Sau khi thẩm vấn cậu trai nhưng chẳng thu được gì quan trọng nên đành để cậu ta về. Bên ngoài Sáp Kỳ cũng đem thông tin thu thập được từ hội tranh của quận liền kéo mọi người vào phòng riêng của Châu Hiền.
"Tuần rồi là cuộc thi vẽ tranh và cô gái kia đạt được giải nhất. Người chấm điểm là hoạ sĩ Trần, được biết hai người rất thân thiết với nhau ngày hôm đó tranh của cô ấy được đánh giá rất cao"
Cô nghĩ gì đó liền viết vài chữ lên giấy rồi nhéo lỗ tai Sáp Kỳ.
"Yahh Kim Trí Tú đau tớ... Cậu trai lúc nãy sao? À là hạng hai thua cô gái kia 1 điểm"
"Nếu vậy động cơ gây án là gì cơ chứ?" Nàng đưa mắt hỏi.
"Trong thư tuyệt mệnh có ghi là do một phút mù quáng vì tình, cô ấy muốn ông ta li hôn với vợ nhưng không được liền quá nóng giận mà ra tay sát hại"
"Ôi trời gu cô ấy mặn thật mù quáng vì ông già 60 tuổi sao?"
*Ting*
Một email từ bộ phận pháp y gửi đến, Châu Hiền liền show ra cho ba người họ xem.
"Bên pháp y họ pháp hiện cô ấy đã quan hệ tình dục trước khi chết"
"Không có dấu hiệu xâm hại sao chị"
"Đúng vậy"
"Họ còn phát hiện móng tay và móng chân cô ấy có dính vài tơ vải. Họ phỏng đoán là do mang vớ... À trên cổ còn có những vết cào khác lạ nữa"
"Mang vớ? Móng tay và móng chân cô ấy được làm nail rất bắt mắc, thông thường những người như thế họ sẽ không bao giờ mang vớ. Vụ án này còn nhiều uẩn khuất quá. Em không biết chị nghĩ thế nào nhưng em cảm giác cô ấy không phải hung thủ." Nàng bấm bấm đầu viết trầm ngâm.
Thoáng cũng đến giờ tan sở cô và nàng cùng nhà Hiền Kỳ đi thẳng đến nhà ông hoạ sĩ kia.
"Em không nghĩ cô gái kia là hung thủ, một cô gái 45kg làm sao có thể đem người đàn ông 76kg đem lên dây treo cổ rồi đem vào phòng tắm"
Qua lời nói của nàng cô càng chắc thêm về suy luận của mình.
"Nếu đó là một thanh niên trai tráng và lên kế hoạch giết cả người sao?" Cô vô thức bật ra
"Rất có khả năng"
Đứng trước cửa nhà ông ta Châu Hiền cứ đưa mắt nhìn xung quanh khiến cô phải tò mò.
"Ni chị ấy tìm gì sao?"
"Là camera có thể sẽ giúp chúng ta tìm thêm manh mối"
"Dường như khu vực này không có camera thì phải" Sáp Kỳ nhìn xung quanh thở dài.
"Ni hộp đen xe hơi thì sao?" Cô nhìn chiếc xe hơi đang đậu trong căn nhà đối diện lên tiếng hỏi
"Phải rồi... Hộp đen xe hơi. Tú chị giỏi quá"
Như tìm được chân ái nàng nhảy cẩn lên xoa xoa lấy mặt cô. Khiến cặp đôi Hiền Kỳ nhìn nàng bằng đôi mắt kì thị...
Cả bọn lập tức liên hệ với chủ nhà đối diện xin phép xem hộp đen xe hơi. Sau khi xem xét thì nhà Hiền Kỳ nhận được cuộc gọi từ sở đành về gấp. Cô và nàng cũng nhanh chóng quay về nhà. Thấy còn sớm nàng nhàn nhã ra công viên gần đó lấy giấy viết ghi từng manh mối.
"Thời điểm tử vong là lúc 8 giờ tối nhưng kể cả trước và sau đều không có cô gái nào ngoài thanh niên mặc đồ đen này. Vậy hung thủ vụ án này là một người khác rồi
Thời gian tử vong của cô gái là khoảng 8 giờ 20. Nếu hung thủ là tên kia... Tú lên xe..."
"Hả? Đi đâu?" Cô đang ngồi chọc chọc đàn kiến bị nàng gọi liền giật mình ngơ ngác.
"Đi phá án chứ đâu nhanh lên. Thích kiến thì xong vụ này tôi mua một đàn cho chị chơi"
Nàng lấy điện thoại bấm giờ nhanh chóng đèo cô đến nhà cô gái kia. Đến nơi nàng liền đem điện thoại ra nhìn con số 15 trên màn hình liền thở dài.
"Sao lại thở dài rồi?"
"Không đủ chỉ với 5 phút không thể gây án được..."
"Vậy có khi nào giết cô gái trước rồi mới đến nhà ông hoạ sĩ"
"Nhưng thời gian tử vong không thể sai"
"No no no có thể làm giả thời gian tử vong mà. Thịt con người chúng ta cũng giống như thịt đa số loài động vật khác. Nếu bảo quản trong điều kiện nhiệt độ thấp thì sẽ làm quá trình phân huỷ bị gián đoạn và như thế sẽ dẫn đến việc phán đoán sai thời gian tử vong"
Như hiểu được ý cô nàng nhanh chóng đi thẳng vào nhà cô gái mở tủ lạnh ra xem.
"Là OCD..." Cô nhìn tủ lạnh được sắp xếp và phân loại ngay ngắn liền chắc chắn về suy nghĩ của mình.
"Phải... Hung thủ của hai vụ đều là một người... Nhưng người thanh niên kia là ai chứ?"
"Nào về thôi, trời tối rồi ở đây khói đen nhiều quá, có tiếng thút thít nưac" cô vờ đưa tay xoa xoa lấy vai mình
"Thật... Thật hả..."
Cô gật đầu, nàng với tâm lí 'hơi nhát' nghe liền sợ hãi kéo cô quay về nhà. Hôm nay thái độ của cô hơi khác lạ, nhanh chóng ăn cùng nàng rồi thúc giục nàng đi ngủ.
"Hôm nay em vất vả cả rồi, đi ngủ thôi ngày mai chúng ta cùng nhau điều tra tiếp"
Cô khom người kéo chăn lên cho nàng, rồi trải nệm ra nằm dưới sàn. Một lúc lâu lăn lộn trên giường Trân Ni nghiêng người khẽ gọi cô.
"Tú chị còn thức không..."
"Sao vậy? Em lại khó ngủ à?" Cô nhanh chóng bật ngồi dậy.
"Tôi sợ... Chị lên giường với tôi đi..."
"Chúng ta... Như vậy có sớm quá không... À thì chuyện đó phải làm với..."
"Yahh Kim Trí Tú chị nghĩ gì vậy? Là tôi sợ ma nên ngủ không được" Biết cô nghĩ sai liền cầm gối chọi vào cô cho hả dạ.
"Tại em nói không rõ mà"
"Lên đây nhanh lên"
Nhận được cái trừng mắt cô luống cuốn ôm gối lên giường với nàng. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc nàng tủm tỉm cười không kiêng dè rút sau vào ngực cô. Trí Tú phì cười nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong lòng mình đặt lên tóc nàng một nụ hôn... Mãi lúc sau nghe tiếng thở đều của nàng cô mới yên tâm buông nàng ra bước xuống giường, đến nơi để quần áo của mình nhanh chóng lấy áo khoác cùng nón đội lên đi ra ngoài.
Đứng trước nhà thanh niên kia cô nhanh chóng đi xuyên cửa bật đèn ở đồng hồ mình rồi nhìn một loạt cách bài trí căn nhà liền chắc chắn suy luận của mình.
"Chính xác tên này rồi, một kẻ mắc ám ảnh cưỡng chế... Nếu người như hắn ta sẽ mang tâm lí đề phòng... Vậy hung khí chắc chắn sẽ còn giữ lại... Nhưng mà để đâu được chứ?"
Cắn môi đôi chút cô liền đi vào phòng ngủ hắn, vừa bước vào đã thấy hắn cậm cụi viết vào nhật kí làm cô tò mò đứng cạnh chậm rãi đọc từng chữ.
"Kế hoạch của tôi hoàn hảo... Tên hoạ sĩ già đã nhận được cái giá khi chê tranh của tôi... Nhìn từng dòng máu đỏ ghê tởm của ông ta chảy trên sàn thật thoả mãn... Cả cô gái tôi yêu ngày nào còn từ chối tôi... giờ đây đã mãi là của tôi, nhìn cô ấy im lìm trong vòng tay tôi... Mặc tôi ra vào... Thật sung sướng...
Aishhh cái thằng điên này..."
Cô tức tối đá vào ghế làm phát ra tiếng động, hắn quay quắt lại nhìn không thấy ai nhưng với bản tính kĩ lưỡng của mình hắn khom người xuống gầm giường lôi ra gói đồ đen mở ra bên trong là bộ quần đen, găng tay còn vương ít máu, có cả vớ tay vớ chân còn cả chiếc bao cao su còn vương tinh dịch... Kiển kê đã đủ hắn ta yên tâm để lại vị trí cũ cất cả quyển nhật kí rồi lên giường đi ngủ.
"Tới số mày với bà... Bà về bà méc Trân Ni"
Cô nhanh chóng đi đến nhà Sáp Kỳ ghi vài lời rồi đem dán dô mỏ Sáp Kỳ đang ngủ say. Định quay về nhà ôm nàng ngủ nhưng vừa bước vào đã thấy nàng ngồi trên giường nhìn cô lom lom.
"Trời ơi Ni hết hồn... Sao em không ngủ..."
"Chị đi đâu? Ma nữ rủ chị đi chơi à"
"Không... Không có... Tôi chỉ là đi tìm hung thủ giúp em..."
"Chị có biết vì chị mà tôi mất giấc không? Nữa đêm chị cũng phải để cho hung thủ nó ngủ chứ..."
"Thì hung thủ vừa ngủ là tôi về liền nè..."
Lúc này nàng dường như tỉnh ngủ mở to mắt hỏi lại cô.
"Khoan... Chị nói lại... Hung thủ vừa ngủ... Wtf Kim Trí Tú chị liều mạng sao... Lỡ nó lụi chị mấy dao rồi sao hả?"
"Có mình em thấy tôi... Nó lụi không khí hả?'
"Rồi không mau đưa tôi đến đó... Rồi đã nói Hiền tỷ chưa?"
Nàng gấp gáp chạy vào phòng tắm thay đồ.
"Tôi có để lời nhắn cho Sáp Kỳ rồi, lúc nào nó tỉnh là đến liền..."
Nàng chợt khựng lại e ngại nhìn cô.
"Tú... Tôi là cảnh sát thực tập không có súng, cũng không có còng tay... Nếu hắn ta làm liều là một trong hai chúng ta chết..."
"Tôi... tôi gánh em được yên tâm"
Vừa nói xong cô khẽ nuốt ngụm nước bọt nhưng nghĩ đến gì đó liền trấn an mình.
Cả hai nhanh chóng lên xe phi đến nhà hắn ta, trên đường cô kể toàn bộ sự việc cho nàng nghe. Đến nơi nàng đưa tay bấm chuông liên hồi.
"Cô cảnh sát đã 11 giờ khuya cô tìm tôi có gì sao?" Hắn ta vẫn vẻ mặt thân thiện bước ra sân mở cửa cho nàng.
"À tôi đến hỏi anh bệnh OCD của anh dạo nãy ổn chứ?"
"Ha... Bệnh gì chứ? Cảnh sát đây đêm khuya đến đây chỉ hỏi nhảm nhí vậy sao?"
"À hay anh bận lên kế hoạch giết người đến quên cả bệnh tình mình sao?"
"Tôi không rãnh nghe cô lãm nhảm. Không có gì xin cô về cho" Nghe vậy có chút chột dạ liền nóng nảy.
"Kế hoạch hoàn hảo như vậy mà phủ nhận uổng thật. Anh đã xâm hại và dùng dây thừng siết cổ cô gái kia rồi đem xác cô ấy bỏ vào tủ lạnh nhầm làm gián đoạn quá trình phân hủy. Xong anh đến nhà hoạ sĩ Trần và sát hại ông ấy rồi ra dựng thành hiện trường vụ tự sát. Tiếp tục anh quay về nhà đem sát cô ấy dựng thành vụ treo cổ.
Anh đã ghi rất rõ trong nhật kí, bộ đồ đen và cả bao tay dính máu hoạ sĩ Trần, cả đôi với anh mang cho cô gái kia, chiếc bao cao su dính tinh dịch vẫn còn nằm dưới gầm giường của anh"
Từ xa tiếng còi xe cảnh sát réo inh ỏi khiến hắn trở nên hoảng loạn lấp bấp nhìn nàng.
"Tại sao... Tại sao mọi thứ hoàn hảo như vậy cô lại biết... TẠI SAO?"
"Nữa đêm nằm mơ tôi nằm mơ thấy liền chạy đến đây"
2
Tiếng hú xe càng đến gần hắn hoảng loạn chạy vào nhà, Trân Ni vì thế liền chạy theo, thấy hắn chụp lấy con dao tiến đến mình nàng sợ hãi lùi ra ngoài.
"Chết tiệt... Này bình tĩnh anh hãy đi đầu thú để nhận được khoan hồng"
"Bắt tôi đi... Cô bắt tôi đi..." Hắn cười điên dại đưa hai tay tiến gần đến nàng.
*Đoàng*
Một phát súng chỉ thiên của Sáp Kỳ vang lên. Khiến hắn khựng lại, đôi mắt dại đi nhìn nàng.
"Kêu họ bỏ súng xuống"
Nàng biết mấy tên này đang liều mạng đành ra quay lại thấy mỗi Sáp Kỳ và Châu Hiền liền nói.
"Kỳ tỷ mau hạ súng xuống..."
"Nhưng..."
"Em không sao?"
Vừa thấy Sáp Kỳ hạ súng hắn cười lớn một cái nhanh như thoắt đem con dao đâm thẳng đến người nàng.
"TRÂN NI"
Châu Hiền hốt hoảng hét lên và đi theo sau là hai phát súng từ Sáp Kỳ, máu hắn ta bắt đầu loang ra sân...
Lúc này đôi vai nàng như nặng hơi, nàng run rẩy nhìn người đang ôm mình, cả con dao đang ghim chặt vào lưng cô thì hốt hoảng lấp bấp...
"Tú... Tú... Chị... Tú... Hiền tỷ... Mau cứu Tú... Không phải đã hứa với em rồi sao..."
"Tôi... Tôi không sao..."
Nàng hoảng loạn ôm lấy thân thể cô đang dần lạnh đi... giờ khắc này nàng chẳng biết phải làm gì... giá như cô là người bình thường nàng sẽ nhanh chóng mang cô đến bệnh viện, nhưng cô....
Nhìn hình ảnh của cô trước mặt nàng dần nhạt nhoà đi không rõ là do cô hay do nước mắt che khuất tầm nhìn của nàng...