100 Cách Cưng Vợ

Vốn dĩ Tịch Giai Giai gần như không gượng dậy nổi nữa, sau khi nghe thấy câu này lập tức mở mắt ra, giọng cô vô cùng yếu ót: "Không... Đừng nghe anh ta... A...!"

Lời còn chưa nói hết, cánh tay trên cổ cô đã siết chặt, khiến cô không thể không ngậm miệng lại, cổ họng bị ép chặt, khó chịu không thốt ra được.

Lúc ấy, Bùi Dục đang ở trong xe nghe hết cuộc nói chuyện thì lập tức kéo cửa xe ra: "Tôi đi đổi."

"Cậu chủ Bùi!" Đội trưởng cũng xuống xe theo, chạy qua đầu xe chắn trước mặt người đàn ông ấy: "Cái gã Lý Trạch điên rồi, trước đây đã làm không ít chuyện vì nhà họ Chiêm, là kẻ không có tính người, bây giờ anh qua đó chỉ sợ sẽ dính tai họa..."

"Người phụ nữ của tôi đang ở trong tay anh ta." Sắc mặt Bùi Dục âm u đến đáng sợ, cất tiếng cắt ngang lời đội trưởng đang chuẩn bị nói: "Chỉ cần có thể đưa Tịch Giai Giai về, thì thế nào cũng được hết."

Anh không thể dưới tình huống biết rõ có cách mà vẫn buông tay mặc kệ, hiện giờ Lý Trạch đã ra ra điều kiện như vậy, với anh mà nói đó cũng là một cơ hội.

Đội trưởng thấy anh đã quyết tâm, thì không dám dễ dàng đồng ý, muốn báo cáo lên cấp trên, nhưng chưa đợi điện thoại truyền lệnh đến, đã bị Bùi Dục cướp mất: "Không kịp nghĩ nhiều nữa, bây giờ tôi lập tức vào trong đó."

Nói xong, động tác tay của anh vô cùng nhanh nhẹn đã rút khẩu súng gây mê trong túi áo đội trưởng ra: "Tôi mượn cái này, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, tôi sẽ không dùng, để phòng thân thôi."

Đội trưởng muốn ngăn cản tiếp cũng không kịp nữa rồi, Bùi Dục không nói hai lời đã vọt vào nhà xưởng, đến nhà kho trống trải kia.

Tất cả cảnh sát và đám bắt cóc có mặt ở đây đều hơi kinh ngạc nhìn người xông tới, tốc độ... Quá nhanh!


Còn Bùi Dục từ khi vào trong chỉ nhìn Tịch Giai Giai cả người đầy máu tươi, trong mắt không để ý gì khác nữa.

"Không phải muốn đổi lấy tao sao, tao đến rồi." Bùi Dục không hoảng loạn chút nào, lặng yên che giấu vẻ đau lòng vào sâu trong mắt: "Buông cô ấy ra."

Lý Trạch nhìn gương mặt đẹp trai kia, tâm trạng thù hận trong lòng trong nháy mắt tuôn trào: "Mày tới đây trước đã."

Bùi Dục nở nụ cười, đi thẳng đến chỗ Lý Trạch, khiến Lý Trạch đang sững sờ lại càng hoảng sợ hơn.

Đợi đến khi anh chỉ còn cách khoảng hai mét, Lý Trạch cũng từ từ bỏ cánh tay đang giam giữ Tịch Giai Giai ra, dường như gã ta không muốn giao dịch gì với anh cả, ánh mắt nhìn Bùi Dục đi tới thậm chí bắt đầu trở nên phấn khích.

Tịch Giai Giai hoảng sợ nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc kia, trước khi cô được Lý Trạch buông ra hoàn toàn, lúc quay người lại, cô trông thấy rõ ràng trong mắt Lý Trạch dâng lên cảm xúc biến thái...

Ánh mắt này trong thời gian bị bắt cóc ngắn ngủn, cô đã nhìn thấy rất nhiều lần, mỗi lần trước khi ngược đãi cô, vẻ mặt ấy của gã ta đều xuất hiện.

Tịch Giai Giai nhìn Bùi Dục sắp rơi vào trong tay người kia, bỗng nhiên có phản ứng, hai tay đẩy mạnh người gã ta ra...

"Phụt"


Một tiếng động rất nhỏ vang lên, sau đó cuối cùng Tịch Giai Giai cũng không phát ra tiếng động nào nữa.

Cô nghiêng người về phía Lý Trạch, khuôn mặt hướng về phía Bùi Dục, sau khi đẩy người ra, thì từ trên eo truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, một giây sau, cô cảm thấy cả người mình như rơi vào trong hầm băng vậy, rét lạnh đến tận xương.

Bùi Dục nhìn bụng dưới bên trái của cô chảy ra nhiều máu như vậy, ánh mắt anh giống như bị nhuộm bởi máu tươi, lửa giận trong lòng đã đốt cháy hết lý trí, anh móc súng lục ra nhằm vào vị trí tương tự trên người Lý Trạch hung hăng bắn một phát súng.

Viên đạn mạnh mẽ theo quán tính kéo cả người Lý Trạch dựa vào tường, anh ta đưa tay sờ lên vết thương một chút, nhìn đầu ngón tay bị nhuộm đỏ trong nháy mắt, chẳng những không có một tia sợ hãi, ngược lại còn cười vui vẻ hơn...

Cho dù anh ta phải chết, cũng muốn kéo theo một người, có khể khiến Bùi Dục khó chịu như vậy, chết cũng đáng.

Cả đời này anh ta đều chưa từng được người khác đối xử tử tế, hôm nay... Lý Trạch nhìn Bùi Dục cực kỳ đau khổ đang quỳ xuống ôm lấy Tịch Giai Giai, còn cả cảnh sát đang xông lại phía anh ta, hài lòng khép mắt lại.

Trời vừa rạng sáng, Tịch Giai Giai cả người đầy máu được đưa tới bệnh viện như thế, tuy rằng trên đường đến đã sơ cứu cầm máu đơn giản, nhưng quần áo trên người cô vẫn ướt đẫm.

Ngay cả cáng cứu thương màu lam cũng đầy máu của cô, gần như không nhận ra được màu sắc ban đầu nữa.


Bùi Dục nhìn người đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu, y tá lấy hai nghìn ml máu dự trữ ra để tiến hành truyền máu khẩn cấp.

Đèn ngoài hành lang bệnh viện sáng lên, chiếu xuống vệt máu đỏ rơi trên mặt đất.

Sau khi ông cụ biết tin cũng nhanh chóng chạy tới bệnh viện, trên đường đi, bên tai ông lúc nào cũng văng vẳng lời nói cuối cùng của cục trưởng ---

Đã giải cứu con tin thành công, nhưng vì chặn một nhát dao cho cậu chủ Bùi nên tình hình bây giờ không lạc quan cho lắm, đã đưa đến bệnh viện Linh Thức, còn cậu chủ Bùi không bị thương.

Chặn dao, mạng sống chỉ còn một đường, những từ ấy rơi vào tai ông, khiến ông cụ từ trước đến nay chưa từng dao động bỗng nhiên nắm chặt cây gậy chống trong tay.

Đối với Tịch Giai Giai, ông vẫn luôn không thích cô bé này, bởi vì địa vị của nhà họ Bùi như vậy, còn cả thân phận của Bùi Dục nữa, đều không cho phép anh được tự do yêu đương và lựa chọn hôn nhân của mình.

Cuộc đời anh phải quyết định những việc lớn lao, mà tình cảm sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh, điều đầu tiên anh phải suy xét không phải là tình yêu, mà là lợi ích.

Nhưng mà sau khi nghe tin tức kia, ông cụ lại nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng cảm nhận được, khả năng Bùi Dục sẽ không bỏ cô bé kia được nữa.

Lần này ông thả tin tức cho kẻ thù, nếu như còn có lần sau, thì nhất định anh sẽ nổi điên, đến lúc đó còn gây ra chuyện gì nữa thì không ai nói trước được.

Vốn dĩ ông cụ cảm thấy Bùi Dục tốt, nên muốn Tịch Giai Giai biến mất khỏi anh, nhưng mà bây giờ lại không dám ra tay.

Thực chất bên trong con người Bùi Dục là kẻ khát máu, nếu thật sự chọc giận anh, thì anh cũng không biết kiêng nể điều gì.


Bao gồm cả ông, cũng sẽ không nể tình.

Khi xe chạy đến bệnh viện, Tịch Giai Giai vẫn đang được cấp cứu bên trong, trên hành lang lạnh lẽo chỉ có một mình Bùi Dục.

Anh đứng tựa vào tường, trong tay kẹp một điếu thuốc, ý tá đi qua đi lại trông thấy nhưng không ai dám nói gì cả, trên người anh dính rất nhiều máu, mái tóc rủ xuống không nhìn rõ mặt, nhưng hơi thở lạnh lẽo quanh người lại khiến người khác lạnh run.

Ông cụ đứng từ xa nhìn anh một lát, sau đó mới chậm rãi đi tới bên cạnh anh.

Ánh mắt Bùi Dục không nhúc nhích, cứ như không hề nhìn thấy ông vậy, mãi cho đến khi ông cụ mở miệng hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Nghe thấy tiếng động, Bùi Dục mới bước ra khỏi thế giới của chính mình, anh ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi nhấc chân lên dẫm nát: "Cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy có chuyện gì không may, ông chết hy vọng ấy đi."

Anh cho rằng tin tức mà ông cụ muốn biết, là việc cứu chữa Tịch Giai Giai không có hiệu quả.

Sắc mặt của ông cụ hơi khó coi, câu nói đến bên miệng rất lâu mới nói ra được: "Ông nghe nói con bé đỡ một dao cho cháu."

Bùi Dục cong môi, tất cả cảm giác đau lòng, trào phúng, thương tiếc... đều lẳng lặng hiện trên khóe môi anh.

Yên lặng một lúc lâu, bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không nổi, ngay cả ông cụ cũng hơi khó chịu, được quản gia đỡ dậy, lúc ông quay người chuẩn bị đi khỏi thì để lại một câu: "Nếu như con bé gắng gượng qua được cửa ải này, ông không phản đối hai đứa ở bên nhau nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận