100 Cách Cưng Vợ

Ở phía bên kia, sở cảnh sát nước Y, căn cứ vào một chai nước suối nhỏ, cảnh sát đã sử dụng các biện pháp công nghệ và kỹ thuật cao để tiến hành điều tra, thời gian không phụ người có tâm, hai ngày sau, máy bay quân dụng không người lái đã chụp ảnh lại tình hình rừng núi, mặc dù hình ảnh truyền về ở khoảng cách khá xa nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể phân biệt được cảnh tượng cơ bản.

"Có hai ngôi nhà gỗ bên cạnh dòng sông, một ngôi nhà cửa hướng ra phía Bắc, ngồi nhà còn lại cửa phía Nam, ngôi nhà có cửa phía Bắc rộng hơn một chút, và người đóng giữ ở đó cũng nhiều, đã thấy được tám người trong phạm vi có thể nhìn thấy, còn về phần còn có người nào ấn nấp ở bốn phía hay không thì vẫn chưa thể nào biết được, căn phòng nhỏ có sáu người đóng giữ, những người này đa phần đều là dân bản xứ nước Y, phần lớn trên người đều có súng lục, trong đó chúng ta chụp được một người đàn ông gương mặt có lẽ là người Trung Quốc, cánh tay anh ta bị thương, hằng ngày anh ta là người ra vào hai gian phòng nhiều nhất.” Nhân viên cảnh sát giải thích kỹ càng chặt chẽ.

Lục Hi nhíu mày: "Hawk đâu?"

"Chính là người này!” Nhân viên cảnh sát chỉ vào một nửa hình bóng nhô ra từ ngôi nhà gỗ, đó là một hình ảnh được chụp lại: “Không được rõ lắm, nhưng chắc là anh ta, khuôn mặt lai giữa dòng máu Trung – Anh vẫn có thể dễ dàng nhận thấy trong những người ở nước Y.”

"Thẩm Dĩnh đâu?"

"Vì máy bay không người lái cũng chỉ chụp hình đứt đoạn, sợ bị phát hiện, có lẽ khi chúng tôi chụp ảnh, cô Thẩm cũng không ra khỏi phòng!” Nói bóng gió cũng chính là không chụp được hình ảnh của cô.

Những ngày này trái tim Lục Hi vẫn luôn thấp thỏm, lúc nhìn thân hình cao lớn trong tấm hình kia, trong đầu hiện lên cuộn băng ghi hình, hai cái bóng đè lên nhau cùng một chỗ, kéo theo dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh.


Với sự tiến triển mang tính chất then chốt này, tất cả mọi người tụ tập trong phòng họp, đội trưởng phụ trách hành động cũng là một người phong thái dứt khoát, vô cùng quen thuộc đối với hành động đột kích như vậy, anh ta lấy ra một vài bức ảnh vệ tinh và ảnh bố cục dán lên trên bảng đen: "Đã xác định được vị trí của mục tiêu, dưới chân núi đã sắp xếp người của chúng ta, cũng không cần phải tiếp tục trì hoãn nữa, tôi sẽ nhanh chóng yêu cầu cấp trên hành động. Ngay khi nhận được sự cho phép, lập tức tiến hành đột kích, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Rõ!"

Tất cả mọi người đồng thanh đáp lại, trong nháy mắt bầu không khí trở nên rất căng thẳng, mọi người đều biết Hawk là hạng người thế nào, hơn nữa con tin lại đang bị thương, nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn, không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

"Là đầy tớ của nhân dân, mọi người cần phải đảm bảo sự an toàn của con tin. Mục tiêu hành động của lần này có hai điểm, một, giải cứu con tin, hai, truy nã tội phạm! Bảo vệ mạng sống quý giá quan trọng hơn bất cứ điều gì, cho nên lần này hành động cũng sẽ xoay quanh điểm này để tiến hành.”

"Đã rõ!"

Phải biết rằng Thẩm Dĩnh làm con tin kiên trì lâu như vậy, nếu như khi đang hành động bất ngờ bị chết đi, không chỉ đơn giản là hành động này thất bại, đến ngay cả bọn họ cũng không tiếp nhận được kết quả như vậy.

Lục Hi ngồi ở một bên lắng nghe, từ lúc bắt đầu đến nước Y cho đến ngày hôm nay, tất cả những hành động và chi tiết có liên quan anh đều có tham dự, lúc đầu là sự tức giận, mất khống chế, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ biến thành niềm tin nhất định phải cứu được cô.


Lục Hi tin rằng, Thẩm Dĩnh nhất định đang chờ anh.

Một chai nước khoáng tầm thường kia lại để cho anh thấy được một tia hi vọng, miễn là còn sống, nhất định phải còn sống chờ anh.

Ngay khi chuyện xác định được vị trí nghi phạm được báo cáo lên, phía trên liền phê duyệt, bằng tốc độ nhanh nhất tiến hành hành động, đồng thời cũng hết sức cam kết hành động thành công, quyết không thể giống như lần trước.

Sau khi được sự cho phép, từng người phụ trách trong các tổ nhỏ ngồi lại với nhau để thảo luận kế hoạch hành động lần này, bọn họ đem kế hoạch đã được chuẩn bị tốt ban đầu ra bổ sung và sửa đổi một chút, kế hoạch một, sau đó là kế hoạch hai, bất cứ chi tiết nào cũng được theo dõi kỹ càng.

"Lão đại, tối mai có một trận mưa to.” Trong đó có một nhân viên cảnh sát báo cáo tình hình thời tiết.

Đội trưởng nghe xong chẳng những không chần chừ mà còn kích động dị thường: “Dự kiến là tối mai, trời mưa to là thời điểm có lợi nhất để tập kích núi rừng này, tiếng mưa rơi sẽ là màu sắc bảo vệ cho chúng ta tốt nhất, trời mưa cũng có thể nhiễu loạn lòng đối phương, để bọn họ lộ ra sơ hở.”

Sau khi mọi thứ đã định, mọi người thật lâu cũng không rời phỏi phòng họp, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong ánh mắt của nhau ngoại trừ sự kiên định, còn có những cảm xúc không nói nên lời.


Lục Hi biết rất rõ đó là cái gì, bởi vì tâm trạng như vậy đã hành hạ anh hơn nửa tháng.

Anh đẩy ghế ra sau, đứng dậy nhìn mỗi người đang đứng ở đây: “Tôi biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, cũng biết mỗi người ở đây đa phần đều có gia đình riêng của mình.”

Lời nói vừa dứt, mấy người đều nhao nhao cúi đầu xuống, giống như ngươi khác nói trúng tâm tư, có sự bối rối và chịu đựng.

"Hành động ngày mai sẽ là một trận chiến khốc liệt. Hawk không phải một người dễ đối phó, điều này tôi tin rằng mỗi người các anh đều biết rõ hơn so với tôi, nhưng đứng ở phương diện là một người chồng cũng là người phụ trách luật pháp cho vụ án, tôi cầu xin mọi người hãy cố gắng hết sức để hoàn thành thuận lợi đợt tập kích lần này và giải cứu vợ tôi ra khỏi đó.”

Đôi mắt đen nhánh quét qua từng người, nhiều ngày ở chung như vậy, anh đã có thể gọi tên của từng người, anh cũng là người có tình cảm, anh biết rằng trong trường hợp như vậy nhất định có người hi sinh, nói anh ích kỷ cũng được, cái khác cũng được, anh không có lựa chọn nào khác.

Người đàn ông hạ mí mắt, hai tay nắm chặt xuôi bên người, im lặng một lát, anh từ từ khom thân thể từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo của mình xuống, cúi thật sâu: “Xin nhờ mọi người!”

Thường thấy Lục Hi kiên cường và hờ hững, đột nhiên như vậy lại khiến cho lòng người ta chua xót.

Đội trưởng vội vàng đỡ anh: “Anh Lục, anh đừng nói như vậy, chúng tôi là cảnh sát, đây là điều chúng tôi phải làm.”


Nếu như nhất định phải nói điều gì đó, ai bảo bọn họ là cảnh sát chứ, làm một cảnh sát chính là phải bỏ gia đình nhỏ của mình để chăm sóc cho mọi người, chính là phải chấp hành và hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên, cho dù hậu quả kèm theo đó có thể là sự hi sinh, bọn họ cũng không bao giờ chùn bước.

Vì để tránh cho bầu không khí trở nên nặng nề, đội trưởng đã đuổi mọi người ra khỏi phòng họp, chỉ còn anh ta ở lại với Lục Hi vì có chuyện cần nói.

Hai người ngồi vào bàn, đội trưởng lấy ra một đầu thuốc lá đưa cho anh: “Rút một điếu không?”

Người đàn ông liếc một cái, là loại thuốc lá rẻ nhất trong nước, giá bán chỉ có ba mươi ba nghìn, nhưng rất nhiều khói, cho nên những người mua loại này đều là những người nghiện thuốc, người mới hút sẽ bị sặc.

Anh tiện tay nhận lấy, châm lửa hút mạnh một hơi, khói thuốc sâu cay xông thẳng vào trong khoang mũi xuống phổi, khiến cho đầu óc người ta có thể duy trì giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.

Đội trưởng giơ tay lên và nhìn vào làn khói kia, trong làn khói trắng mông lung, trên mặt người đàn ông rắn rỏi nở ra một nụ cười yếu ớt: "Tôi đã được cấp trên cho thuốc lá này trong lần đầu tiên khi ra ngoài, khi đó tôi vẫn là một viên sĩ quan cảnh sát nhỏ, lần đầu tiên đi cùng, trước khi xuất phát tôi đã sợ hãi, trong lòng vừa phấn khích, lại thấp thỏm, ông ấy cho tôi thuốc này, chúng tôi ngồi im trên cầu thang trước cửa văn phòng, không ai nói chuyện. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ khi ông ấy hút thuốc xong sẽ ném xuống đất và dùng chân dẫm xuống.”

Lục Hi im lặng lắng nghe, cổ anh dựa vào lưng ghế phía sau.

"Khi đó ông ấy nói với tôi một câu …” Nói đến đây, ý cười trên môi người đàn ông dần dần biến mất, biểu cảm trong đôi mắt vô cùng kiên nghị: “Làm một cảnh sát, sợ tội phạm là điều đáng xấu hổ nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận