100 Cách Cưng Vợ

Nói xong, dường như không muốn đối mặt với Bùi Dục, hoặc là sợ mình sẽ hối hận nên ông cụ không hề nán lại mà rời khỏi bệnh viện.

Mãi đến lúc bóng dáng ông hoàn toàn khuất đi, Bùi Dục mới nhận ra những gì mình vừa nghe được cũng không phải là ảo giác.

Cơ thể trải qua mớ cảm xúc thăng trầm tột độ, ngẩng đầu nhắm mắt lại, ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu có thể chiếu vào từ mí mắt.

Rõ ràng phải là một chuyện vui vẻ, nhưng mắt Bùi Dục lại ươn ướt.

Ông cụ đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng có được kết quả này là do Tịch Giai Giai dùng mạng sống của mình để đổi lấy, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, anh đau lòng muốn chết.

Anh phải tin La Quyết Trình, chỉ cần có La Quyết Trình thì Tịch Giai Giai sẽ không chết, nhưng có giữ được mạng sống thì cơ thể cô cũng sẽ không khỏe mạnh như trước, có nhiều vết thương thế mà.

Vết thương có thể lành được, nhưng trái tim thì sao?

Bùi Dục không dám nghĩ tới, đời này phải làm gì mới sánh được những tổn thương mà chuyện lần này gây ra cho cô.

Không biết đợi bao lâu, đèn màu đỏ ở cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Bùi Dục như bị nhấn nút ấn, chợt đi tới cửa kéo tay La Quyết Trình hỏi: “Sao rồi? Người có sao không?"

Cuộc phẫu thuật kéo dài tận ba tiếng nên La Quyết Trình cũng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn an ủi Bùi Dục trước: “Người không sao cả, vẫn may là dao đâm không quá sâu nên không ảnh hưởng đến nội tạng."

Chỉ cần sâu thêm một centimet, hậu quả khó mà lường được.

Bùi Dục chỉ cảm thấy tảng đá treo trên đầu quả tim cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nói vô cùng khàn khàn: “Cảm ơn."

"Đừng nói lời vô ích, lát nữa người ra ngoài để đẩy tới phòng bệnh, cậu nhìn cho kĩ đấy, đừng để xảy ra chuyện bất trắc nào nữa, hả?"

"Tôi biết rồi."

"Về chuyện này cậu cũng đừng tự trách mình quá, tôi cũng nghe Lục Hi nói rồi, Giai Giai là một cô gái tốt, cậu đối xử với người ta tốt vào." La Quyết Trình không biết làm sao mới có thể an ủi người đàn ông trông vô cùng đau lòng này, chỉ đành dùng lời nói như thế để anh phấn chấn một chút.

Năm giờ sáng, cuối cùng Tịch Giai Giai cũng bị đẩy tới phòng bệnh, Bùi Dục nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên gối, trong lòng như muốn vỡ ra.

Anh bước đến bên giường, cúi người nắm bàn tay không truyền dịch, bỏ hết ngụy trang xuống, chỉ để lộ mặt yếu ớt nhất của Bùi Dục, anh không ngừng cầu xin: “Mau tỉnh lại đi, xin em đấy..."

- -

Sáng sớm ngày thứ hai Lục Hi và Thẩm Dĩnh đi tới bệnh viện, sau khi nghe những gì đã xảy ra, buổi tối hôm đó chỉ thông qua La Quyết Trình nghe ngóng tình hình chứ không đích thân tới.

Thứ nhất là biết Bùi Dục cần thời gian bình phục, thứ hai là cũng không muốn làm phiền bọn họ, nếu như sau khi Tịch Giai Giai ra khỏi phòng phẫu thuật mà tình hình rất không ổn, bọn họ lại tới cũng không muộn.

Cũng may, Tịch Giai Giai không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc chạy tới bệnh viện, để làm cho bầu không khí không quá nghiêm trọng nên Thẩm Dĩnh cố ý dẫn Thẩm Tiếu theo, Bánh Bao Nhỏ mặc bộ đồ thể thao sẫm màu, trên tay cầm theo một bó hoa màu hồng nhạt, lúc vào phòng bệnh thì rất lễ phép chào một tiếng: “Chào chú Bùi ạ."

Nghe thấy giọng nói non nớt của thằng bé, Bùi Dục gật đầu: “Chào cháu."

Tuy rằng giọng điệu hơi lạnh nhạt nhưng trong tình huống này vẫn có thể đáp lời một đứa bé, Thẩm Dĩnh đã rất biết ơn.

Một nhà ba người đi vào phòng bệnh, Lục Hi nhìn Tịch Giai Giai vẫn đang bị hôn mê, vươn tay vỗ vai Bùi Dục: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc không?"

Giữa đàn ông với nhau không giống như phụ nữ, có lời nào cũng nói ra được, trong lòng khó chịu thì ôm đối phương khóc một trận, càng nhiều hơn chính là không biết làm sao để nói ra cảm xúc nặng nề của mình.

Lúc này, Bùi Dục ở trong phòng bệnh thì chỉ càng khó chịu, còn không bằng đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Hai người đàn ông đi vào phòng hút thuốc, Lục Hi đưa cho anh một điếu thuốc nhập khẩu vị nồng: “Một đêm không ngủ đúng không, hút loại này nâng cao tinh thần."

Tuy rằng cách này không tốt cho sức khỏe, nhưng trong thời điểm này thì đây là cách hữu hiệu nhất.

Bùi Dục nhận lấy, sau khi châm lên thì đặt lên miệng rít một hơi, khói thuốc làm người ta sặc sụa được hít vào trong phổi, đúng là nâng cao tinh thần thật.

Lục Hi vốn định hỏi anh tình hình sức khỏe của Tịch Giai Giai, còn chưa mở miệng đã nghe người này nói: “Ông cụ nói, chỉ cần lần này cô ấy tỉnh lại thì sẽ cho phép chúng tôi ở bên nhau."

Lục Hi ngạc nhiên nhướng mày, khó có thể tưởng tượng được ông cụ nhà họ Bùi lại mềm lòng vì một chuyện như thế này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng hiểu, thật ra nói là đồng ý còn không bằng nói là cảm động, hơn nữa cũng biết rằng Tịch Giai Giai là một phần mà Bùi Dục không thể từ bỏ, thế nên không thể không đồng ý thôi.

"Tuy những lời này cũng không thích hợp, nhưng đây cũng được coi là trong cái rủi có cái may nhỉ?"

"Đúng không?" Bùi Dục ngửa đầu phả làn khói vừa hút vào, ánh mắt hơi mơ màng: “Nhưng tôi không chắc có nên tiếp tục hay không."

Nghe vậy, Lục Hi nhíu mày: “Câu này là có ý gì?"

"Thấy dáng vẻ bị thương của cô ấy, tôi đột nhiên cảm thấy thấy vọng về bản thân, cũng không có lòng tin nữa. Lần này cứu về một mạng, nhưng lần sau thì sao? Rốt cuộc thì tôi có năng lực bảo vệ cô ấy thật tốt không? Nếu như không thể, trói cô ấy bên cạnh mình cũng chỉ mang đến cho cô ấy sự hiểm nguy vô tận."

Tối hôm qua, từ khi Tịch Giai Giai được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Bùi Dục vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, trằn trọc nhiều lần, mỗi lần muốn kiên trì thì trước mắt lại nhìn thấy gương mặt không có tí máu nào, anh lại sợ.

Mạng sống của anh anh đã nghĩ thoáng từ lâu rồi, nhưng Tịch Giai Giai thì không được, đây là người mà anh quan tâm nhất.

Lục Hi nhìn thấy cảm giác và sự mẫu thuẫn dữ dội trong mắt anh, thầm thở dài: “Bùi Dục à, khó khăn lắm mới đi tới bước này, kiên trì thêm đi. Tôi biết cậu lo lắng cho cô ấy, nhưng cô gái này vì cậu mà không màng đến tính mạng thì còn để ý những chuyện khác à? Cô ấy chỉ cần mỗi cậu."

"Nhưng mà..."

"Không có chuyện gì mà không có áp lực, sau khi nước chảy thành sông rồi vẫn còn có rất nhiều khó khăn cần phải đối mặt vượt qua, thế nên cứ kiên trì thêm đi, vì cô ấy, cũng vì chính cậu."

- -

Tịch Giai Giai cảm thấy một giây trước khí ý thức biến mất, cô nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục chạy như bay về phía mình, nhìn thấy sắc mặt cực kì lo lắng trên mặt anh, ngoại trừ cái này ra thì không nhớ được gì nữa.

Cả người như bị nhét vào trong một cái hũ bịt kín, không có không khí cũng không có âm thanh, cô liên tục vùng vẫy để phá cái thành lũy này, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại.

Cứ lặp lại như thế, lặp lại... Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng phá vỡ thành lũy đó để vọt ra ngoài.

Cô nghe thấy có âm thanh vang lên bên tai, có lạ nhưng cũng có quen, cuối cùng cô dùng hết mọi sức lực trong cơ thể mở mắt ra.

Cô nhìn thấy người phụ nữ đứng ở đầu giường, rất quen thuộc, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, là Thẩm Dĩnh.

Sao lại là cô ấy nhỉ?

Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, không rõ chuyện gì đã xảy ra trước khi mình hôn mê, còn bác sĩ khi đang kiểm ra thiết bị tiếp nối với cô, vô tình thấy cô mở mắt nên lập tức hô lên: “Bệnh nhân tỉnh rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui