100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Thiên phú âm nhạc càng cao thì dung mạo sẽ càng đẹp, đây là điều đã được thế gian công nhận. Cho nên dù Chu Văn đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân là Nhạc sư nhưng lại không có người nào có thể so với tiểu đệ tử của mình.

Chu Văn đại sư tự nhận chính là một mỹ nam tử khó thấy, chúng đệ tử phía sau cũng có dung mạo rất tốt, đều ở trình độ bên trên. Thế nhưng từ khi Chu Mộ Nhiên đến đã kéo cao đường ranh giới của sắc đẹp lên.

Nhìn Chu Mộ Nhiên ở Đình viện diễn tấu sáo, mọi người không tự chủ nằm nhoài bên cửa sổ nhìn.

“Nhìn cái gì vậy, đều đi luyện tập cho ta!” Chu Văn đại sư phát hiện phía sau thân xuất hiện một đám đầu, không nhịn được banh mặt. “Cho dù Nhạc Ca có xinh đẹp thì cũng không được nhìn lén như thế! Không tiền đồ!”

“Lão sư ngài không phải cũng nhìn lén đó sao?” Có đệ tử ở phía sau lầm bầm một câu.

Mặt già của Chu Văn đỏ ửng.

“Các con xem lại đi! Các con xem xem Nhạc Ca, mới mấy tháng, cũng đã là Nhạc sư cấp ba! Các con thì sao! Lão đại, con hiện tại mới cấp bốn, con đều sắp ba mươi! Xấu hổ hay không? Mặt đâu? Còn có con, Tiểu thất, đến hiện tại vẫn là cấp hai, ta đều thay con đỏ mặt a. Con mà còn không biết chí tiến thủ như vậy thì khi ra ngoài đừng có nói tên ta!”

“Lão sư, con mới mười sáu...” Tiểu thất bị điểm danh vẻ mặt đưa đám, “Rõ ràng nửa năm trước khi con lên cấp hai ngài còn nói con là một hài tử chăm chỉ, cũng rất có thiên phú...”

“Hiện tại không có.” Chu Văn khô cằn mà mở miệng, “Cuối năm nay các con mà không lên được cấp bốn thì ta sẽ trục xuất tất cả ra khỏi sư môn!”

Mọi người một mảnh gào thét, nhanh chóng tranh thủ luyện tập.

Chu Văn đại sư tự thân là một vị đại sư cấp năm đỉnh phong, mà người lúc trước phong ấn Nhạc Ca đại khái là cấp sáu, đây đã là giai tầng phi thường cao. Nếu như không phải đã qua nhiều năm, hơn nữa bản thân Nhạc Ca cũng chống cự lại phong ấn, sợ rằng Chu Văn đại sư vẫn chưa thể thuận lợi mở ra.

Kỳ thực các đệ tử của hắn đã rất có thiên phú. Trưởng đồ đệ hai mươi sáu tuổi đã tiến vào cấp bốn, điều này đã được toàn thế giới xưng là thiên tài. Đệ tử nhỏ nhất tuy rằng mới chỉ cấp hai thế nhưng cũng đã là cấp hai đỉnh phong.

Nếu như là trước đây hắn sẽ yêu mến đến phát điên.

Chính hắn kỳ thực cũng chỉ là cấp năm, có chút tiếng tăm, thế nhưng không phải là người đứng đầu. Nhưng từ một người mới học, đến trở thành một Nhạc sư cấp một chính thức, có người muốn mấy năm, có người muốn mấy tháng.

Cấp một đến cấp hai bình thường yêu cầu bốn năm.

Sau đó là cấp ba, cấp bốn. Từ nhập môn đến cấp bốn, một cấp so với một cấp gian nan, thời gian hai mươi năm là chuyện thường xảy ra, đa số mọi người mười lăm tuổi mới bắt đầu thức tỉnh thiên phú, lại trải qua hai mươi năm tiềm tu học tập, ở ba mươi lăm tuổi mới tiến giai đến cấp bốn.

Cấp bốn chính là một cột mốc. Nếu như thuận lợi lên cấp năm thì tương lai nhất định còn có thể phát triển, giống như Chu Văn đại sư, còn có thể tiếp tục tiến lên.

Thế nhưng nếu như trước 40 tuổi vẫn không thể tiến lên cấp năm thì đời này căn bản không có hy vọng tiến giai.

Theo Chu Văn đại sư, đám đệ tử này của mình đều có hy vọng tiến giai đến cấp năm, trở thành Đại nhạc sư.

Nhưng hôm nay, đệ tử cuối cùng của hắn, từ nhập môn đến cấp ba đỉnh phong cũng chỉ dùng vỏn vẹn có ba tháng, hắn cũng không biết có nên dùng từ nghịch thiên để hình dung hay không.

Cái này còn là đối phương không dùng hết toàn lực, một bên tu thanh nhạc, một bên tu trình diễn nhạc. Bây giờ đối mới là Thanh nhạc sư cấp ba đỉnh phong, đồng thời cũng là Khí nhạc sư cấp ba.

Trong lịch sử, đại khái cũng chỉ có vị đại sư kia mới có thể đạt đến tu vi như vậy ở độ tuổi này. Thế nhưng, đối phương mới tu luyện ba tháng.

Nửa năm sau, Chu Mộ Nhiên thuận lợi tiến vào cấp bốn, đồng thời Lạc Chủ An Chủ Nhi thuận lợi hội hợp với thuộc hạ cũ, chính thức chỉ huy lên phía bắc, dùng danh nghĩa đời sau của Lam đế để thảo phạt phản nghịch.

Chuyện năm đó rất nhiều người đều là sáng mắt sáng lòng. Hoàng hậu họ Mộc đang yên đang lành tại sao lại phải thông đồng với nhà mẹ đẻ phản nghịch, vẫn là chết chung với Lam đế.

Đây rõ ràng là có người trước hành thích vua, lại giá họa, vì ngôi vị hoàng đế kia. Rất nhiều lão thần tử ẩn nhẫn không phát cũng không phải là nịnh nọt, mà là chờ đợi cơ hội, một cơ hội danh chính ngôn thuận để vùng lên.

Mà bây giờ, trưởng tử của Tiên đế thảo phạt nghịch tặc, báo thù cho phụ mẫu, cơ hội này tới.

Hầu như chỉ trong mấy tháng, thế cuộc của đôi bên đã xoay chuyển rất nhiều. Thế nhưng Lạc Chủ cũng không nghĩ tới, hắn vung cánh tay hô lên, cư nhiên có nhiều lão thần tử đi theo như vậy.

Tuy rằng người tới nhờ vả càng ngày càng thiếu thế nhưng số lượng cơ bản đã ngang hàng với đối phương, chỉ là về sức mạnh thì hơi bạc nhược một chút.

Lạc Chủ lôi kéo những lão thần này và nhóm tâm phúc cùng thương nghị. Hiện tại chiến cuộc cấp bách, trong tay không có Nhạc sư cường đại mà phe địch trải qua mười sáu năm tích uy đã chào mời được một nhóm Nhạc sư mới, đương nhiên thế lực sau lưng những Nhạc sư này cũng ít nhiều đều liên lụy đến trong đó.

Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất.

Những thế lực sau lưng này, những Nhạc sư từng trải mới là đối tượng mà hắn muốn mượn sức nhất. Tổn thương đệ tử của bọn họ, không chỉ không thể lôi kéo mà còn có khả năng làm đắc tội đối phương.

Thế nhưng nhóm người này lại được phái tới đầu tiên, là đối tượng mà bọn họ sắp phải đối mặt.

“Nếu như Mộc gia còn thì thật tốt.” Một lão thần thở dài nói.

Cường giả Địa âm mấy chục năm cũng chưa chắc có một người được sinh ra, Tuyệt âm của Mộc gia lại mỗi đời đều xuất hiện, hầu như là gia tộc mạnh nhất thế gian. Có một gia tộc như vậy trấn thủ thì dạng Nhạc sư nào cũng phải nể mặt mũi.

Mà bây giờ, bên Lam đế đã đánh mất lưỡi dao sắc bén nhất.

“Nói Mộc gia cũng không để làm gì cả, nếu như Mộc gia còn thì bọn đạo chích này cũng không dám quậy phá.” Tên còn lại mở miệng thở dài.

“Những Nhạc sư này thực sự là... Có sữa chính là nương!” Triệu Vô căm giận không ngớt, “May là chúng ta có Nhạc Ca.”

“Đáng tiếc a, Nhạc Ca còn nhỏ tuổi, hiện tại mới mười sáu, chờ đến khi hắn có thể đối kháng với những Nhạc sư này thì chiến tranh không biết đã đánh thành cái dạng gì.” Một tâm phúc khác dùng khuôn mặt đáng tiếc hoài niệm,.”Nhạc Ca lớn lên xinh đẹp như thế, hy vọng có thể sớm nhìn thấy hắn.”

“Nhạc Ca là ai vậy?” Các lão thần bên canh không biết hai mặt nhìn nhau, hỏi nhỏ.

“Yên tĩnh.” Lạc Chủ gõ gõ ngón tay xuống bàn.”Không được nói chuyện ngoài lề.”

“Báo cáo. Điện hạ! Có rất nhiều Nhạc sư tới nhờ vả!” Ngoài cửa có thân vệ bẩm báo.

“Ồ?” Tất cả mọi người đều đứng lên. Từ mấy tháng trước cũng đã rất ít có người mới nhờ vả, Nhạc sư trong quân doanh hiện giờ phần lớn đều là do các lão thần mang đến.

“Là Nhạc sư bao nhiêu tuổi?” Một vị lão thần đầy mặt hi vọng mà hỏi dò.

Nói như vậy vì tuổi của Nhạc sư càng lớn thì tu vi càng thâm hậu, Nhạc sư 40 tuổi trở lên cơ bản đều cấp ba, có người thậm chí đã đến cấp bốn. Nếu như có thể có vị cấp năm, thì sẽ phải kính xưng một câu Đại sư, tuy rằng có Đại sư cấp năm đến nhờ vả cơ bản chỉ là mộng tưởng của bọn họ.

Hiện tại tới một nhóm lớn, bọn họ làm sao có thể không hưng phấn.

“Chuyện này... Đều là hơn hai mươi tuổi.” Thân vệ mở miệng cẩn thận từng li từng tí một.

Vẻ vui mừng trên mặt mọi người đều biến mất sạch sành sanh, trở nên bất đắc dĩ.

Nhạc sư hơn hai mươi tuổi, sợ rằng cao nhất mới lên cấp hai a? Có cấp ba đều coi như bọn họ may mắn.

Một đoàn đội lợi hại như vậy liệu có người lợi hại sao.

“Mặc kệ như thế nào thì cũng mời bọn họ vào đi.” Lạc Chủ ngược lại không ghét bỏ, mỗi một người đều là nhân tố vô cùng cần thiết lúc này

“Điện hạ, những người này chỉ sợ là tới nơi này luyện tập, bọn họ...”

“Không sao. Bọn họ luyện tập cũng là đến giúp chúng ta. Cần phải cảm tạ. Chúng ta đi ra ngoài nghênh đón bọn họ.”

“Chỉ là mấy tiểu hài tử, cấp bậc cũng không cao, thân phận của Điện hạ...” Các lão thần muốn mở miệng khuyên bảo vài câu thế nhưng nhìn đến Lạc Chủ đã đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

“Đại ca, anh đến thật nhanh, có phải là do biết Nhạc Ca đến không?” An Chủ Nhi một mặt hưng phấn, cánh tay vung rất cao. Mà ở bên cạnh nàng có một thiếu niên đang nhìn về phía bên này cười.

“Nhạc Ca?” Lạc Chủ cảm thấy áp lực trầm trọng mấy ngày nay đã biến mất không hơi. Cũng không thấy trầm ổn thường ngày, nhanh bước đi tới làm cho một đám lão thần ở phía sau suýt chút nữa không đuổi kịp.”Sao em lại tới đây? Cao hơn không thiếu.”

【 Lạc Chủ ca ca, em mang theo các sư huynh của em đến trợ chiến! 】 Chu Mộ Nhiên giơ sách nhỏ trả lời.

“Cổ họng của em... Nơi này rất nguy hiểm, sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh.” Lạc Chủ nói nửa câu rồi nhanh chóng ngậm lại, chuyện Thiên âm không thể bại lộ.”Em còn nhỏ, ta có thể chờ em.”

【 Chiến cuộc không thể chờ. 】

Chu Mộ Nhiên nỗ lực nhún chân vỗ bả vai của Lạc Chủ, giơ sổ.

【 Lạc Chủ ca ca, em đã nói rồi, phải cùng nhau chiến đấu. Không cần bỏ em một mình. 】

“Đi vào trước rồi nói sau.” Mọi người vào phòng, Lạc Chủ giới thiệu Nhạc Ca cho mọi người.”Đây là đệ đệ của ta, một Nhạc sư.”

“Điện hạ có đệ đệ lúc nào vậy?” Người bên cạnh liếc mắt, cũng có người nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của đối phương, thầm suy đoán.

“Điện hạ, lâm trận không thể nói đùa, đứa nhỏ này... Sợ rằng tuổi còn nhỏ. Không biết đã mười lăm tuổi hay chưa.” Kỳ thực khi Chu Mộ Nhiên dùng vở nói chuyện, những này người này đã không ôm hy vọng. Không thể nói chuyện, nhiều nhất liền là Khí nhạc sư, mà tuổi lại còn nhỏ như thế, có thể làm gì

“Tiểu sư đệ của ta đã sắp 17.” Đại sư huynh An Ngô Châu hờ hững mở miệng.

“Vậy cũng không được, tuổi quá nhỏ.” Vị lão thần này lắc đầu, “Cho dù 17, thì cũng chỉ có tu vi cấp một, lâm trận chính là đưa mạng.”

“Đúng vậy, tâm tình yêu nước của những hài tử này là tốt, thế nhưng sợ rằng ra trận không được.”

Mọi người xem tám người mới tới này, đội hình là thật không nhỏ. Cho dù ở nơi nào thì một lúc xuất hiện tám vị Nhạc sư cũng là rất hiếm có.

Nhưng những người này lớn nhất cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tu vi có thể cao tới trình độ nào.

“Nếu mọi người không tin thì không bằng như vậy đi.” An Ngô Châu mở miệng lần nữa, “Trận chiến tiếp theo sẽ do chúng ta tới chiến, nếu như thua, chúng ta lập tức thu thập quần áo rời đi được không? Coi như chúng ta đã làm mất mặt lão sư.”

“Đề nghị của đại sư huynh thật tuyệt” một tiểu mập mạp bên cạnh cao hứng hô, một bộ e sợ thiên hạ không loạn.

【 Em cũng đồng ý. 】 Chu Mộ Nhiên giơ sổ nhỏ. 【 Lạc Chủ ca ca, cho bọn em một cơ hội, bọn em sẽ chứng minh, bọn em là Nhạc sư hợp lệ. 】

Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.

Lôi kéo mấy người Chu Mộ Nhiên ly khai, An Chủ Nhi lặng lẽ mở miệng, “Nhạc Ca, mấy người bọn em, rốt cục có tu vi gì a?”

An Chủ Nhi rất thông minh, mặc dù biết từ ngoại hình thì không thể nhìn ra tu vi của một Nhạc sư, thế nhưng từ khí độ của mọi người thì có thể nhìn ra được chút ít.

Mấy người này quá bình tĩnh, giống như tất cả đều nắm trong tay. Hiện nay không giết tới Đế đô, cho nên đối thủ bên ngoài chỉ là Nhạc sư cấp ba, có thể làm cho bọn hắn nắm chắc như vậy, lẽ nào trong số bọn họ có Nhạc sư cấp bốn.

“An Chủ Nhi Điện hạ, ngài không cần đoán, hết thảy đều có thể nhìn thấy trên chiến trường, không phải sao?” Đại sư huynh An Ngô Châu mở miệng nói.

“Vậy, vậy thì cứ thế đi.” mặt An Chủ Nhi đột nhiên đỏ, cúi đầu.

Ồ? Chu Mộ Nhiên tò mò nhìn hai người. Có hi vọng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui