Tôn thái sư đang loanh quanh ở trong thư phòng, sắc trời dần dần ngả về phía tây, bây giờ đã hoàn toàn đen, hoàng thượng thủy chung vẫn không xuất hiện.
Tình huống như vậy từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện.
Từ khi nữ nhi của lão lên làm Hoàng hậu, lão liền nước lên thì thuyền lên một đường thăng quan phát tài. Đến tận khi Hoàng thượng băng hà, nữ nhi của hắn thành Thái hậu, người to nhất trong hậu cung.
Đương nhiên, tiểu Hoàng thượng mới là người cao quý nhất.
Thế nhưng tính cách tiểu Hoàng đế này lại mềm mại, lại là tuổi nhỏ, mới hơn mười tuổi, cho nên dễ thao túng vô cùng.
Những năm gần đây, lão thường mang bộ dạng trung thành tuyệt đối, lén lút đối với tiểu Hoàng đế quy phận tuyệt đối, lại dặn dò Thái hậu, con gái của mình nhiều lấy lòng đối phương. Quan hệ hai bên càng trở nên hòa hợp.
Thế nhưng tiểu Hoàng đế rốt cục vẫn có một ngày phải lớn lên, gần nhất lão đặc biệt cảm giác được đối phương không nghe lời.
Sang năm chính là năm tiểu Hoàng đế có thể tự mình lên triều, bọn họ chỉ có thể lựa chọn hai đường.
Một là triệt để từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại, giao quyền.
Còn có một loại chính là tiếp tục bắt bí tiểu Hoàng đế, để hắn cả đời đều trở thành con rối của lão. Chờ hắn có hậu đại, lại âm thầm ra tay trong bóng tối, lại lập tiểu Hoàng Tử, tiếp tục nhiếp chính.
Mục đích chủ yếu lần này của Thái sư chính là khuyên tiểu Hoàng đế lập phi, làm phong phú hậu cung.
Tuổi tác hắn nho nhỏ, còn chưa khai huân (chưa biết đến chuyện đó đó). Chờ đến khi hắn biết được chỗ tốt của nữ nhân thì làm sao có thể cầm giữ? Đến lúc đó lão tiến cử thêm vài mĩ nữ còn sợ không cầm nổi đối phương?
Theo lý thuyết thì hình thức tư duy của Thái sư không sai, nhưng đáng tiếc vị tiểu Hoàng đế này đã thay đổi tim, là một người không thích nữ sắc chỉ thích nam nhân. Vì thế kế hoạch của lão đã định trước sẽ thất bại từ khi nó mới được hình thành.
Thái sư bởi vì sự lạnh nhạt của Chu Mộ Nhiên mà gấp đến nỗi không ngồi yên một chỗ được, hơn nữa gã luôn quen sống trong nhung lụa, ở chỗ này chờ mấy canh giờ, đừng nói cơm nước, ngay cả nước trà đều chỉ có một bình đem lên lúc đầu, đã sớm lạnh.
Nghe được tiểu thái giám gọi Hoàng thượng giá lâm, Thái sư quả là mừng đến phát khóc. Lập tức vọt ra ngoài “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chu Mộ Nhiên sợ hết hồn, thái sư ngày hôm nay sao lại kích động như thế? Bộ dáng một lòng son sắt này, y suýt chút nữa liền cho rằng đối phương là trung thành a! Thật đúng!
“Thái sư miễn lễ.” bước chân của Chu Mộ Nhiên không dừng lại mà tiến thẳng đến Ngự thư phòng, ngồi xuống.”Ồ, Thái sư còn chưa dùng cơm sao?”
“Lão thần chờ bệ hạ là chuyện đương nhiên, không dám cầu tứ cơm.” Câu nói này của Thái sư là chối từ giả ý, dĩ vãng đối phương nhấc lên ăn cơm, tự nhiên là muốn ăn ké một bữa.
Ngày hôm nay đói bụng lão lâu như vậy, sợ rằng trong lòng bệ hạ có áy náy, sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đáng tiếc Thái sư nghĩ quá nhiều, câu nói này của lão vừa mới ra khỏi miệng, Chu Mộ Nhiên đã thuận ý gật đầu
“Đã như vậy thì mang lên cho Thái sư một bình trà nóng đi.”
Thái sư không muốn uống một chút nào, thế nhưng Hoàng thượng dặn dò tiểu thái giám bên người tự mình rót đầy cho lão, lão không thể làm gì khác hơn là nhấp một ngụm.
Lúc này trong bụng không có thức ăn, uống nhiều trà trái lại càng thêm đói bụng.
“Bệ hạ, lão thần hôm nay tới, là có chuyện quan trọng khởi bẩm.” Thái sư thực sự nhịn không được, cứ tiếp tục đói bụng như vậy, dạ dày cũng có chút đau.
“Ồ? Chuyện gì mà gấp như thế?” Chu Mộ Nhiên chậm rãi uống trà, câu được câu không hỏi.
“Là vì đại hôn của bệ hạ, lão thần kiến nghị rộng rãi tuyển nữ tử trong thiên hạ vào làm phong phú hậu cung!”
“Cái gì” Chu Mộ Nhiên ngạc nhiên. Nguyên thân mới chỉ hơn mười lăm tuổi đã muốn kết hôn. Ngẫm lại khi y ở tinh tế, có muốn cũng không có đối tượng, quả thực không cách nào so sánh.
“Bệ hạ mặc dù nói còn có thể chờ hai năm, thế nhưng quê nhà của lão thần có một câu “Thành gia, lập nghiệp”. Chờ đến khi bệ hạ đại hôn thì cũng coi như có người chấp chưởng hậu cung.”
“Chấp chưởng hậu cung, không phải Thái hậu sao?” Chu Mộ Nhiên hỏi ngược lại.
Thái sư chỉ là cười, “Thái hậu tuy rằng địa vị cao, thế nhưng vua nào triều thần nấy, bệ hạ hay vẫn là phải có hậu cung của mình. Lão thần để các quận các bộ lựa chọn ứng cử viên, nhất định cho sẽ tìm cho bệ hạ một vị Hoàng hâu hiền thục làm mẫu nghi thiên hạ.”
Chu Mộ Nhiên âm thầm cười gằn.
Nếu như là một hài tử mềm lòng, sợ rằng đã bị lão lừa gạt, đắc ý mà cưới vợ đi.
Nhưng y tốt xấu cũng là người trưởng thành, loại thủ đoạn này có gì mà không nhìn thấu.
Không phải là xếp gian tế vào bên người y sao?
Nếu như đúng theo phỏng đoán của y, sợ rằng ngôi vị Hoàng hậu tương lai không phải xuất thân tử Tôn gia cũng là xuất thân từ thân thích của Tôn gia, sẽ không để rơi vào trong tay người khác, càng không để rơi vào tay địch.
Lại lấy cớ thêm người cho hậu cung mà trắng trợn tuyển mỹ nữ, sau đó những cô gái này đều sẽ bị các loại thủ đoạn trong bóng tối khống chế, thành những quân cờ trong bóng tối của họ.
Đến lúc đó cho dù y có sủng hạnh người nào thì cũng đều không chạy khỏi sự chưởng khống của đối phương.
Đến lúc đó, hoàng quyền làm sao mà không sa sút.
Thậm chí, vạn nhất người nào sinh ra tiểu Hoàng Tử thì Hoàng đế như y cũng coi như hết tác dụng, một lần nữa lập một tiểu Hoàng tử đến đánh rắm cũng không hiểu thì lúc đó hậu cung cùng triều đình đều sẽ bị Tôn gia khống chế.
Đến lúc nước mất nhà tan thì cỏ trên mộ của y cũng đã cao ba thước.
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Nhiên âm thầm cười gằn, đang muốn mở miệng lấy tuổi quá nhỏ kéo dài một thoáng, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân.
Nếu là người bên ngoài Chu Mộ Nhiên còn không để ý tới.
Thế nhưng tiếng bước chân này quá nhẹ, nhẹ đến nỗi hầu như nghe không được
Đời này không biết xảy ra chuyện gì mà thính lực của y mạnh đến kinh người.
Đừng nói là là trong vòng Ngự thư phòng, nếu như y tập trung lắng nghe thì âm thanh của toàn bộ hoàng cung đều có thể nghe ở trong lòng.
Không biết đây là một loại dị năng, hay đây chính là thiên phú của nguyên thân. Dựa vào thiên phú này, y nhanh chóng biết được thân phận của tiếng bước chân này.
Bước chân này rất nhẹ, hơn nữa đặc biệt quen thuộc.
Chu Mộ Nhiên biết, đây là Tô Cấm Khê đến rồi.
Đã tới thì thế nào! Chu Mộ Nhiên nổi giận trong bụng.
“Cũng được.” Chu Mộ Nhiên thay đổi chủ ý, liễm mi cười nhẹ. “Vậy thì Thái sư nhất định phải tuyển một người thật xinh đẹp cho trẫm. Còn có, các phi tử cũng phải tuyển xinh đẹp, đến lúc đó trẫm tự mình chọn.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Trên mặt thái sư lộ ra thần sắc vui mừng, liền vội vàng đứng lên rời đi.
Chu Mộ Nhiên vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Các tiểu thái giám bên người lặng lẽ lùi ra. Một vệt bóng đen nhanh chóng đến trước người y.
“Ngươi sắp kết hôn? Ngươi muốn chọn phi? Xinh đẹp? Muốn tự chọn?” Âm thanh của Tô Cấm Khê trầm thấp nguy hiểm, vang lên bên tai Chu Mộ Nhiên.
“Đúng đấy. Cái này cũng là chuyện không có cách giải quyết.” Chu Mộ Nhiên ngẩng đầu khẽ mỉm cười.
“Không có cách nào? Làm sao lại không có cách nào. Ngươi là hoàng thượng, trực tiếp từ chối là được.” Tô Cấm Khê không nhịn được cắn răng, “Chẳng lẽ nói ngươi vốn là muốn nhìn mỹ nữ?”
“Mỹ nữ vui tai vui mắt, nhìn cũng là đúng.”
“Lớn mật. Có phải là lại không thành thật?” Tô Cấm Khê đè lại tay Chu Mộ Nhiên, theo vạt áo tham tiến vào, vuốt hai viên tiểu trái cây đã có chút nổi lên, “Thư thái như vậy?”
Chu Mộ Nhiên lôi tay của Tô Cấm Khê ra bên ngoài, “Không nhọc đại giá.”
Tô Cấm Khê đã sớm biết chuyện buổi chiều Chu Mộ Nhiên lén lút khóc trên giường, nhìn thấy đối phương như vậy, biết trong lòng y còn giận, cũng biết có lẽ là do mấy ngày nay mình không đi thăm y. Không thể làm gì khác hơn là thả mềm ngữ khí, ôm chặt lấy người trong lòng, vừa tiếp tục cho tay vào, lần này đến thẳng quần.
“Thả trẫm ra!” Chu Mộ Nhiên muốn trừng đối phương, thế nhưng đối phương ôm quá chặt, y không thể quay đầu lại được.
Nghe được Chu Mộ Nhiên tự xưng trẫm, Tô Cấm Khê cười khẽ, “Cái kia, để nô tài hầu hạ bệ hạ được không? Nô tài mặc cho bệ hạ muốn gì cứ lấy.”
“Ngươi nói?” Chu Mộ Nhiên giãy giụa nghiêng đầu.”Cái gì đều được?”
“Vâng.” Tô Cấm Khê khẽ hôn gò má Chu Mộ Nhiên, “Bệ hạ định đoạt.”
“Vậy ngươi xoay người, đứng ở góc tường!” Bên ngoài Ngự thư phòng đều là người của Tô Cấm Khê, người bên ngoài đều không vào được, Chu Mộ Nhiên yên lòng mở miệng yêu cầu.
“Chuyện này…” Tô Cấm Khê chần chờ một chút, “Như vậy thần không tiện hầu hạ ngài.”
“Không có chuyện gì, ngày hôm nay trẫm hầu hạ ái khanh một lần.” Chu Mộ Nhiên nhảy xuống, xô đẩy Tô Cấm Khê xoay người đứng sát tường.
“Nhiều thế giới như vậy, mỗi lần đều là ngươi công ta…”
Thái dương Tô Cấm Khê không khỏi chảy xuống mồ hôi lạnh, nỗ lực giải thích, “Lẽ nào mấy đời này bệ hạ không thoải mái sao?”
“Đương nhiên thoải mái! Thoải mái chết rồi!” Ngữ điệu Chu Mộ Nhiên rất nhẹ, rất thoải mái.
“Cái kia, vậy để nô tài tiếp tục hầu hạ ngài?” Tô Cấm Khê cẩn thận từng li từng tí một mở miệng, muốn xoay người, Chu Mộ Nhiên lại ở phía sau ấn lại hắn. Nếu như hắn muốn tránh thoát đối phương, tự nhiên rất dễ dàng, chỉ là nếu như Chu Mộ Nhiên không chịu buông tay mà mạnh mẽ đẩy đối phương ra chỉ sợ sẽ làm cho đối phương bị thương.
Hơn nữa Chu Mộ Nhiên rõ ràng đang tức giận,
Tô Cấm Khê nhất thời khó xử, đi cũng không phải, ở cũng không phải.
“Không cần, kiếp này, trẫm để ái khanh cũng thoải mái.”
Chu Mộ Nhiên nhấc lên vạt áo đối phương, lộ ra quần, lại không hề chần chờ cởi đến cuối.
Da dẻ của Tô Cấm Khê hiện ra màu mật ong, hai cái chân thẳng tắp thon dài, nhìn liền biết tràn ngập kình đạo.
Chu Mộ Nhiên không khỏi nuốt từng ngụm từng ngụm nước.
Y vẫn ở phía dưới, mặc dù hiếu kỳ đối với phía trên, thế nhưng công phu trên giường của người yêu mình rất tốt, vì thế xưa nay y cũng không nổi lên tâm tư gì.
Nhưng hôm nay nhìn đối phương nửa thân dưới trần truồng, y đột nhiên cảm thấy, y còn rất có tính thú.
Phía dưới dưới của y đã bán cứng, phía trước ướt nhẹp. Chu Mộ Nhiên tâm tình nhảy nhót, nhìn Tô Cấm Khê nhận mệnh nằm nhoài ở chỗ này, liền nhanh chóng ôm tới, dùng phía dưới của mình đâm đối phương.
Thao tác thực tế, Chu Mộ Nhiên mới phát hiện một vấn đề như sét đánh giữa trời quang.
Đối phương quá cao.
Trước sau như một, đối phương vẫn cao gần một mét chín, mà y đời này không biết là do gen hay là do phát dục muộn mà bây giờ mới chỉ hơn một mét năm mươi, còn chưa tới một mét sáu.
Dáng người của Tô Cấm Khê như vậy mà đứng sát tường, y ưỡn lên động thân, dĩ nhiên là không đủ để với tới cửa động mà y mong đợi đã lâu kia…
Phát hiện này làm Chu Mộ Nhiên quẫn bách đến suýt ngất đi.
Nỗ lực kiễng lên mấy lần, cuối cùng chỉ có thể động mấy lần ở bắp đùi đối phương.
“Bệ hạ?” Tô Cấm Khê buồn bực đối phương tại sao lại cứ dùng sức ở chỗ bắp đùi hắn, cảm giác mềm nhũn, ướt nhẹp kia làm cho hắn nghĩ đến đồ chơi nhỏ kia, làm cho cự long của chính hắn đều sắp dựng lên.
Quay đầu nhìn lại, động tác cố gắng của đối phương rơi vào mắt.
“Phốc ha ha ha ha ha ha ha…” Tô Cấm Khê thực sự không nhịn được, cười đến toàn thân đều run rẩy.
Tiểu nương tử này, là muốn làm hắn cười chết sao? Không nghĩ tới đối phương phản công thất bại, dĩ nhiên là thua ở trên phương diện chiều cao.
“Ngươi!” Chu Mộ Nhiên vốn là quẫn bách, nghe được đối phương cười to, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương đang quay đầu lại nhìn, huyết dịch lập tức liền vọt tới đỉnh đầu, cả người đều sắp nổ.
“Được được được, không giận, ta giúp ngươi hấp đi ra được chứ?”