Huyền Minh mặt lạnh đi về phía Chu Mộ Nhiên, hai người kia cười cười nói nói thân thiết, trên người Huyền Minh đã bắt đầu bốc khói
“Nếu chúng ta đều không thể thuyết phục đối phương thì ngày hôm nay liền giải quyết triệt để.” Tộc trưởng Hạ gia mở miệng, “Ý của Tố chưởng môn như thế nào?”
“Chuyện tốt a, thế nhưng so như thế nào, chỗ của các ngươi nhiều người như vậy, cũng không thể để chúng ta một chọi hai chứ?”
“Đương nhiên, mọi người đều là tu sĩ nhân tộc, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt. Chúng ta liền lựa chọn ra trăm người đến tỷ thí!” Tộc trưởng Hạ gia cười lạnh nói, “Nếu chúng ta thắng, xin hãy giao ra yêu tôn, nếu như Cửu Huyền các ngươi thắng, chúng ta sẽ cùng với yêu tu sinh sống hòa bình.”
“Ngươi vẫn cáo già như thế, chiếm hết lợi lộc a.” Tố Vấn Thiên mỉm cười mở miệng, lời vẫn tức chết người như trước, “Thực sự là không chịu thiệt một chút nào. Đã như vậy, ta đáp ứng.”
“Ngươi đáp ứng thôi không được, vị yêu tôn kia đâu? Cũng mời đi ra nói vài câu!” Tộc trưởng Hạ gia cười gằn.
Tố Vấn Thiên nhìn về phía Huyền Minh, tầm mắt mọi người lập tức tập trung đến trên người Huyền Minh
Huyền Minh bị điểm danh thu hồi sắc mặt hung ác do ăn giấm khô, đổi một bộ hờ hững.
Yêu tu vốn là dung mạo xuất chúng, Huyền Minh là thượng cổ đại yêu chuyển thế, đương đại yêu tôn, tu vi càng cao hơn mọi người, càng lộ vẻ dung mạo tuyệt thế.
Chỉ là đứng ở nơi đó, dáng vẻ phong nhã, so với bao nhiêu người tự xưng là phong lưu thanh quý còn muốn phiêu dật.
“Liền theo ngươi.” Huyền Minh tự nhiên không thể nói thêm cái gì, chỉ là lạnh nhạt gật đầu. Trên mặt không có nửa điểm cao ngạo nhưng khí chất lại đủ để ngạo thị quần hùng, bễ nghễ thiên hạ.
“Được.” Tộc trưởng Hạ gia tuy rằng kinh ngạc đối phương không phải là hài đồng, mà là người trưởng thành, thế nhưng lời nói ra đã không có cách nào thu hồi, hơn nữa ngày hôm nay lão có chuẩn bị, mang theo nhiều tu sĩ như vậy, tự nhiên chiếm thượng phong. Cháu ruột bảo bối của lão đã nói, Huyền Minh này biến thành hài tử, hiện tại mặc dù là dáng vẻ thành niên, thế nhưng sợ rằng chỉ là cường chống, căn bản miệng cọp gan thỏ!
“Đã như vậy, vậy liền bắt đầu đi!” Tố Vấn Thiên nói xong, trước mặt đã đứng ra mấy chục người, trên mặt đều là dứt khoát kiên quyết.
Bọn họ đến Cửu Huyền Môn từ nhỏ, đương nhiên có lòng trung thành sâu đậm với môn phái.
Cửu Huyền luôn luôn không phân loại đệ tử, quý tộc đệ tử, đệ tử bình thường, thậm chí yêu tu, di tộc đều có.
Cửu Huyền tuy rằng không phải ai cũng tốt, đương nhiên sẽ có người như Hạ Cảnh Sơn, thế nhưng đa số người đều lấy hưng suy vinh nhục của môn phái làm nhiệm vụ của mình.
Càng ngày càng nhiều đệ tử cấp cao gia nhập, những đệ tử tự biết tu vi thấp liền lùi lại, hổ thẹn vì mình không thể xuất lực vì môn phái nhưng cũng không muốn kéo chân sau của mọi người.
Thập đại đệ tử nòng cốt của Cửu Huyền đều gia nhập, Chu Mộ Nhiên đương nhiên không ngoại lệ, gia nhập cùng với mấy sư huynh đệ khác.
Tô Trưng Ngâm tuy rằng bị phạt cả đời không thế tiến vào nội môn, thế nhưng tu vi của hắn trong vòng ba năm nay cũng tăng mạnh, cũng bước vào. Rất nhanh 100 người liền đủ quân số.
Huyền Minh mang vẻ mặt yêu tôn chí cao vô thượng, phất tay đẩy một đệ tử có tu vi kém nhất trong đó ra, chính mình chui vào, đẩy ra khoảng cách giữa Chu Mộ Nhiên và Tô Trưng Ngâm.
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, biết lão công của mình lại đang ghen. Ba năm nay Huyền Minh vô số lần mạnh mẽ chen ở giữa y và đại sư huynh, ngăn cản tất cả khả năng phát sinh tình cảm đặc biệt giữa hai người.
Điều này làm cho Chu Mộ Nhiên lén lút cười đến đau bụng, xem bộ dạng ghen tuông của hài tử đáng yêu kia, thực sự là chơi quá vui. Y lại không phải nguyên chủ, làm sao sẽ có tình cảm với đại sư huynh đây. Trong thế giới này y chỉ có thể yêu một người người, đó chính là lão công nhà mình.
Tô Trưng Ngâm lại không biết nguyên do trong này, ngạc nhiên mà nhìn vị lão huynh này đẩy ra hai người bọn họ, còn hảo tâm hảo ý nhắc nhở, “Huynh đệ, chúng ta biết nhau.”
Huyền Minh nhe răng nở nụ cười, mang theo vài phần sát khí, “Chúng ta là người yêu.”
Tô Trưng Ngâm sững sờ. Chu Mộ Nhiên vội vã đẩy Huyền Minh một cái, lặng lẽ giải thích mấy câu cho Tô Trưng Ngâm.
Tô Trưng Ngâm một mặt không dám tin tưởng, thế nhưng vẫn gật đầu với Huyền Minh.
Cũng may là hắn cùng với nguyên chủ cũng thực sự là huynh đệ tình thâm, cũng không có cảm tình gì khác, bằng không sẽ lén lút quần ẩu chết người giống như là Đoàn Tinh.
Bên Cửu Huyền chọn lựa vô cùng thuận lợi, thế nhưng bên của Hạ gia lại không như thế.
Mấy lời giải thích của Tố Vấn Thiên cộng thêm việc yêu tôn tự mình gật đầu làm cho rất nhiều người tiến thoái lưỡng nan.
Bọn họ chỉ hy vọng hòa bình, cũng không tính thật sự diệt yêu tộc.
Thứ nhất diệt trừ yêu tộc là chuyện không hề hiện thực, thứ hai chế thẻ cũng cần máu yêu thú, nếu như thật sự diệt yêu tộc thì tạp tu cũng coi như đến cuối đường.
Nhân tộc cùng yêu tộc, không phải đối thủ một mất một còn, mà là cộng sinh lẫn nhau.
Cuối cùng rất nhiều gia tộc biểu thị trung lập, mà có nhiều nhà giống như Vũ Văn gia, kiên quyết đứng ở bên Cửu Huyền.
Cuối cùng đông đảo môn phái mà Hạ gia lôi kéo đến, tám gia tộc lớn nhất chỉ chiếm ba tộc, hai cái còn lại ủng hộ Cửu Huyền, ba gia tộc khác thì biểu thị trung lập. Chịu theo Hạ gia kêu gào đều là chút gia tộc nhỏ thượng vàng hạ cám, ví dụ như gia tộc của nguyên chủ. Người nhà họ Cố còn đang nằm mơ đến chuyện giết chết Vân Uyên đoạt lại hắc thẻ, nhưng bọn họ không biết Chu Mộ Nhiên đã sửa xong thẻ trả lại Huyền Minh.
Trong chiến đội trăm người này, Hạ gia chiếm hơn bảy mươi người, nếu như thất bại, thế lực của Hạ gia sẽ rút lui ít nhất là trăm năm, thậm chí từ đây thất bại hoàn toàn bị những gia tộc khác chiếm đoạt.
Người hai phe rất nhanh liền hỗn chiến với nhau, Chu Mộ Nhiên đi theo mấy sư huynh kề vai chiến đấu, đến lúc này mấy sư huynh đệ mới biết y là hồn thẻ song tu, cả kinh trợn to mắt.
Mấy người đều là tinh anh trong tinh anh, tự nhiên vừa ra tay liền phi phàm. Rất nhanh người nhà họ Hạ liền đồng loạt nằm vật xuống một mảnh. Thế nhưng Hạ gia chuẩn bị mấy trăm năm, tự nhiên có chuẩn bị, trên thực tế vừa mới bắt đầu liền nằm vật xuống cơ bản đều là người của những tiểu gia tộc kia, Hạ gia thì lông tóc không tổn hại.
Sau khi tu sĩ Hạ gia bắt đầu phản kích, các loại thẻ hiếm thấy nhiều lần lấp loé, các đệ tử Cửu Huyền trong thời gian ngắn chịu thiệt rất nhiều, may mắn bình thường các sư huynh đệ phối hợp với nhau không tồi, lúc này mới không bị thương.
“Rác rưởi tất cả dừng tay lui về phía sau, đừng có làm mất mặt môn phái!” Nhất thời người của một ít thể lực không chống đỡ nổi đều đỏ mặt lên sau đó chuyển đen.
Lúc này tu sĩ của Hạ gia còn có hơn bốn mươi người, mà đệ tử bình thường của Cửu Huyền Môn lui ra sau, vẻn vẹn còn có mười hai người.
“Cửu Huyền trường đồ Đoàn lão đại.” Đoàn Tinh là người đầu tiên chắp tay với đối phương.
“Tư Đồ lão nhị!” Tư Đồ Ưng mặt lạnh mở miệng.
“Mai lão tam.” Mai Nguyệt Hằng vốn là mỹ nhân, lúc này nở nụ cười gần như là điên đảo chúng sinh.
“Lôi lão tứ!” Âm thanh của Lôi Thiên như tiếng sấm. Mọi người suýt chút nữa không nghe được âm thanh của lão ngũ.
“Linh ngũ.” Lão ngũ vẫn rất ít nói chuyện, rất là ngại ngùng. Mọi người vẫn báo đến tới mười, trung gian chỉ có không có số tám.
“Vũ Văn thập nhất.” Vũ Văn Quang cười hì hì đáp. “Hai người các ngươi.”
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, “Vân thập nhị!” Dứt lời chọc Huyền Minh một cùi chỏ.
“Huyền thập tam.” Huyền Minh lão đại không vui. Những người này làm cái gì, đánh chết đối thủ là được, còn tự báo tên cái gì, lại còn cách gọi ngu ngốc như thế!
“Sư huynh đệ cung tiễn mọi người, đi đường bình an.” Đoạn Tinh mang theo các huynh đệ mở miệng.
Đối diện sững sờ, này mới phản ứng được, đối phương là trù cho bọn họ chết sớm.
Chờ đến khi bọn hắn xông lên, Huyền Minh mặt lạnh hô một tiếng, chín thẻ quanh thân vờn quanh, nhanh chóng bay ra, người đụng tới hắn không chết cũng bị thương.
Tư Đồ Ưng hóa thân làm con ưng lớn, lao xuống mọi người, Mai Nguyệt Hằng vòng eo múa nhẹ, từng cánh hoa lớn bay xuống, mang theo kịch độc ăn mòn kẻ địch…
Khi Hạ gia muốn dùng thẻ trong tay phản kích, Lôi Thiên cùng Thạch Đầu là hai hồn tu hệ “đất” đã sớm lập lên tấm bình phong thiên nhiên, chặn lại tất cả công kích.
Một cuộc chém giết hầu như chỉ nghiêng về một phía, đám tu sĩ bên cạnh nhìn mà toát mồ hôi lạnh
“Ta chịu thua! Chịu thua…” tộc trưởng Hạ gia kinh nộ dị thường, nhưng chỉ có thể chịu thua.
“Từ nay nhân tu cùng yêu tu sẽ sinh sống hòa bình, bất kỳ người nào khiêu khích đều sẽ bị song phương đồng thời trừng phạt. Còn trao đổi huyết dịch yêu thú, sau này sẽ từng bước chính thức bàn bạc, cầm những thứ cần thiết đến trao đổi.”
Lấy thể phách cường hãn của yêu tu, mấy giọt máu không đáng kể chút nào, huống hồ cũng không phải tinh huyết. Có thể đổi lại rất nhiều vật tư, cung cấp cho càng nhiều tộc nhân cùng con non mới là con đường phát triển tốt nhất.
Hạ gia thất bại ê chề, bảy mươi tu sĩ chỉ còn lại không tới hai mươi người, lại trừ đi những người bị thương nghiêm trọng thì còn chưa đến mười người.
Hạ gia ảo não rời đi, không đi nữa chỉ sợ cũng diệt môn.
Thế nhưng Tố Vấn Thiên cũng không có ý định buông tha hắn, tuyên bố một lần nữa sắp xếp lại tám gia tộc lớn nhất, Hạ gia hoàn toàn bị xoá tên, tài nguyên Hạ gia trước kia nắm giữ không còn sót lại chút gì, từ đây thành gia tộc nhỏ không đủ tư cách.
“Cuối cùng cũng coi như là giải quyết.” Chu Mộ Nhiên thở dài một hơi.
Ba năm chín tháng, mới đổi lấy tất cả những thứ này, mà năm đó thời gian nguyên chủ tiêu tốn còn dài hơn thế này.
“Chờ chúng ta đại hôn, chúng ta liền rời khỏi thế giới này.”
“Ồ, nhanh như vậy?”
“Lẽ nào ngươi không muốn tỉnh lại?”
Chu Mộ Nhiên cả kinh, sau đó là vui mừng khôn xiết, y có thể trở lại?
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Nhiên hầu như là một ngày đều không nhẫn nại được.
“Không được, nhất định phải sau khi đại hôn.”
Chu Mộ Nhiên sững sờ, bỗng nhiên trong lòng một trận lo lắng, đưa tay mò lên gò má Huyền Minh, “Nếu như ta tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy ngươi hay không?”
“Có thể.” Huyền Minh kéo xuống cánh tay kia, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay, “Ta bảo đảm đây là lần chia ly cuối cùng của chúng ta, sau đó cũng sẽ không bao giờ nữa.”
“Ừm.”
“Ngươi phải nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, phải nhớ.” Trên mặt Huyền Minh bỗng nhiên tất cả đều là nghiêm nghị, “Ngươi đã nói vĩnh viễn không sẽ rời đi ta, vĩnh viễn không rời. Ngươi đã nói ngươi sẽ không đổi ý. Ngươi nói…”
“Ngươi là có chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?” Chu Mộ Nhiên bất đắc dĩ mở miệng, “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta tỉnh lại, chỉ cần ngươi cũng ở thế giới này, ta nhất định sẽ cùng với ngươi, vĩnh viễn cũng không xa cách nữa.”
“Ừm.” Huyền Minh mặc dù là nói như vậy, còn là mơ hồ có một tia bất an.
“Đúng rồi, trước ngươi nói, phải cho ta một niềm vui bất ngờ, là kinh hỉ gì a?” Chu Mộ Nhiên vì chuyển biến bầu không khí, cố ý hiếu kỳ hỏi dò.
“Cái này a, muốn đến đêm động phòng hoa chúc mới có thể nói cho ngươi.” Nói đến đây, trên mặt Huyền Minh lộ ra một nụ cười, hơn nữa là ý cười cực kỳ gian trá. Điều này làm cho Chu Mộ Nhiên thực sự có chút không sờ tới.
Bởi vì chính là kỳ trăng mật của nhân tu cùng yêu tu, lại còn là lễ thành hôn của yêu tôn đương nhiệm và đệ tử dòng chính của Cửu Huyền, người đến xem lễ vẫn kéo dài từ đại điện đến dưới chân núi.
Huyền Minh quản không được người khác, sau khi tiếp thu yêu tộc quỳ lạy cùng nhân tộc chúc phúc liền ôm lấy Chu Mộ Nhiên đi thẳng đến tân phòng.
“Kinh hỉ đâu?” Chu Mộ Nhiên tò mò hỏi dò.
Huyền Minh cười gian một tiếng, rút đi xiêm y.
Sắc mặt Chu Mộ Nhiên nhất thời trắng bệch, chỉ vào Huyền Minh không nói lên lời, “Cái kia, đó là cái gì?”
“Thân ái, ngươi đều đã gả cho ta rồi, chẳng lẽ không biết bản thể đời này của ta là xà sao? Hai cái beep beep, là tuyệt phối a! Đừng chậm trễ thời gian, mau tới đi!”
“A —— cứu mạng a!!!”