắn sẽ cười chảy nước mắt cho coi! Nhưng thật tiếc! Cô vẫn là không thể nhìn thấy! Thế nên trả lời thế nào cũng chẳng còn quan trọng!
Cao Lãng khẽ thở hắt một hơi đứng dậy:
" Nước sôi thì đổ vào bình thủy! Còn lại cứ để tôi! "
" Ồ! " Hướng Mạc Tâm dẩu môi: " Còn cần anh dạy sao? Cái đồ không biết nhóm bếp tự bôi tro trát trấu lên mặt! "
Nhưng Cao Lãng nói xong liền phóng đến chỗ Tư Duệ với tốc độ ánh sáng, căn bản không để lời cô bé vào tai.
Anh đứng trước mặt cô, nở nụ cười thoải mái:
" Nước sắp sôi rồi! Em cố chờ một tí nữa nhé! Sau đó, anh sẽ giúp em tắm! "
Nghe vậy, mặt Tư Duệ vô thức nóng lên.

Cô ôm chiếc bụng chứa thai nhi đã được khoảng ba tháng tuổi lắc đầu, mấp máy không thành tiếng nói:
' Không cần! Cứ để Hướng Mạc Tâm giúp em được rồi! '
Hiểu ý, Cao Lãng cong môi nói dối rất chuyên nghiệp:
" Hướng Mạc Tâm bận rồi! Cô nhóc giao em lại cho anh! "
Đoạn Hướng Mạc Tâm xách phích nước đi tới vừa hay nghe được, cô chớp chớp mắt, khó hiểu kêu lên:
" Ơ kìa, ai bảo anh là tôi bận chứ? Tôi không có! Tôi ở đây là vì chị tôi! "
Cao Lãng không nói không rằng quay sang trừng cô bé một cái, hất cằm nói bằng khẩu hình miệng:
' Ở đây hết việc của nhóc rồi! Về nhà lo học đi! '
Hướng Mạc Tâm cứng họng, bằng cách nào cũng nuốt không trôi cục tức này.

Định đấu khẩu với người đàn ông này một trận thì A Tài bỗng từ đâu chui ra từ sau lưng Tư Duệ, dứt khoát kéo cô bé thối lui, dành ra một không gian riêng tư cho hai người.
Nam nhân này không cao hơn cô mấy phân, thế nhưng sức lực lại hoàn toàn dư thừa để có thể khống chế Hướng Mạc Tâm.

Đến tận khi rời khỏi nhà ra ngoài đường mòn rồi, cậu mới buông cô ra.

Hướng Mạc Tâm xoa xoa cổ tay bị nắm đến hằn đỏ kêu đau oai oán.

A Thiển bề ngoài vạm vỡ khỏe khoắn thế kia cũng chưa từng khiến cô bị đau dù chỉ một chút.

Vậy mà cái tên này! Cái tên chết bầm này…!!!
" Anh! Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc! Anh ở đây lôi lôi kéo kéo với một đứa trẻ vị thành niên như tôi thành ra thế này có còn đáng mặt mũi nam tử hảo hán nữa hay không? "
Hướng Mạc Tâm gần như hét lên, chưa bao giờ cô phải trưng cái khẩu khí lớn như vậy với ai, trừ cậu ta là người đầu tiên.

A Tài từ lâu đã quen với việc bị người ta lớn tiếng chỉ trích nên cũng chẳng có phản ứng gì.

Vẫn là nét hòa nhã trên gương mặt tuấn tú không biến sắc, cậu cười nhạt hơi cúi đầu:
" Xin lỗi vì đã mạo phạm tiểu thư! Tôi chỉ là muốn để cho cậu chủ và Tiểu phu nhân có không gian riêng để nói chuyện và hòa giải mà thôi! " Ngoài ra còn một lí do khác, nhưng là không tiện nói cho Hướng Mạc Tâm biết.

Dù gì cô bé,...!Còn nhỏ!
" Anh rút kinh nghiệm đi! " Không hiểu sao cô luôn cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác giới đụng chạm.

Hẳn là sự việc năm đó đi?
" Vâng! Thực xin lỗi! " Như nhìn ra được điều đó, A Tài thẩn trọng cúi đầu, một lần nữa thành thật xin lỗi cô.

Đợi một lát, thấy Hướng Mạc Tâm không còn phụng phịu nữa, cậu mới dám cáo từ.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã bị gọi lại:
" Nè A Tài! "
Hướng Mạc Tâm đứng tựa vào hàng rào gỗ, chớp chớp mắt nhìn cậu.
" Vâng? "
" Kể về chị Tiểu Duệ cho tôi nghe đi? "
A Tài xoay người, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Hướng Mạc Tâm, tay đút túi áo, hơi khom lưng dựa lưng vào hàng rào gỗ giống cô.

" Có nhiều chuyện tôi không thể nói ra, nhưng trong phạm vi có thể thì không thành vấn đề! "
" Chị ấy không phải mù bẩm sinh đúng chứ? "
A Tải gật đầu, mí mắt khẽ cụp xuống xót xa:
" Cậu chủ gặp tai nạn, Tiểu phu nhân đã hiến giác mạc cho cậu ấy! Vừa phẫu thuật xong đã bị người ta lừa đến đây! Chúng tôi sau đó tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, khi ấy thực sự tuyệt vọng! "
Cậu vừa dứt câu, hình ảnh người phụ nữ không xương sống dán chặt lên người đàn ông mà Hướng Mạc Tâm từng thấy trên TV hôm đó chợt kéo về trong trí nhớ.
" Là Đồng Giai Lị ư? " Nửa gương mặt của Hướng Mạc Tâm lúc này gần như chôn vùi vào khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ánh lên một tia căm phẫn.

Hỏi là vậy, một kẻ ngu cũng có thể lờ mờ hiểu ra sự tình.

Huống hồ còn là Hướng Mạc Tâm, cô thừa thông minh để dự đoán và thâu tóm sự biệt, nhất định không thể sai vào đâu!
A Tài lập tức kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn sang chỉ có thể thấy sống mũi cao thẳng của cô.

" Tiểu thư ở đây có thể nghe tin? " Ngoại trừ khả năng này ra, còn lại làm sao có thể biết được tên người phụ nữ ấy! Phi vụ này Mạc Khâm hay Hướng Mạc Thâm cũng không kể ra cho bất cứ ai nghe, nhất là khi đó còn là một đứa trẻ vị thành niên chưa trải sự đời như cô bé.

Lại nói, nếu Hướng Mạc Tâm biết được qua tin tức, Tư Duệ hẳn là cũng vậy! Thế nhưng tại sao mãi đến ngày đính hôn diễn ra, cô mới tới cùng Hướng Mạc Thâm.

Trong khi đó, sự kiện này đã sớm được Cao Lãng cho truyền thông đăng tin rộng rãi.

Rốt cuộc là vì sao?
" Hôm đó bọn tôi xuống huyện ăn cơm, vô tình nghe thấy ở trên TV.

Hôm sau thì chị ấy cùng chị Tiểu Hà lên đường từ sớm luôn! Cũng ngày hôm đó khi tiễn hai người họ xong tôi gặp chị Tiểu Hy với anh Châu.

Cuối cùng thì bị người của bọn họ bắt cóc, đến tận đêm qua mới được thả ra đó! "
Ánh mắt cậu vẫn chăm chú đặt trên góc nghiêng kiều diễm của Hướng Mạc Tâm.

Dưới sắc chiều nhập nhoạng của trời đông, làn da cô như phát sáng, nổi bật hơn cả lớp tuyết trên con đường mòn.
" Tiểu thư có sợ không? " Hỏi xong A Tài mới chợt cảm thấy không liên quan đến vấn đề hai người đang nói.

Nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng muốn rút lại.

Đơn giản là cậu muốn biết mà thôi! Muốn biết cảm giác của cô!
Hướng Mạc Tâm lúc này mới ngẩng mặt lên, cười xòa:
" Anh đang quan tâm tôi đó hả? "
Nụ cười rất đỗi tự nhiên lập tức khiến A Tài đứng hình trong chốc lát.

Thực sự muốn thốt lên rằng: " Cô bé này không ngờ lại có nụ cười đẹp đến như vậy! "
" Bị bắt cóc sao lại không sợ chứ? " Hướng Mạc Thâm tiếp lời, đôi bọng mắt vậy mà cong cong thật vô tư, giống như không phải đang nói chuyện của mình.
Lòng cậu bỗng như bị hàng vạn con kiến dày vò cắn xé.

Nhưng cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh, cậu đáp:
" Để Tiểu thư bị liên lụy! Thực xin lỗi! "
" Xin lỗi hoài! " Hướng Mạc Tâm bỗng đứng thẳng người dậy, đi đến trước mặt cậu, hai tay chống nạnh, nửa thật nửa đùa nói: " Không biết chữ 'Tài' trong tên anh là của 'hữu tài' hay 'bất tài' nữa! Suốt ngày chỉ biết xin lỗi người ta, anh không thấy chán sao! Tôi mới nghe có đây là lần thứ ba mà đã phát ngấy rồi đây nè! "
A Tài bất động, nhất thời không nói được gì.

Thiếu nữ cao lớn trước mặt được đà lại dẩu môi nói tiếp:
" Nói đúng quá rồi chứ gì? Tôi nói anh nghe! Xin lỗi là tốt! Nhưng xin lỗi nhiều quá là hèn mọn! " Vừa nói Hướng Mạc Tâm vừa vỗ vỗ vai cậu, vì chiều cao của hai người không quá cách biệt cho nên cô nàng càng có thế cà khịa: " Xin lỗi mà còn khom người nhiều quá cao không nổi luôn nè! "
Ai đó đen mặt, nhưng chẳng có lý nào để phản kháng.

Ai bảo cô cao quá làm gì? Đột nhiên, cậu thật có ác cảm với những cô gái cao kềnh, ví dụ như Hướng Mạc Tâm.
Mất mấy giây lấy lại phong độ, A Tài cũng thôi dựa rào, sống lưng thẳng tắp, lập tức trở nên cao hơn cô gái đối diện.

Cậu nhướng người về phía cô, ánh mắt hai người trực tiếp giao nhau.

Trong ánh sáng mờ ảo còn sót lại, đôi con người của Hướng Mạc Tâm đen láy như một hồ nước phẳng lặng đầy ý cười:
" Tên thật của tôi tiểu thư có biết không? "
Hướng Mạc Tâm mím môi lùi lại một bước, đối diện với gương mặt tuấn tú của một nam nhân xa lạ ở khoảng cách gần thế này, quả nhiên có chút ngại ngùng.

Cô lắc đầu:
" Tên thật rất hay sao? "
" Bạch Luật! Nhớ lấy! " A Tài khẽ cong môi, dứt câu liền xoay người rời đi.

Bóng lưng cô độc còn để lại cho người phía sau thêm một lời:
" Tối rồi! Tiểu thư về nhà sớm, kẻo mẹ đợi lâu! "
___________________________________
-Còn tiếp-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui