100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Y Liên khóc lớn rời đi, Tác Tĩnh Thủy hơi hơi rụt đầu, “Ca, ngươi không sợ nương biết rồi tức giận?”

Mười năm nay, hai huynh đệ họ đã vì Y Liên mà không ít lần tranh luận với mẫu thân, thế nhưng cái mà Tác phu nhân muốn chính là ký thác trong lòng, lại cảm thấy Y Liên đáng thương, miễn cưỡng áp trụ kháng nghị của hai đứa con.

“Ta còn muốn phát hỏa đây.” Tác Nhàn Vân vẫn bộ dáng không cần thiết như cũ, “Việc này sắp kết thúc rồi, ngươi biết chuyện Thần vương muốn gặp mặt ta mấy ngày trước không?”

“Ca, có chuyện gì vậy?” Tâm tư của Tác Tĩnh Thủy không kịp ca ca, nhưng cũng biết nặng nhẹ, liền vội vàng che lại cửa sổ, “Thần vương quyền thế ngập trời, chúng ta lại không đụng chạm tới hắn, sao hắn lại gọi ngươi?”

“Đương nhiên có chuyện, mà còn là chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt!” Tác Nhàn Vân thoải mái cười to.

“Chuyện gì? Lẽ nào là liên quan với Tiểu Phi?”

Tác Nhàn Vân nhìn đệ đệ một cái, không nghĩ tới tên này bình thường thiếu thông minh ấy vậy mà lại mẫn cảm với chuyện này như vậy.”Là chuyện liên quan đến Tiểu Phi!”

“Hắn không sao chứ? Hắn ở chỗ Thần vương? Được Thần vương cứu sao?”

“Không sai, hắn không sao.” Tác Nhàn Vân nhìn đệ đệ song sinh, “Ngươi biết hắn là ai không?”

“Là Tiểu phi, còn có thể là ai... Ý của ngươi là...” Tác Tĩnh Thủy trợn to hai mắt.

“Chính là như ngươi nghĩ.” Tác Nhàn Vân áp chế không nổi ý mừng, “Chờ mấy ngày nữa, ta dẫn ngươi đi đến Thần vương phủ nhìn hắn. Thế nhưng chuyện này chỉ có thể nói cho cha, không thể nói cho nương.”

“Đã rõ!” Nghĩ đến Y Liên, Tác Tĩnh Thủy cái gì đều hiểu, hai huynh đệ bọn họ đã nổi lên lòng nghi ngờ.

Y Liên ở bên người Tác phu nhân khóc nửa ngày, Tác phu nhân một bên hống một bên bất đắc dĩ nói, “Không nên để ý hai tên ca ca giống như hỗn thế ma vương kia của ngươi, bọn họ cũng không phải nhằm vào ngươi.”

Tác phu nhân biết vì cái váy của tiểu thư Tống gia kia mà hai người bọn họ phải chịu áp lực rất lớn.

Tống gia ra quý nhân, đang là thời điểm được sủng ái, Tác gia tuy là sủng thần trước mặt thánh thượng, nhưng mà cũng không muốn đắc tội.

“Nương, ngài nói ta thật sự không là thân sinh nữ nhi của ngài sao?” Y Liên một bên khóc, một bên lén lút quan sát biểu tình của Tác phu nhân, “Ta nằm mơ đều ngóng trông trở thành thân sinh nữ nhi của ngài, ta giống như có một mẫu thân giống như ngài.”

“Nương không phải vẫn coi ngươi là thân sinh nữ nhi sao?” Tác phu nhân không tiếp lời, chỉ là từ ái mà nhìn Y Liên.

“Nhưng là...” Y Liên cắn môi, có chút không cam lòng.

“Được rồi, nếu không coi ngươi là thân sinh nữ nhi thì tại sao nương lại đi khắp nơi lo lắng việc hôn nhân cho ngươi? Ngày mai ngươi phải thể hiện thật tốt đấy, đi cùng với biểu muội nhà dì ngươi nữa. Công tử Trần gia kia là người rất có tài, lại là cháu của Trần lão, nếu như là hắn chọn ngươi thì đó chính là một mối hôn nhân tốt.”

Thời đại này dân phong mở ra, nam nữ trước khi đính hôn sẽ có cơ hội gặp mặt một lần, nếu có duyên phân tự nhiên sẽ thành đôi. Miễn cho mù hôn ách gả (kết hôn mà vẫn không biết mặt nhau), sau khi thành thân không vừa mắt người kia, oán hận chồng chất, thì đó không phải là kết thân mà là kết thù.

Những năm nay địa vị của Trần gia luôn rất cao, cao mà nguy, lão gia tử Trần gia cũng muốn an ổn một hồi, bằng không cũng sẽ không chọn trúng mấy người Tác gia không liên quan đến chuyện triều chính, hoặc nữ nhi của những người có chức quan thấp đến gặp mặt.

Nữ hài của mấy nhà này đều được Trần gia xem trọng chờ Trần Xích đến xem một lần, nhìn trúng thì đính hôn.

Đương nhiên không chọn ai cũng không sao, dù sao cũng là mấy nhà âm thầm thương lượng, đến cùng có những ai, người ngoài cũng không biết, loại yến hội này không phải chỉ mời nữ hài của một hai nhà mà là mời toàn bộ nữ hai đến tuổi của toàn kinh thành đến tham gia.

Những thiếu nữ vừa đến tuổi này, từng người đi du ngoạn trong vườn một phen, nhìn thấy nam tử còn chào hỏi nhau một chút, không chừng có thể thành mấy đôi.

Y Liên nghĩ đến việc hôn nhân, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Vụ hôn nhân này ả vô cùng nguyện ý. Ân khoa năm trước công tử Trần gia giành được Thám Hoa, người cũng nho nhã tuấn mỹ, gia thế lại càng không cần nhắc tới.

Nếu như thật sự có thể gả cho công tử Trần gia, ả hơn phân nửa sẽ lên được cái chức cáo mệnh phu nhân, cả đời không cần phải tiếp tục tìm cách xu nịnh người khác, chỉ cần ngồi hưởng vinh hoa phú quý.

Đến ngày hôm đó, Khương Thần mang theo Chu Mộ Nhiên đã được đổi một bộ quần áo hoàn toàn mới cưỡi ngựa đi đến Trần phủ.

Khi gần đi ra thì Chu Mộ Nhiên sống chết cũng không chịu ra, nguyên bản mấy bộ quần áo y thích đã bị Khương Thần lén đổi thành nữ trang. Không chỉ quần áo là nữ trang, Chu Mộ Nhiên còn bị đặt bên bàn trang điểm dằn vặt một phen.

Thân thể này của Chu Mộ Nhiên tuy rằng bởi vì thân thể không tốt nên có hơi gầy yếu một chút, thế nhưng mấy ngày nay được Khương Thần nuôi nấng đến độ da hồng, bóng loáng thủy nhuận. Lại thêm vào lớp hóa trang như thế, ngược lại lại có mấy phần nhan sắc.

Khương Thần nhìn thoả mãn, nắm tay Chu Mộ Nhiên ra khỏi xe ngựa dưới sự kinh ngạc của mọi người.

Nếu như Chu Mộ Nhiên là người của triều đại này, tự nhiên sẽ phát hiện, phía trước chiếc xe ngựa này có bốn con ngựa lớn ngẩng cao đầu. Đây là quy chế của thân vương, chỉ đứng sau đế vương.

Đáng tiếc Chu Mộ Nhiên là người nửa đường xuyên tới, nguyên thân cũng rời xa kinh thành từ nhỏ, làm sao có thể nhớ nhiều như vậy, cho nên những dấu hiệu này căn bản không nhìn đến.

Lần này đi Trần gia, tự nhiên không phải là nhà riêng của Trần Xích mà y đã đến mấy lần, mà là phủ của Trần lão.

Đường mà Khương Thần dẫn y đi có vẻ như là đường ẩn nấp, trên đường không hề gặp phải người nào, khác biệt vô cùng lớn với câu nói sẽ có rất nhiều người mà Khương Thần  nói lúc trước.

Trần Xích tự mình đi đến cửa nhỏ chào đón bọn họ, có lẽ là căn bản không nghĩ đến tiểu nữ tử bên người Khương Thần kia là huynh đệ của mình, Trần Xích cũng không xem thêm.

Vừa đi lên liền muốn đại lễ quỳ lạy, bị Khương Thần phất tay miễn, lúc này mới gọi một câu Vương gia, đón đoàn người vào nhà.

Chu Mộ Nhiên há to miệng ngây cả người, y nghĩ thân phận của Khương Thần không bình thường, nhưng cũng chỉ cho rằng là con cháu nhà quan lớn, lại không nghĩ rằng cư nhiên là một vị Vương gia.

Trong lòng Chu Mộ Nhiên có chút run rẩy.

Gần vua như gần cọp, Vương gia so với Hoàng đế cũng không tốt hơn chỗ nào.

“Làm sao vậy?” Khương Thần cực kỳ tự nhiên dắt tay Chu Mộ Nhiên vào trong, Trần Xích theo bản năng mà nhìn đối phương một cái, vừa vặn đối diện với tầm mắt của  Chu Mộ Nhiên.

Hai người đều sững sờ.

“Vị này...” Trần Xích chỉ cảm thấy nữ tử này thập phần quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào, thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới đó chính là Quan Phi mà hắn biết.

“Ta...” Chu Mộ Nhiên vừa muốn mở miệng, liền cảm thấy chỗ cổ tay tê rần, ngẩng đầu nhìn Khương Thần đang mặt không hề cảm xúc mà nhìn y, hiển nhiên là không hy vọng y nói ra, lời ra đến khóe miệng không thể làm gì khác hơn là lại nuốt xuống.

Tuy rằng không lên tiếng, thế nhưng Trần Xích còn nghi hoặc mà nhìn thêm vài lần. Chu Mộ Nhiên chỉ cảm thấy cường độ trên cổ tay không giảm bớt một chút nào, bàn tay lớn kia chăm chú bao lấy tay y kéo y đi về phía trước, chân không đuổi theo kịp liền có chút lảo đảo.

“... Vị cô nương này nếu như không thoải mái, trong phủ còn có nhuyễn kiệu, không bằng...” Trần Xích nhìn tiểu cô nương này bị thiết huyết Vương gia kia lôi kéo, có chút không đành lòng.

Cũng không biết là cô nương nhà ai, cư nhiên bị vị này coi trọng, quá xui xẻo rồi. Thế nhưng đó cũng là may mắn, có thể nhận được sự chú ý của Thần vương cũng đủ để nghiền ép khuê tú toàn bộ kinh thành. Vị vương gia này chính là một người không vừa mắt ai cả, Đương kim thánh thượng còn kém tìm cho hắn một vị Cửu Thiên Tiên Nữ đến làm Vương phi.

“Ha ha, ngươi cần kiệu sao?” Khương Thần ngoài cười nhưng trong không cười mà cúi đầu xem xem Chu Mộ Nhiên.

“Không!” Chu Mộ Nhiên kiên định  lắc đầu.

Dựa vào hắn ái tình nhiều năm giữa y và Cố Văn Hi, ý chua mạc danh kỳ diệu tỏa ra này chẳng lẽ là ghen?

Ăn ai? Y hay là Trần Xích? Ngẩng đầu nhìn ánh mắt kia của Khương Thần, Chu Mộ Nhiên đã biết được đáp án.

Đó quả thật không phải là một đáp án tốt đẹp gì.

Cùng Cố Văn Hi từ quen biết đến mến nhau cuối cùng gần nhau cả đời, kỳ thực y đã rất thấy đủ.

Khi vẫn còn ở tinh tế y vẫn luôn muốn trải qua một hồi luyến ái, nếu không phải là thời gian không cho phép, thì là đối tượng luyến ái không thích hợp, tóm lại y đã diễn qua vô số nam nhân si tình, hoa tâm nhưng vẫn là một người trong hàng ngũ xử nam.

Y đã từng rất ái mộ một người đàn ông, đáng tiếc thân phận của đối phương quá cao, dù cho y xuất thân danh môn, lại là siêu sao số một số hai của tinh tế nhưng vẫn chỉ có thể chỉ ngước nhìn đối phương như cũ.

Tình yêu với Cố Văn Hi giống như bổ khuyết một chỗ trống cuối cùng làm cho y được yên tâm, cũng hoài niệm.

Loại sinh hoạt bất tri bất giác đã trở thành lẽo phu thê kia là điều mà y rất muốn. Nằm mộng cũng muốn tìm một bầu bạn giống như vậy,

Loại sinh hoạt không cần lo nghĩ gì.

Gần sáu mươi năm gần nhau làm cho y vô cùng thỏa mãn, dù cho Cố Văn Hi xưa nay không biết họ tên chân thực của y, không biết y là một linh hồn đến từ thế giới khác, y cũng thỏa mãn. Cho nên từ trước đến giờ y không nghĩ đến việc lại đàm luận một hồi luyến ái với người khác nữa.

Thế nhưng Khương Thần... Khương Thần tựa hồ đã đi vào sinh hoạt của y, ảnh hưởng nhất đến từng động tác của y...

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Chu Mộ Nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, bọn họ đã vào phòng, trong tay hắn còn cầm một khối điểm tâm.

“Không nghĩ cái gì.” Chu Mộ Nhiên có chút mệt mỏi, điểm tâm đến miệng cũng không muốn ăn.

“Yến hội còn muốn chờ một lúc mới bắt đầu, ăn trước một khối lót bụng.” Khương Thần nhàn nhạt mở miệng, quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Cái kia... Khương đại ca...” Chu Mộ Nhiên cảm thấy được có một số việc còn là nói rõ ràng thì tốt hơn

“Làm sao?” Khương Thần quay đầu.

“Cái kia, tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”

“Đối với ngươi, đặc biệt chỗ nào?” Khương Thần cười nhẹ hai tiếng.

“...” Từ sau khi bật thốt lên, đối phương ngược lại lại thường nở nụ cười ở trước mặt y, chỉ là nụ cười kia lại làm y sởn cả tóc gáy.”Có. Đối với ta đặc biệt tốt, ta có thể cảm giác được.”

“Ví dụ như?”

“Ngươi giúp ta, còn cứu ta, giúp phụ tử huynh đệ chúng ta nhận nhau, còn...”

“Còn làm sao?”

Chu Mộ Nhiên đột nhiên có chút nói không được. Khương Thần không biết từ lúc nào đã đi đến bên người y, hai tay chống ghế vịn, vây y trong một tấc vuông nho nhỏ, làm cho y ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.

“Nói tiếp a?” thanh âm Khương Thần trầm thấp từ tính, giống như một cái bàn chải nhỏ, quét vào tâm Chu Mộ Nhiên, còn nhiệt khí tỏa ra từ lời nói kia thì lại lướt nhẹ qua lỗ tai y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui