Thẩm Dĩnh nhìn hai người tương tác với nhau rất tình cảm, trong lòng cô giống như miếng bọt biển được hút đầy nước vậy, không biết tại sao mà khóe mắt khóe mũi có chút cay cay, hạnh phúc này không dễ có được, cô đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Thẩm Tiếu và bác sĩ cùng nhau dìu anh về phòng bệnh, người đàn ông sợ con mình vất và nên vẫn luôn tự mình cố sức, vừa nằm xuống, Thẩm Dĩnh lập tức dấp một chiếc khăn ấm lau khô mồ hôi trền đầu anh: "Bài tập phục hồi rất vất vả nhỉ?"
"Vẫn có thể chịu được." Giọng nói của người đàn ông rất thản nhiên, không có chút ưu tư nào. Giống như vừa rồi người nghiến răng nghiến lợi hết sức vất vả kia không phải là anh vậy.
Thẩm Dĩnh biết anh sĩ diện, trong lòng rất hiếu thắng, nên cũng không nói thêm gì.
"ba, ba bị đau chỗ nào, con xoa cho ba nhé." Thẩm Tiếu không biết rốt cuộc thì Lục Hi không thoải mái ở chỗ nào, chỉ nhớ đến bình thường trên tivi vẫn chiếu, hình như cứ xoa bóp như vậy là được"
Thẩm Dĩnh vừa muốn nói, thì đã bị giọng nói ấm áp của người đàn ông cắt ngang: "Vậy con giúp ba xoa bóp ngón tay nhé."
Bây giờ cả người anh đều không dễ chịu, chỉ có ngón tay còn miễn cưỡng có thể để cậu nhóc giày vò.
Cậu bé lập tức gật đầu, tiến sát về phía đầu giường, hai bàn tay nhỏ bé còn chưa lớn bằng lòng bàn tay của anh, động tác tuy rằng rất vụng về nhưng thực sự cẩn thận xoa bóp cho anh.
Lục Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đúc ra từ cùng một khuân với anh, cảm giác huyết thống kỳ diệu lại lần nữa ùa về trong anh.
Chăm sóc ba mẹ, có lẽ cũng chỉ như thế này thôi.
Bên ngoài cửa, Mã Thiên Xích đứng bên cạnh phòng bệnh, trong đầu đều là hình ảnh vừa mới nhìn thấy, ba người một nhà vui vẻ hòa thuận, dù cho cách một cánh cửa nặng nề, anh vẫn có thể cảm nhận được sự ấp áp ấy như cũ, nhưng sự ấp áp này lại không liên quan gì đến anh cả.
Hâm mộ không?
Có lẽ không ai là không hâm mộ, nhưng dù hâm mộ thì thế nào, thứ đã không phải là của anh thì cho dù thế nào vẫn không phải là của anh.
Hôm nay vốn dĩ anh đến Ngự Cảnh Viên thăm Thẩm Tiếu, nhưng đến nơi mới biết cậu bé được Thẩm Dĩnh đưa tới bệnh viện, anh lo lắng chạy thẳng đến, lại trông thấy cảnh trong phòng bệnh, trong lòng cảm thấy chua xót tê dại.
Tình cảm của anh đối với Thẩm Dĩnh, lúc nào anh cũng chậm một bước, Lục Hi, người đàn ông này đã trở thành dấu ấn trong lòng cô, cả đời này cũng không xóa nhòa được.
Mã Thiên Xích vẫn luôn hiểu điều đó, chỉ có điều anh không muốn chấp nhận mà thôi.
"Muốn vào không?"
Đúng lúc anh đang hết sức chăm chú suy nghĩ miên man, thì bên người bỗng nhiên vang lên một giọng nữ mềm mại.
Mã Thiên Xích xoay người thì trông thấy một cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng dài, cô buộc hết tóc lên cao, để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, trên thẻ ghi chức vụ có viết ba chữ -- Điền Tang Tang, bên dưới ghi chức vụ của cô, bác sĩ khoa ngoại.
Người đàn ông không tự chủ khẽ nhăn mày lại, thần kinh vẫn luôn đề phòng theo thói quen thả lỏng một chút, rồi lạnh lùng mở miệng: "Không cần."
Điền Tang Tang nhận ra anh, tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt, nhưng mà trước kia đã từng nghe Thẩm Dĩnh nhắc đến, vốn dĩ cô chỉ đi ngang qua đây, nhưng không ngờ lại bị bóng dáng cao lớn này thu hút ánh mắt mình.
Có lẽ do bờ vai của anh vô cùng rộng lớn, nhưng cả người nhìn qua lại đau khổ như vậy.
Cô không nhịn được dừng bước, vừa nhìn thấy rõ mặt của anh, cô đã liên tưởng ngay đến cái tên mà mình từng nghe thấy, người đàn ông có khí chất cô độc và kiêu ngạo như vậy, chắc là Mã Thiên Xích.
"Anh tới thăm cô ấy, vì sao lại không vào?" Điền Tang Tang có chút khó hiểu, chắc có lẽ anh ta không rảnh rỗi đến mức chỉ muốn nhìn từ xa như vậy chứ?
"Cô nghĩ không sai." Từ trước đến nay Mã Thiên Xích không phải là người thích bắt chuyện với người khác. Anh chỉ nói chuyện với người có tác dụng với mình, nhưng lúc này giống như bị ma xui quỷ khiến lại nói thêm vài câu: "Tôi muốn gặp, nhưng không muốn quấy rầy cô ấy."
Nghe thấy vậy, Điền Tang Tang giật mình, rất khó có thể tưởng tượng một câu nói như vậy thế mà lại từ trong miệng người đàn ông này thốt ra.
Một người đàn ông không ai sánh bằng như vậy lại nói, không muốn quấy rầy cô ấy.
Bỗng nhiên trong lòng Điền Tang Tang có chút chua xót, cũng không phải vì thứ khác. Trong lòng của anh đã nhận định rằng sự quan tâm của anh với đối phương mà nói là một loại quấy rầy, thế nhưng vẫn chạy đến trước cửa phòng bệnh, vì muốn nhìn.
Trong đầu cô có vô số ý tưởng hiện lên, nhưng người đàn ông trước mắt lại đột nhiên cất bước đi về phía khác.
Điền Tang Tang chạy theo vài bước, rồi gọi anh: "Anh Mã."
Giọng cô không lớn, thậm chí có thể nói còn có chút rụt rè, nhưng giọng nói cũng rất kiên quyết.
Mã Thiên Xích dừng bước, dừng hai giây mới ngoái đầu lại: "Có việc gì sao?"
"Anh không quấy rầy cô ấy, cô ấy rất cảm tạ trời cao vì có thể để cho cô ấy gặp được anh." Điền Tang Tang do dự một chút, rồi mới nói ra lời này.
Thật ra cô cũng không biết mình nói như vậy là tốt hay không, nhưng đây là ý mà trước đây Thẩm Dĩnh từng nói ra, chẳng qua do cô cảm thấy người đàn ông này đã bỏ ra nhiều như vậy, tuy rằng cũng có lòng riêng, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, không nên chán nản mà rời khỏi như vậy.
Dường như không ngờ cô sẽ nói những lời này, sau khi Mã Thiên Xích nghe thấy bỗng giật mình, bàn tay đang buông xuống nắm chặt lại thành nắm đấm, cố nén tâm trạng đang lên xuống nhấp nhô.
Rõ ràng chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt như thế, lại làm lòng anh nổi lên bọt nước cực lớn.
Giống như cảm giác nhiều năm qua cuối cùng đã có đến hồi kết, thật ra không phải anh chưa từng nghe qua Thẩm Dĩnh nói những lời này, chỉ có điều bây giờ nghe càng rõ ràng hơn, càng...khắc sâu hơn.
Điền Tang Tang thấy anh đứng im tại chỗ gần nửa phút, đúng lúc cô chuẩn bị bước đi, thì nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hai chữ này xuyên qua không khí truyền vào tai cô, không được rõ ràng lắm, rất khó tưởng tượng ra người như Mã Thiên Xích sẽ nói lời cảm ơn với cô?
Chờ đến khi Điền Tang Tang lấy lại tinh thần, thì bóng dáng kia đã biến mất từ lâu rồi tại góc khuất cách đó không xa.
Trên hành lang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, giống như từ đầu đến giờ chưa từng có ai ghé qua, Điền Tang Tang chuyển mắt nhìn vào phòng bệnh, cuối cùng cũng không nói gì, mà đi về phía khác.
Sau khi Mã Thiên Xích ra khỏi bệnh viện thì bảo ngay trợ lý đặt vé máy bay, ngày kia bay sang nước Anh.
Không phải anh yếu đuối, cũng không phải không thể chấp nhận nổi, cũng không phải do bị đả kích hoặc là điều khác, chẳng qua anh chỉ cảm thấy đoạn tình cảm của mình đã đến lúc nên kết thúc rồi.
Năm năm trước trong lúc vô tình được cô cứu ở bên hồ, tất cả bắt đầu từ khi ấy, sau này tất cả những chuyện xảy ra đều khắc sâu trong đầu anh như mới hôm qua vậy.
Mã Thiên Xích mở cửa xe rồi ngồi lên, ngửa đầu nhìn qua cửa nóc ngắm bầu trời xanh thẳm bên ngoài, mất mát, tiếc nuối, đáng tiếc tâm trạng thế này thế kia dù sao vẫn phải có, đã sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên biết thế nào là yêu, đương nhiên là khắc sâu.
Khi anh nói với cô ở bên nhau, anh thật sự quyết tâm gánh vác trách nhiệm cho cô một tương lai, khi cô lựa chọn rời khỏi nắm lấy tay một người đàn ông khác, anh cũng mình đã không còn cơ hội nữa.
Có đôi khi những thứ nhận được trong đời người thứ tự trước sau thật sự rất quan trọng, anh tự cho là tất cả chỉ mới bắt đầu, nhưng lại không biết rằng mình đã đến muộn.
Người đàn ông khẽ cong đôi môi mỏng lên nở một nụ cười đắng chát, thôi cứ như vậy. cô được hạnh phúc chính là điều anh muốn nhìn thấy nhất không phải sao?
Tiếc nuối, hối hận, cũng không sao cả, tình yêu không có lỗi, chỉ cần khi ở cạnh nhau đã sống chân thành, thì tất cả mọi thứ đều có ý nghĩa, cũng coi như là đáng giá.