100 Cách Cưng Vợ

“Cậu ấy nói như vậy?” Hai tay La Quyết Trình đặt trên đầu gối, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Thẩm Dĩnh đối diện, đẩy tách trà nóng trên bàn tới chỗ cô: “Hôm qua anh gọi cho cậu ấy nhưng cậu ấy không nghe, sao đó cũng mãi không liên lạc được, có lẽ đã hạ quyết tâm sau khi cai nghiện xong mới quay lại rồi.”

Rất khó tưởng tượng, với sự chiếm hữu lớn đến mức gần như là biến thái của Lục Hi với Thẩm Dĩnh mà lại có thể nói câu bảo cô đừng đợi nữa như vậy.

Thẩm Dĩnh không có biểu cảm gì, hôm qua sau khi Lục Hi đi, cô đã khóc lớn một trận, nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trong bao nhiêu năm nay, nếu nói anh chỉ rời đi thôi thì còn được, vừa nghĩ đến anh vì nguyên nhân sức khoẻ mà đi, trong lòng cô lại như bị rạch một đường, dần dần trở thành vòi máu.

“Anh biết bây giờ em đang đau lòng, mọi điều cậu ấy làm đều vì em và con, chắc chắn cậu ấy còn đau lòng hơn bất kỳ ai trong chúng ta.” La Quyết Trình biết bây giờ với Thẩm Dĩnh mà nói, lời nào cũng không thể an ủi được cô, chỉ là anh ấy rất muốn nói gì đó mà thôi.

Thẩm Dĩnh cười khẽ lắc đầu: “Bây giờ em không hy vọng xa vời điều gì, em chỉ mong anh ấy có thể mau chóng khoẻ lại, chỉ cần nghĩ đến anh ấy ở nơi chúng ta không nhìn thấy chịu đau khổ nhiều như vậy là em lại…”

Nói đến đây giọng cô đã nghẹn ngào, những lo lắng đã dằn xuống đáy lòng cho dù chỉ hơi nhắc tới thôi sẽ khiến cô nước mắt tràn đê.

“Có muốn đi thăm cậu ấy không?” La Quyết Trình hỏi dò, địa chỉ Lục Hi tiếp nhận điều trị họ có, đừng nói là cùng ngành, cho dù không phải thì Bùi Dục chắc chắn cũng có thể tra được.

“Không cần đâu.” Thẩm Dĩnh gần như không hề do dự từ chối, vấn đề này cô đã suy nghĩ vô số lần cả đêm hôm qua, bây giờ cũng đã nghĩ thông: “Nếu anh ấy cảm thấy rời đi là tốt thì em tôn trọng lựa chọn của anh ấy, nếu đến gặp, em sợ em sẽ không khống chế được mình.”

La Quyết Trình có chút ngạc nhiên vì cô sẽ nói như vậy, anh vẫn biết Thẩm Dĩnh là người hiểu chuyện nhưng không ngờ trong sự quyết đoán cũng không hề làm bộ làm tịch chút nào.

“Được, khi nào em muốn gặp thì cứ nói với anh một tiếng.”




Sau khi Lục Hi đến chỗ trị liệu của Lee thì vào phòng bệnh đã được chuẩn bị riêng, anh làm kiểm tra toàn diện, chỉ số lần này chuẩn xác hơn lần trước, đến hàm lượng thành phần trong máu cũng rõ ràng.

Lee cầm bản kết quả kiểm tra rồi nói với anh kế hoạch trị liệu lần một: “Đầu tiên chúng ta sẽ ngừng thuốc phụ trợ mà bệnh viện La thị cho cậu dùng, mặc dù có thể làm dịu đau đớn nhưng bây giờ cậu ở viện không thể so với ở nhà, trị liệu với cậu mà nói không có lợi ích gì.”

Lục Hi không có ý kiến với điều này: “Được.”

“Nhưng ban đầu cơ thể chắc chắn sẽ có phản ứng, sẽ xuất hiện một vài triệu chứng lâm sàng, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý.” Lee nói rõ ràng từng việc.

“Đau đớn không sao cả, chỉ cần có thể nhanh chóng cai được là được.” Lục Hi vẫn không hề nhíu mày, muốn có kết quả tốt thì nhất định phải trả giá đắt, điều này anh đã sớm nghĩ tới.

Sau khi Lee nghe thấy lời này thì sắc mặt thay đổi tinh tế, anh ấy tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng không ngờ nhãn lực người này càng chuẩn hơn, vẫn bị nhìn ra.

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng.” Lục Hi nhìn ra vẻ do dự lướt qua đáy mắt anh ấy.

Lee im lặng một lát, nhìn anh nói có chút ý tứ sâu xa: “Thật ra còn một cách…”

Lục Hi chậm rãi nâng mí mắt lên, lông mày vô thức nhíu lại, đôi mắt đen cũng trở nên sắc bén.


“Thay máu.” Lee nhẹ nhàng nói ra hai chữ nhưng sắc mặt lại không hề nhẹ nhõm.

Đối với một bác sĩ, cho dù không phải nhân tài kiệt xuất hay là tinh anh trong giới cũng sẽ không dùng cách này, hơn nữa kỹ thuật có đủ hay không, có thể được hay không, chỉ cách này đã không đáng nhắc tới.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, nếu khi cơn nghiện của Lục Hi thật sự không khống chế được nữa thì anh ấy không thể không có sự chuẩn bị khác.

Cách này trước đây La Quyết Trình chưa từng nhắc đến với Lục Hi, cậu ấy không thể không biết, chỉ là chưa đến lúc không thể làm gì khác thì cậu ấy sẽ không nói ra.

“Thay máu?” Lục Hi nhíu mày hỏi, anh cảm thấy có chút xa lạ với hai chữ này.

“Đúng, hiểu đơn giản một chút thì là thay dần dần từng chút máu có độ tương thích cao nhất với cậu vào trong cơ thể, đương nhiên cũng không loại bỏ khả năng có phản ứng bài trừ khác.”

“Làm vậy có bao nhiêu phần trăm khả năng?”

“Khó mà nói, thay máu điều trị có rất nhiều nguyên tố không thể khống chế.” Lee buồn bã lắc đầu, nếu không tại sao có bao nhiêu người làm phẫu thuật xong mới phát hiện cơ thể không có chuyển biến tốt đẹp.

Lục Hi im lặng suy nghĩ một lát, cân nhắc trong lòng xong rồi nói: “Chỉ cần có thể cai được nghiện thì tôi có thể gánh chịu hậu quả.”


“Hi, thay máu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi nói với cậu thế này đi, nếu thật sự dùng cách này thì không phải như thay máu bình thường, với tình huống cơ thể cậu bây giờ, cần phải thay hơn 60% lượng máu trong cơ thể, điều này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, mỗi cơ thể đều có thời gian thích ứng, nhanh thì cũng phải mất gần nửa năm.” Lee vẫn không muốn để anh mạo hiểm: “Thế này đi, cậu cứ theo cách trị liệu ban đầu trước đã, nếu đến khi đó quá mãnh liệt thì chúng ta lại nói đến vấn đề này, được không?”

Mặc dù Lục Hi sốt ruột rất muốn không màng tất cả sau khi trả giá cho việc cai nghiện xong, rồi trở về bên Thẩm Dĩnh nhưng dù sao Lee cũng là bác sĩ, anh biết bây giờ điều mình có thể làm chính là phối hợp với anh ấy, người này sẽ không hại mình.

Người đàn ông cụp mắt, tầm mắt dừng lại ở mũi giày da được đặt làm riêng trên chân, mệt mỏi gật đầu: “Được, cứ theo như cậu nói đi.”



Một nơi khác, Mã Thiên Xích ở bên kia bờ đại dương biết chuyện này, mặc dù anh không biết chi tiết nhưng sau khi biết Lục Hi rời xa Thẩm Dĩnh thì trái tim không thể yên ổn.

Ngồi bên cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, Mã Thiên Xích lấy điện thoại đang yên lặng nằm trên mặt bàn, nhấn vào danh bạ điện thoại tìm được dãy số quen thuộc, khi sắp ấn xuống thì đầu ngón tay lại dừng lại.

Nửa phút sau anh bực bội ném điện thoại đi, đứng dậy tới trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn dưới ánh đèn đuốc sáng trưng của mọi nhà lại vô cùng cô độc.

Lần này anh xuất ngoại là vì Thẩm Dĩnh và Lục Hi chắc chắn sẽ không còn dậy sóng nữa, không ngờ người phụ nữ họ Hoàng kia lại vẫn có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, khiến trái tim gần như đã ổn định lại của anh một lần nữa dậy sóng.

Bao nhiêu lần trước khi đi ngủ trước mắt lại lướt qua hình ảnh ở bệnh viện một nhà ba người Thẩm Dĩnh, Lục Hi và con của họ, mỗi lần tỉnh lại đều là sự giày vò với anh.

Cô gái đó không thuộc về anh, thậm chí ngay cả lý do để anh ở lâu hơn bên người cô cũng không có, không phải vì Thẩm Dĩnh, là bản thân anh không thể tâm lặng như nước khi đối mặt với cô.

Cho nên anh ra đi, trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ.


Nhưng khi anh nghe thấy tin này vẫn không nhịn được đau lòng, cảm giác đau đớn mơ hồ ấy nhắc nhở anh, anh vẫn chưa từng quên, cho dù họ đã không có bất kỳ khả năng nào.

Đáng chết.

Mã Thiên Xích nở nụ cười đắng chát, vậy mà lại không qua được cửa ải của chính mình.

Cứ coi như vì con trẻ đi.

Rầu rĩ cân nhắc hồi lâu, anh tìm cho mình một cái cớ nói còn nghe được như vậy, vì thế không do dự nữa mà nhanh chóng đặt vé máy bay về nước vào ngày mai.

Nhắc tới cũng trùng hợp, vừa đặt vé xong thì điện thoại đổ chuông, là trợ lý anh gọi tới: “Anh Mã, cuộc họp ngày mai ban đầu định là mười một giờ sáng lùi lại thành hai giờ chiều, anh thấy có được không?”

“Huỷ bỏ.”

“Sao ạ?”

“Huỷ bỏ.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông không còn chỗ thương lượng: “Tôi có việc riêng, hoãn mọi hội nghị.”

Trong giọng nói của trợ lý mang theo chút kinh ngạc, Mã Thiên Xích cúp máy xong, nhìn màn hình điện thoại tối đen thì không khỏi tự giễu, trước nay anh đều lấy công việc làm trung tâm, từng có lúc xem thường người vì tình cảm mà trở nên đần độn, bây giờ anh lại trở thành người như thế.

Vận mệnh trêu người, chuyện tình cảm muốn không phụ cả đời quá khó, không phụ lẫn nhau là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận