100 Cách Cưng Vợ

"..."

Gà trống lớn?

Tịch Giai Giai chấm hỏi đầy mặt, rõ ràng hôm nay ai thấy cô cũng khen đẹp, làm sao đến hắn chỗ này liền thành gà trống lớn rồi?

Vì vậy cô có chút không phục nhỏ giọng phản bác nói: "Tất cả mọi người đều nói rất đẹp!”

"Vậy em tham gia câu lạc bộ nào, hả?”

Tịch Giai Giai không hề phát hiện ra rằng người đàn ông kia đang đến gần biên giới của sự không vui, vô cùng trịnh trọng nói: “Là một câu lạc bộ sự kiện của trường học, có rất nhiều người kết bạn với nhau, cũng có rất nhiều đàn anh đàn chị.”

Sự kiện, đàn anh đàn chị.

Lúc hai từ này lọt vào tai Bùi Dục, anh vô cùng khó chịu, khi câu nói này phối hợp giọng điệu vui sướng lúc nói ra lại giống như một thùng xăng rót vào trong lòng anh.

Người đàn ông nhíu mày: "Em rất vui vẻ sao?”

"Đúng vậy, quen biết rất nhiều bạn mới, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể trò chuyện.”

"Học sinh có thể trò chuyện về cái gì, hôm nay ăn gì, hay là ngày mai ăn gì? Hoặc là bạn làm công việc gì, cậu ta đọc bao nhiêu cuốn sách?”

Tịch Giai Giai có ngốc đến mấy cũng nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của anh, nhưng là một sinh viên trong trường đại học nghe được những lời nói thế này thì cảm thấy vô cùng chói tai, phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên là phản bác: "Vậy thì sao, mọi người đều là người trẻ tuổi, cũng là người cùng trang lứa, nói chuyện về vấn đề này không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, nói chuyện gì không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là bầu không khí vô cùng vui vẻ!”

Lời này khi Bùi Dục nghe được liền biến thành ba chữ… chê anh già.

Người cùng trang lứa thì sao, nhóc con vắt mũi chưa sạch hơn hai mươi tuổi có gì hay ho để nói chuyện? Người cùng trang lứa thì ghê gớm lắm sao?

Nhưng cũng không có cách nào để nói ra, anh nói giống như ra vẻ mình vô cùng để ý, anh chưa bao giờ cảm thấy mình đã lớn tuổi hoặc kém hấp dẫn, đừng nói là hơn ba mươi tuổi, cho dù đến bốn mươi tuổi thì anh vẫn là một đóa hoa, vẫn có người đến tiếp cận như thường.

Bùi Dục vô cùng nén giận, những bản lĩnh khác cô không có, nhưng bản lĩnh khiến anh phát bực thì mạnh hơn so vơi bất kỳ ai.

Được rồi, anh mới không thèm chấp nhặt với trẻ nhỏ, mặc kệ cô nói thế nào thì thế ấy đi.

Vì vậy người nào đó thở phì phò khởi động xe, hôm nay lúc tới anh còn cố ý đổi một chiếc xe giống như chiếc Bentley Timothy của Lục Hi, anh vẫn luôn thích lái xe thể thao và xe hơi, nhưng nó không lộ vẻ bắt mắt như chiếc Bentley SUV mới mua này.

Anh thay cô suy nghĩ như vậy, còn cô thì sao? Còn muốn tham gia liên nghị cái gì đó!

Tịch Giai Giai nhìn cảnh đường phố nhanh chóng thụt lùi ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trả lời cô là một bầu không khí im lặng trong xe.

Hiếm khi thấy Bùi Dục có thể không nói lời nào một lần, Tịch Giai Giai vẫn có chút không quen, cô lặp lại lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi đâu, hỏi anh đấy?”

"Đã muộn như vậy rồi còn có thể đi đâu? Ông đây đợi em lâu như vậy đến cơm tối cũng còn chưa được ăn!”

Tịch Giai Giai bị một câu nói nóng nảy này của anh làm cho nghẹn họng, nhưng cô quả thật cũng có chút áy náy, để anh đợi lâu như vậy, ý định ban đầu của cô là muốn để anh đi, không ngờ Bùi Dục lại thật sự đợi ở đó gần hai giờ đồng hồ..

Nghĩ đến đây, Tịch Giai Giai hơi rụt rè hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”

"Em quan tâm tôi?”

"... Tôi chỉ là hỏi một chút.”

"Để làm gì, em muốn mời anh sao?" Bùi Dục tức giận chặn họng cô: "Nhà hàng tôi đến cùng không phải dành cho sinh viên đại học.”

"..."

Tịch Giai Giai ghét nhất chính là việc người khác lấy tiền nói chuyện, loại người coi thường người khác vì tiền này khiến cô vô cùng tổn thương, lúc này cô không biểu lộ gì nữa, một câu cũng không nói.

Giây phút khi Bùi Dục thốt ra lời này anh rất hối hận, anh vốn không hề có ý muốn chế giễu cô, chẳng qua là nhằm vào chuyện liên nghị vừa rồi mà thôi.

Chỉ là không khí bây giờ để anh phải giải thích, anh lại… không muốn!

Ai mà không có lúc phát cáu, anh cũng là một người biết cáu kỉnh, vụng trộm sau lưng anh đi liên nghị, còn có chút tự giác của một người bạn gái không?

Không quen với những tật xấu này.

Trong lòng tự cổ vũ mình vô cùng, nhưng hiện thực lại là ban đầu anh vốn đã đặt một nhà hàng Michelin ba sao, nhưng nửa được lại thay đổi đường, quyết định đi đến một nhà hàng lẩu dinh dưỡng.

Muốn hỏi mục đích là cái gì, có thể là vì để phụ trợ cho câu nói vừa rồi của mình đó chỉ là cố ý chọc giận cô chứ không phải thật sự nghĩ như vậy.

Xe dừng ở trong ga ra, Bùi Dục đưa tay mở hộp ra, lấy điếu thuốc lá điện tử bỏ vào trong túi.

Tịch Giai Giai trực tiếp mở cửa xe đi xuống, đứng ở bên ngoài chờ anh, tư thế đó đơn giản giống như ở bên cạnh anh rất có thể sẽ vô cùng nguy hiểm.

Bùi Dục thầm mắng một tiếng, xuống xe sải bước đi đến cửa thang máy, cũng không đợi cô.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô gái nhỏ ở phía sau lưng phải chạy mới có thể đuổi theo, trong lòng lại càng rối rắm hơn.

Hai người đến trước cửa thang máy mới đứng cùng một vị trí, Tịch Giai Giai chạy tới nên hơi thở hổn hển, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn trước mặt, vô cùng khó hiểu.

Động một chút lại nổi giận, đây là thời kỳ mãn kinh của người đàn ông cao tuổi sao!

Hai người đi thang máy đến lầu hai, mở cửa đi vào phòng riêng, toàn bộ hành trình Bùi Dục đều không nói với cô một câu, mãi đến khi nhân viên phục vụ tiến vào, anh mới đưa menu điện tử "Phanh" một cái đặt trước mắt cô: "Gọi món ăn!"

Dáng vẻ phách lối kiêu ngạo đó, chỉ thiếu chút nữa trực tiếp lấy menu quẳng vào mặt cô.

Từ khi lên xe bắt đầu nói móc cô, lúc sau lại tức giận một cách khó hiểu, mãi cho đến khi tiến và phòng vẫn còn sai khiến, Tịch Giai Giai thực sự không chịu nổi, bảo cô đi ra ăn cơm là anh, tại sao anh còn khó chịu?

Cô động cũng không động, không muốn để ý đến anh, dứt khoát lấy điện thoại di động ra giả vờ gửi tin nhắn, thật ra chỉ là ấn lung tung trền màn hình.

Bùi Dục càng nhìn càng tức giận, cô vừa mới liên nghị xong đã chuẩn bị gửi tin nhắn để giữa liên lạc rồi sao?

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người hẹp hòi, trong công việc hay đối với tình cảm lại càng như vậy, trước đó bất kể bạn gái làm gì anh cũng sẽ không hề phân tâm, ước gì bọn họ thích người khác, nhưng bây giờ nhìn hành động của Tịch Giai Giai, anh quả thật như sắp nổ tung.

Anh thuận tay cầm lon nước ở bên cạnh ném qua, vốn là muốn nhắc nhở cô một chút, không ngờ đúng lúc Tịch Giai Giai ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, lon nước bay thẳng vào giữa thái dương bên trái của cô.

"Đông" một tiếng vang lên, nghe rất đau đớn.

Tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, đến ngay cả Bùi Dục cũng đều ngây ngẩn cả người, anh căn bản không muốn ném vào cô, nhưng dối diện với ánh mắt khó có thể tin và ấm ức của cô gái, anh biết cô nhất định đã hiểu nhầm.

Giải thích sao?

Vô cùng mất mặt.

Không giải thích... Trong lòng lại có chút áy náy.

Ngay trong lúc anh đang cân nhắc làm thế nào mở miệng, Tịch Giai Giai đã cúi đầu lần nữa, cô im lặng nửa phút, sau đó cầm menu điện tử, tự mình chọn.

Không đến năm phút, cô đưa Ipad trong tay trả lại nhân viên phục vụ đang đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chọn những thứ này đi."

"Được, ngài chờ một lát."

Sau khi nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Tịch Giai Giai vẫn cúi đầu như cũ, thái dương bên trái bị đập kia rõ ràng đã hiện ra một khối nóng bỏng, đột ngột ném tới như vậy vẫn là rất đau.

Quen biết Bùi Dục lâu như vậy, cho dù anh tồi tệ đến múc nào cũng thật sự không ra tay đánh cô, hôm nay là lần đầu tiên.

Cô chẳng qua chỉ là nhìn vào điện thoại, về phần không biết có ra tay hay không, đánh thì đánh đi, còn dùng sức như vậy, thật sự không coi cô ra gì…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui