100 Cách Cưng Vợ

Lo lắng cả đêm đã tra tấn Thẩm Dĩnh đến sắp sụp đổ, cô hoàn toàn không quan tâm đến thể diện hình tượng gì nữa, chỉ muốn lập tức nhìn thấy con, sau đó tát mạnh anh một cái!

Giọng nói của cô thật sự quá lớn, Lục Hi sợ bị con nghe thấy, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất một bên mới nói: “Con ở chỗ anh.”

“Bây giờ anh ở đâu?”

“Ở nhà.”

Thẩm Dĩnh kéo cửa xe ra ngồi vào, không nói hai lời khởi động xe: “Em đi tìm anh.”

“Không cần, con ở đây rất tốt.” Giọng điệu anh bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm sự sụp đổ và lo lắng của cô.

Thẩm Dĩnh không nhịn được nữa: “Lục Hi, cuối cùng anh muốn làm gì?!”

“Ở cùng con trai anh.” Anh nói xong lại châm chọc hỏi một câu: “Nếu không còn có thể làm gì?”

Giọng nói này rơi vào tai đều trở thành một loại tra tấn, Thẩm Dĩnh ngừng thở, khiến cảm xúc của mình bình tĩnh hơn: “Từ khi sinh ra, con đều chưa từng rời khỏi em, thằng bé đi theo anh sẽ cẩn thận không thoải mái, khó chịu cũng ngại không nói với anh, nếu anh thật sự vì tốt cho thằng bé, thì để em đi đón thằng bé đi, có được không?”

Trong giọng nói của cô đã có mấy phần cầu xin, Lục Hi nghe ra, năm ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt lại.

Tâm trạng gấp gáp muốn nhìn thấy con của cô anh đều hiểu, chỉ là…

“Lúc trước em luôn miệng muốn dẫn con đi, bây giờ lại bảo anh hiểu em?” Anh cố ý nói chuyện rất tuyệt tình, mặc dù trong lòng chưa từng nghĩ như vậy: “Em cũng nên cảm nhận một chút tâm trạng của anh.”


Nói xong, anh bèn muốn cúp máy.

Không nghe thấy âm thanh, tinh thần của Thẩm Dĩnh bị anh kéo căng, hoảng sợ kêu lên: “Em sai rồi.”

Cánh tay người đàn ông khựng lại, để điện thoại đến bên tai lần nữa, nghi ngờ mình đang nghe nhầm: “Em nói cái gì?”

“Em sai rồi, em không nên chọc giận anh như vậy, cũng không nên kích thích anh, có thể để em gặp Tiếu Tiếu trước không, cho dù anh không cho em dẫn thằng bé đi, chỉ là nhìn một lát thôi được không?” Cô lo lắng đến sắp điên rồi, quan hệ của cô và Lục Hi vẫn chưa rõ ràng, bây giờ con bị cướp đi, cô làm mẹ nó như bị người ta bóp lấy cổ vậy.

Vào lúc Lục Hi sắp mềm lòng, cô đột nhiên nói tiếp: “Em sẽ không can thiệp đến sinh hoạt cá nhân của anh, nhưng xin anh đừng để con dính dáng vào, cho dù anh có tình cảm gì với cô Hoàng kia, cũng đừng áp đặt cho thằng bé, coi như em xin anh.”

Cô chính là sợ điều này, sợ nhất chính là Lục Hi dẫn Thẩm Tiếu đi gặp người phụ nữ khác.

Đến lúc đó con trai sẽ nghĩ thế nào? Thẩm Dĩnh cũng không dám tưởng tượng đến cảnh đó.

Mà Lục Hi nghe thấy những lời này, trái tim chợt lạnh lẽo, trở nên cứng rắn một lần nữa, anh hừ lạnh một tiếng: “Ha, em đúng là biết suy nghĩ.”

“Lục Hi…”

“Đợi đến lúc thích hợp, anh sẽ cho hai người gặp mặt.” Người đàn ông nói chuyện máy móc, không cho cô chút cơ hội nào để thương lượng.

Lúc này, ngay cả cơ hội để nói chuyện anh cũng không cho cô, cúp máy.

Nhìn cành lá đung đưa theo gió ngoài cửa sổ, tâm trạng của người đàn ông hơi khó chịu, tất cả đều vì câu không thèm để ý kia của cô.

Không can thiệp không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của anh, là cô không định quan tâm anh nữa đúng không?

Rõ ràng tối hôm đó cô tỏ vẻ để ý như vậy, lúc nhìn thấy Hoàng Tử Nhu, sắc mặt cũng thay đổi, bây giờ lại nói ra lời hời hợt đến thế.

Anh khâm phục.

Nếu anh có thể nghĩ thoáng được một nửa thế này, năm năm nay cũng đã không sống thành như thế.

Thôi, tùy cô vậy, con ở chỗ anh, ít nhất hai ngày cô sẽ không gây ra hành động quá khích gì, còn Mã Thiên Xích kia, anh hoàn toàn không quan tâm.

Chuyện giữa hai người bọn họ, không liên quan đến người bên ngoài.

Lục Hi làm tâm trạng bình tĩnh lại mới trở về phòng khách lần nữa, cậu nhóc ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Mẹ của con nói gì thế?”

“Dặn chú chăm sóc tốt cho con.”

“Chú lừa con.” Thẩm Tiếu nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt rất xấu: “con nghe ra rồi, mẹ hoàn toàn không biết con bị chú đón tới đây, đúng không?”


Không thể không nói, tư duy của đứa bé hơn bốn tuổi vẫn rất tỉ mỉ.

Lục Hi đã biết thằng bé thông minh từ lâu, lại không ngờ thằng bé thông minh như vậy, hơn nữa giọng điệu chất vấn anh bây giờ cũng thật sự rất trâu bò.

Người đàn ông ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào thằng bé, nói đúng sự thật: “Trước khi chú đón con thật sự không nói với mẹ con, nhưng chú đón con đi, chắc chắn mẹ con biết.”

Nói thì đúng như thế, nhưng mà…

“Chú không thể làm thế với mẹ con.” Trong mặt đứa bé tràn đầy bảo vệ và yêu thương Thẩm Dĩnh: “Mẹ sẽ lo lắng cho con, con không muốn khiến mẹ lo lắng.”

Lục Hi nghe xong, trong lòng xúc động không thôi, có thể dạy dỗ ra một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đều là công lao của Thẩm Dĩnh, cô nuôi dưỡng thằng bé rất tốt, không tìm ra chút khuyết điểm nào.

“Chú vừa nói với cô ấy, hai ngày nữa sẽ để cô ấy đến đón con.”

“Thẩm Tiếu bĩu môi: “Nhưng bây giờ con muốn về.”

“Vì sao?” Người đàn ông nhíu mày, hơi bực bội, giọng nói bí mật mang theo khó chịu và uất ức cả mình cũng không nhận ra: “con không muốn ở cùng với chú sao?”

Lần đầu tiên một mình ở chung với con trai đã bị ghét bỏ thành thế này, anh cảm thấy rất thất bại.

Đặc biệt là anh tự cho rằng đã bày ra thái độ kiên nhẫn dịu dàng nhất rồi, sau khi bị đả kích như vậy thì càng buồn rầu hơn.

Có lẽ nỗi buồn của anh đã lộ hết ra mặt, Thẩm Tiếu nhìn thấy lại hơi không nỡ nói ra lời như vậy nữa.

Thật ra chú này… không, phải nói là ba, cũng không phải tệ như vậy, ngoài mấy năm nay không quan tâm đến bọn họ, chú ấy đối xử với mình rất tốt.

Vào lúc cậu bé suy nghĩ nên trả lời thế nào, bụng đột nhiên đúng lúc kêu hai tiếng…


“Ùng ục ùng ục.”

Không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nghe thấy.

Lục Hi tiện thể hỏi thằng bé: “Đói bụng rồi à? Muốn dẫn con đi ăn chút gì không?”

Anh nâng cổ tay lên nhìn giờ, đã hơn bảy giờ rồi, cũng nên ăn bữa sáng, chỉ lo tức giận với Thẩm Dĩnh, suýt chút nữa đã quên ăn uống của cậu nhóc rồi.

Cậu nhóc dời mắt đi, cũng không nhắc tới lời khi nãy nữa, “miễn cưỡng” gật đầu: “Được, vậy đi ăn gì đó trước.”

Đương nhiên Lục Hi vui vẻ đồng ý, lên lầu thay quần áo, kéo ngăn tủ ở cửa phòng khách ra, đưa mắt nhìn một hàng chìa khóa xe hơi đắt tiền, vốn định lái SUV, chọn tới chọn lui cuối cùng cầm chìa khóa xe Maybach.

Ở cùng với con trai mà, phải ngầu một chút chứ.

Một lớn một nhỏ sánh vai đi vào ga ra dưới tầng hầm, ấn xuống chìa khóa, đèn xe sáng lên, ngay cả cửa xe cũng mở lên như vung cánh, Lục Hi trộm nhìn cậu nhóc bên cạnh.

Nhìn thấy ngạc nhiên và vui mừng trong mắt thằng bé, đã biết kế hoạch của mình thành công rồi, lập tức đỡ thằng bé vào trong xe, mình cũng ngồi lên ghế lái: “Thích không?”

Con hơn bốn tuổi có nhận xét gì với những thứ này chứ, chỉ cảm thấy rất đẹp thôi: “Tàm tạm.”

“Muốn ngồi, sau này mỗi ngày chú đều chở con.” Đây mới là lời anh thật sự muốn nói.

Thẩm Tiếu nhìn về phía trước, trong lòng mơ hồ kích động nhưng không biểu hiện ra ngoài, mất tự nhiên nói một câu: “Chúng ta đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận