Trần Chỉ Chỉ bên kia bị cha Trần kéo đi gặp mặt đủ kiểu bạn hợp tác trên thương trường, đợi đến khi Đặng Cảnh Trạch đi vào, Trần Chỉ Chỉ đang bị cha Trần kéo đi nói chuyện với ông nội.
Ông nội cũng lâu rồi không gặp Trần Chỉ Chỉ, vừa gặp được cô thì hỏi ngay thành tích học tập, còn chưa kịp chờ Trần Chỉ Chỉ trả lời thì đã nhìn thấy Đặng Cảnh Trạch.
Ông nội Trần cũng không truy hỏi Trần Chỉ Chỉ nữa, trực tiếp vẫy vẫy tay gọi Đặng Cảnh Trạch đi qua, trong lòng ông nội Trần thì ấn tượng về Đặng Cảnh Trạch thật sự rất tốt, ông cảm thấy tiểu bối nhà họ Đặng này không chỉ lễ độ mà còn rất có trách nhiệm, không tiếc hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để dạy kèm cho Trần Chỉ Chỉ, lại còn không lấy chút tiền nào.
Cha Trần ngơ ngác ngay lập tức khi nhìn thấy thái độ hòa ái của ông nội Trần đối với Đặng Cảnh Trạch, lẽ nào thằng nhóc này đến cả ông già nhà mình cũng lấy được lòng rồi? “Ba…đây là?” Cha Trần nhỏ giọng hỏi.
Ông nội Trần vẫy tay gọi Đặng Cảnh Trạch đi nhanh lên, xong lại nắm lấy tay của anh giới thiệu: “Đây là cháu trai nhỏ nhà ông Đặng, hiện tại là chủ nhiệm lớp của Chỉ Chỉ.
”
“Ông Đặng nào cơ? Hiệu trưởng Đặng…?” Mặt cha Trần hơi đen lại, nếu mà là người nhà họ Đặng thì không dễ xử lý rồi!
Đặng Cảnh Trạch nhìn sắc mặt của cha Trần không được tốt lắm, lập tức chủ động đưa tay muốn bắt tay cha Trần, tuy rằng trong lòng cha Trần không vui nhưng cũng không thể không nể mặt Hiệu trưởng Đặng thế là cũng bắt tay Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch cảm thấy thái độ của cha Trần đã dịu xuống, Đặng Cảnh Trạch thừa thắng xông lên: “Chú Trần, Hiệu trưởng Đặng là cậu của cháu, cháu vừa tốt nghiệp tiến sĩ từ Mỹ về.
”
Đây cũng là muốn cho cha Trần hiểu được anh không phải là hạng người linh tinh.
Quả nhiên khi nghe thấy Đặng Cảnh Trạch tốt nghiệp tiến sĩ về nước, sắc mặt của cha Trần cũng tốt lên một chút, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ hỏi: “Tốt nghiệp tiến sĩ? Về làm giáo viên?”
Vốn Đặng Cảnh Trạch không biết nên giải thích về mối quan hệ với Trần Chỉ Chỉ như thế nào, cha Trần đã chủ động nhắc tới, lập tức khiêm tốn trả lời: “Chủ nhiệm cũ của lớp Chỉ Chỉ đột nhiên nghỉ phép, cậu cháu liền để cháu tới dạy thay, cháu không chỉ là chủ nhiệm của Chỉ Chỉ mà còn là gia sư của Chỉ Chỉ nữa nên là khá thân với Chỉ Chỉ.
”
Cha Trần nghe đến đây mới hiểu hóa ra con gái nhà mình cùng với thằng nhóc nhà họ Đặng còn có tầng quan hệ này nữa, biểu cảm cũng thả lỏng ra, lại nghĩ đến lúc ở bãi đỗ xe con gái nhà mình cứ bám lấy người ta, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Cũng may ông nội Trần nghe thấy lời của Đặng Cảnh Trạch lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, tiểu Đặng còn là gia sư miễn phí cho Chỉ Chỉ nữa, một đứa nhỏ tốt thế cơ chứ!”
Giờ đây trong lòng ông nội Trần, Đặng Cảnh Trạch chính là một đứa trẻ tốt phẩm cách học thức đều vẹn toàn! Ai cũng không được phép nói xấu anh!
Trần Chỉ Chỉ vốn còn rất lo lắng mối quan hệ của mình với Đặng Cảnh Trạch không phải là bị công khai ngay lúc này chứ? Cũng may là lúc nào Đặng Cảnh Trạch cũng trong trạng thái bình tĩnh thoải mái, cô cũng có thể tạm thời yên tâm, thấy ông nội và bố bây giờ đều không có chút hoài nghi nào liền muốn Đặng Cảnh Trạch nhanh chóng rời đi dù gì thì nói nhiều sai nhiều, cô cũng sợ Đặng Cảnh Trạch không cẩn thận lại nói lộ ra.
Cô huých cùi chỏ ý muốn Đặng Cảnh Trạch sớm rời đi, còn giận dỗi nói với ông nội nhà mình: “Ông nội, ông đừng hỏi thầy Đặng mãi nữa! Khó khăn lắm thầy Đặng mới tham gia một bữa tiệc sinh nhật, để thầy tự chơi chút không được à.
”
Ông nội Trần còn chưa hỏi chuyện thành tích của Trần Chỉ Chỉ với Đặng Cảnh Trạch đâu, nhìn dáng vẻ của Trần Chỉ Chỉ thì ông khẳng định ngay là Trần Chỉ Chỉ không học hành hẳn hoi ở trường thế là bây giờ mới không không dám để Đặng Cảnh Trạch nói chuyện, vừa nghĩ như vậy, ông nội Trần càng không thể để Đăng Cảnh Trạch rời đi, lập tức căng mặt dạy bảo: “Làm loạn! Chỉ Chỉ, cháu xem bản thân bây giờ giống hạng gì đây? Đẩy khách khứa rời đi như này? Hơn nữa người khách này còn là thầy của cháu?”
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy ông nội Trần là tức giận thật rồi, cũng không dám đẩy Đặng Cảnh Trạch nữa, chỉ cúi đầu liếc liếc anh, Đặng Cảnh Trạch xoa xoa đầu Trần Chỉ Chỉ, từ tốn giải thích với ông nội Trần: “Không sao đâu a, tính cách Chỉ Chỉ thoải mái, cháu cảm thấy rất dễ thương mà.
Gần đây em ấy rất khắc khổ cố gắng học tập ở trường, lần kiểm tra này thành tích cũng tăng lên rất nhiều.
”
Trần Chỉ Chỉ nhìn chằm chằm Đặng Cảnh Trạch, thành tích lần này còn chưa có, anh đã biết thành tích của cô tăng lên nhiều? Năng lực nói dối của người đàn ông này quả nhiên lại tiến bộ nhiều rồi!
Ông nội Trần vốn còn tưởng Trần Chỉ Chỉ ở trường làm loạn rồi cơ, không ngờ đến còn nhận được sự bất ngờ này, sắc mặt chuyển từ âm u sang nắng ấm ngay tức khắc, vui vẻ cười nói: “May mà có tiểu Đặng cháu, Chỉ Chỉ ở trường cũng phiền cháu để ý nhiều rồi, Chỉ Chỉ, cháu dẫn tiểu Đặng đi chơi đi, chăm sóc tốt thầy Đặng của cháu!”
Động tác thô bạo lúc này của Trần Chỉ Chỉ khiến những người đang có mặt đều nghĩ là cô với Đặng Cảnh Trạch không phải là quá tốt, vậy nên ông nội Trần mới đặc biệt sắp xếp để Trần Chỉ Chỉ chăm sóc Đặng Cảnh Trạch, muốn để hai người làm dịu lại mối quan hệ, cũng như là lời xin lỗi cho hành vi thô lỗ vừa rồi của Trần Chỉ Chỉ, nào có ngờ tới mối quan hệ của hai người họ, lời đã nói ra, cha Trần muốn ngăn cản cũng đã muộn, chỉ có thể nhìn con gái mình tung tăng bên cạnh Đặng Cảnh Trạch.
Trần Chỉ Chỉ lập tức kéo Đặng Cảnh Trạch ra hậu hoa viên, hành động này của ông nội Trần khiến cô vui điên lên rồi, trong mắt cô đây là thời cơ tuyệt vời để hai người vụng trộm.
Để khiến gan to hơn, trên đường đi cô còn lấy một ly rượu một hơi uống cạn.
Đặng Cảnh Trạch muốn ngăn lại thì ly rượu đã trống không, sợ cô say rượu rồi làm sao, chỉ có thể đi theo từng bước.
Đến khi đi đến hậu hoa viên Trần Chỉ Chỉ đã cảm thấy hơi hơi choáng váng rồi, Đặng Cảnh Trạch trước mặt cũng như biến thành hai rồi, cô dùng lực lắc lắc đầu, thời khắc quan trọng như này không thể sai sót được!
“Chỉ Chỉ, em làm sao thế…” Đặng Cảnh Trạch thấy trạng thái của Trần Chỉ Chỉ hơi sai sai, vừa mở miệng muốn hỏi đã bị Trần Chỉ Chỉ hôn lên.
Trần Chỉ Chỉ kiễng gót chân lên, vòng tay ôm lấy cổ Đặng Cảnh Trạch kéo xuống, hương thơm của người con gái và hương rượu hỗn hợp lại tạo thành một mùi thơm dễ chịu, Đặng Cảnh Trạch ôm lấy Trần Chỉ Chỉ, vừa định hôn lại thì cảm thấy cô gái trong lòng mềm nhũn, ngất ngây, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Chú Đặng, em muốn ăn anh…”
! Đặng Cảnh Trạch thật sự hạn hán lời, ai ngờ cô nhóc này có lòng nhưng không có gan, trước khi ra trận còn cần uống rượu, không chỉ như vậy, tửu lượng còn thấp như vậy, một ly rượu mà đã say thành dạng này?
Đặng Cảnh Trạch lập tức bế Trần Chỉ Chỉ lên, lặng lẽ rời đi từ cửa sau, anh không có dám trắng trợn mang con gái người ta rời đi ngay trước mắt cha Trần, nếu mà thế thì cả đời này anh đừng mong tẩy trắng được!