Cũng đã hai tuần sóng yên biển lặng trôi qua. Trí Tú phè phỡn ngồi trên ghế ngắm nhìn nàng đang chăm chỉ xem hồ sơ, không ổn rồi càng ngày cô càng đắm chìm trong nàng... Chợt tiếng điênn thoại vang lên khiến cô giật mình liền khều nhẹ nàng.
"Trân Ni có điện thoại"
Nàng nghe vậy nhanh chóng nhận máy.
"Đội điều tra số 1 xin nghe... Tự sát sao? À vâng chúng tôi đến liền"
Dập máy nàng liền quay sang hấp tấp nói với Châu Hiền.
"Hiền tỷ có người báo án là một vụ tự sát ở nhà số X đường XX. Bọn họ muốn chúng ta sang đấy điều tra"
Châu Hiền cùng Sáp Kỳ kéo cả cô và nàng đi đến căn nhà kia để điều tra.
"Chào các vị" Người phụ nữ trung niên với gương mặt phờ phạt mở của đón nhóm pháp y cùng cảnh sát.
"Bà là người báo án sao?"
"Phải... Sáng nay tôi từ quê lên thì đã thấy chồng tôi rạch tay tự sát ở bồn tắm... Ông ấy vốn không có gì tiêu cực cả... Vậy mà ông ấy... Tôi xin các cô hãy làm sáng toả giúp tôi"
1
Để Châu Hiền và Sáp Kỳ thu thập thông tin, nàng liền kéo cô đi quan sát căn phòng nơi xảy ra cái chết của người đàn ông.
Đưa mắt nhìn căn phòng chứa đầy tranh nhưng đều bị phá huỷ. Đặt biệt có cả sợi dậy treo giữa phòng rõ ý ông ta chính là muốn thắt cổ. Trân Ni cùng cô đi vào phòng tắm quán sát một lượt thi thể.
"Ông ấy là tự sát hai lần sao? Thắt cổ không thành liền cắt cổ tay..."
Trí Tú nghiêm mặt không đáp chỉ nhìn chăm chăm vào thi thể ông ta, rồi nhìn đến cổ tay nơi bị cắt kia, nhìn đến sàn nhà đầy máu kia.
"Trân Ni có điểm vô lý, vị trí cắt là ngay động mạch mà theo như tuần hoàn sinh lí máu khi cắt ngay động mạch thì máu sẽ bắn tung toé ra cả phòng tắm. Nhưng máu ông ta chỉ chảy và loang ra sàn mà trường hợp như vậy chỉ có thể là ông ta chết đi thì mới cắt tay mình"
Nàng gật gù quả thật như lời cô nói, nhìn một loạt phòng tắm mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng sạch sẽ đến cả sợi tóc cũng không có ngoài vũng máu kia thôi. Trong đầu nàng nghĩ ra gì đó liền ra ngoài mở tủ áo ông ta ra ghi nhớ từng chi tiết rồi nhìn đến chiếc ghế bị nằm trên sàn liền hiểu ra gì đó liền chạy vào phòng tắm.
"Tú/Ni ám ảnh cưỡng chế - OCD" cả hai cùng đồng thanh nói ra.
"Ông ta là bị giết, hung thủ là người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế. Em nhìn xem vết cắt rất ngay ngắn ở các đường chỉ ở cổ tay. Nếu quan sát kĩ các móng tay của ông ta để rất dài chứng tỏ ông ta là người không chú trọng vẻ ngoài của mình"
"Phải ch..." Nàng định nói thì nghe tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào của tổ pháp y liền ngưng lại cùng cô ra ngoài.
Nàng bước ra ngoài nhanh chóng kéo hai người kia ra xe.
"Trân Ni có gì gấp vậy em"
"Là giết người, em và Trí Tú đã quan sát kĩ lưỡng phòng ngủ của ông ta nơi xảy ra vụ án, đặc biệt là tủ quần áo của ông ta được sắp xếp lộn xộn không, cả móng tay và tóc ông ta cũng để dài chứng tỏ ông ta là người không chú trọng ngoại hình.
Nhưng Trí Tú nói em các vết cắt ở cổ tay rất gọn gàng ngay ngắn trên đường chỉ cổ tay. Theo Trí Tú vị trí cắt là ngay động mạch nếu còn sống tức mạch còn đập máu sẽ văng tung toé
còn máu kia chỉ loang ra trên sàn. Như vậy chính là ông ta chết rồi và hung thủ dựng nên hiện trường giả.
Còn chiếc ghế được cho là nơi ông ta thắt cổ thì được đặt rất kì lạ cạnh ghế lại đặt chéo lên đường kẻ ô gạch. Thông thường khi tự tử chả phải sẽ đá lung tung sao? Chị nhìn ảnh này xem rõ ràng như có người sắp đặt" Trân Ni đưa từng bức ảnh mình đã chụp cho Châu Hiền xem.
"Theo em nói chúng ta có thể hình dung được hung thủ là người mắc phải ám ảnh cưỡng chế và đây là một vụ giết người nhưng lại dựng thành tự sát" Châu Hiền sâu chuỗi lại tất cả.
"Đúng vậy"
Sau khi trở về sở nàng cầm những tấm ảnh chụp hiện trường quan sát kĩ lưỡng trong khi chờ đợi thông tin từ cái cảnh sát khác.
"Trân Ni nếu hung thủ vào được nhà ông ta thì chắc chắn là người quen" Cô gãi cằm nói
"Đấy là chuyện đương nhiên rồi"
Trí Tú hơi quê...
Lát sau Sáp Kỳ đem số thông tin vừa thu thập được dán lên bảng trắng.
"Ông ấy là một trong những giám khảo trong các cuộc đánh giá tranh hàng năm của quận.
Hiện tại chúng ta đã khoanh vùng tất cả những người thân cận có thể ra vào nhà ông ấy là người vợ và những người trong ban giám khảo. Và cũng đã cho bọn họ lên thẩm vấn tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm có tính xác thực"
"Vậy gần đây ông ấy có xích mích với những người này không chị?"
"Không có, ông ấy sống rất được lòng mọi người"
Mọi người đều trầm ngâm thở dài chợt điện thoại riêng của Châu Hiền vang lên.
"Tôi nghe... Sao chứ? Hung thủ giết ông hoạ sĩ đã tự sát sao? Mau gửi địa chỉ chúng tôi đến ngay"
Thấy Châu Hiền vừa dập máy nàng liền hỏi.
"Có chuyện gì sao chị?"
"Một cô gái vừa tự sát ở nhà để lại thư tuyệt mệnh nói rằng mình là người sát hại ông hoạ sĩ kia"
Nhận được tin bọn họ nhanh chóng lên xe đi đến hiện trường. Vừa bước vào phòng Trí Tú nhanh nhảu đi lên phía trước xem xét thi thể.
"Chết do ngạt thở sao... Khoan đã mấy vết trầy trên cổ..." Cô đưa mắt nhìn sợi dây buộc nút thắt trên trần nhà lại đồng dạng với nút thắt ở nhà ông hoạ sĩ.
"Trân Ni em có nghĩ cô ấy là hung thủ không?"
"Linh cảm mách em là không nhưng từng thứ ở hiện trường như chỉ điểm cô ấy là hung thủ. Chị xin xem phòng khách nơi hiện trường mọi thứ đều được bày trí theo phong cách của người mắc phải OCD"
"Chị chắc chắn cô ấy không phải hung thủ... Nhìn kệ chén xem sắp xếp rất lộn xộn không phân loại. Nếu đánh giá qua việc nút thắt này giống với nút thắt ông hoạ sĩ... vậy em nghĩ thế nào khi cả hai vụ đều cùng một hung thủ?"
"Có khả năng" Nàng gật gù dường như được khai sáng.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng ồn ào khiến cô và nàng phải ra xem.
"Xin các anh cho tôi vào được không? Bạn tôi... Cô ấy..." Giọng cậu thanh niên kia khẩn khiết nói với cảnh sát.
"Không được bên trong cảnh sát đang điều tra. Cậu vào mất hết bằng chứng..."
"Nhưng.... Nhưng..."
Lúc này Châu Hiền đi ra nhìn cậu ta tò mò hỏi.
"Cậu có quan hệ gì với cô gái kia?"
"Cô ấy là bạn thân của tôi"
"Vậy cậu theo chúng tôi về đồn thẩm vấn được chứ? Bạn cậu để lại thư tuyệt mệnh thú tội là hung thủ sát hại hoạ sĩ Trần"
"Không... Không thể nào..." Cậu trai kia bàng hoàng đứng không vững.
Ngồi tại văn phòng chung của sở Châu Hiền vừa định hỏi lại nhận được điện thoại từ pháp y liền kéo nàng cùng ra ngoài nghe để cậu ta ngồi đấy đợi. Từ nãy đến giờ cô chỉ im lặng quan sát cậu trai kia.
Cậu ta nhìn số giấy note nhiều màu được vứt lung tung trên bàn liền khó chịu mà cầm từng sấp xếp lại gọn gàng ngăn nắp và phân loại theo màu, theo cả độ dày...
Trong đầu cô liền nghĩ đến việc gì đó nhưng vội lắc đầu xua đi...