"Chị mau ăn chút gì đó đi." Tuyền Cẩn đặt thức ăn lên bàn, rồi tiếp tục nói: "Khiếp thật, chị ở đây ngắm hắn ta mãi không thấy chán à?"
"Mấy hôm nay, em nhìn hắn ta đến phát ngán luôn rồi đấy!"
Lạc An Khuê không nói gì cả, cô ngồi bên cạnh giường bệnh nắm chặt lấy tay Nhiếp Thái Ngôn.
Cô nhớ hắn, nhớ giọng nói, nụ cười...!tất cả mọi thứ cô đều nhớ.
"Yên tâm, em sẽ không để tên này chết đâu!" Tuyền Cẩn nói rồi vỗ vỗ vai Lạc An Khuê.
Thời điểm này Tuyền Cẩn là người chữa trị cho Nhiếp Thái Ngôn, cậu ta trực thuộc cả đêm trông chừng hắn không rời.
Trừ chuyện trả thù cho mẹ thì cậu ta chưa từng chuyên tâm lao lực như thế này cả.
Tất cả là vì cậu muốn trả ơn.
Chỉ khi Nhiếp Thái Ngôn bình an tỉnh lại khoẻ mạnh thì người chị mới nhận này của cậu mới cảm thấy vui vẻ nên cậu phải cố gắng thật nhiều.
"Gọi anh Ngôn, anh ấy dù sao cũng lớn em và là bạn trai của chị.
Em không được gọi là cái tên này, hắn ta.
Biết chưa hả?" Lạc An Khuê trừng mắt nói.
Tuyền Cẩn nhếch mép: "Động đến một cái thì phùng mang trợn má.
Sợ quá cơ!"
"Em thử láo toét với bảo bối của chị xem!" Lạc An Khuê cũng không vừa đáp lại ngay.
"Vậy bây giờ chị rời đi một chút đi.
Đến giờ em phải thay thuốc cho bảo bối của chị rồi." Tuyền Cẩn vừa nói vừa kéo Lạc An Khuê ra cửa.
Lạc An Khuê tiếc nuối giương mắt nhìn theo Nhiếp Thái Ngôn đang nằm trên giường.
Tuyền Cẩn đẩy cô ra ngoài sau đó làm mặt quỷ rồi đóng cửa lại không cho cô nhìn.
Lạc An Khuê bĩu môi đáng thương.
"Cô là người phụ nữ bên cạnh đại ca mà mọi người hay nhắc đến à?"
Phía sau có giọng nói của nữ, Lạc An Khuê bất giác quay lại.
Lập tức bị cô gái trước mặt cô thu hút vì quá ngầu chất chơi như mấy chị Douyin mà mọi người hay gọi là 'soái tỷ'.
Mái tóc đen được buộc cao gọn gàng, trên người mặc vest đen, khuôn mặt lạnh lùng cau có.
"Cô là Cường Tịnh?" Lạc An Khuê đoán mò thôi.
Không ngờ cô ta nghe Lạc An Khuê nói đúng tên mình rồi thì cái khí thế tự tin ngút ngàn, không coi ai ra gì chậm chậm đi tới nhìn cô chằm chằm, sau đó phát ra một chữ: "Chê."
Lạc An Khuê ngớ người: "Chê? Chê gì? Tôi á? Cô chê tôi á!"
"Không lẻ chê tôi." Cường Tịnh nói.
Lạc An Khuê thở hắt một hơi: "Tôi có chỗ nào để chê chứ! Tôi xinh đẹp, tôi 10 điểm."
Cường Tịnh mặt không đổi sắc: "Chỗ nào cũng chê.
Cô không xứng với đại ca tôi.
Biết điều thì rời đi đi.
Trước khi tôi tống cổ cô ra khỏi đây!"
Lạc An Khuê nhếch mép, cô nhẹ nhàng giơ ngón giữa lên với Cường Tịnh: "Cô nói thì tôi nghe cô chắc!"
Cường Tịnh mặt đen xì như lọ nồi, cô ta cao giọng nói: "Người đâu, dọn rác!"
Lập tức có hai người xuất hiện nắm hai Lạc An Khuê kéo đi.
Lạc An Khuê vùng vẫy: "Buông ra.
Buông tôi ra."
"Đàn em của tôi, họ nghe lời tôi thôi!" Cường Tịnh đắc ý nói.
Sau đó dặn dò đàn em của mình: "Sau này không được để con nhỏ này vào đây hay đến gần đại ca nửa bước.
Trường hợp không cản được thì..." Nói đến đây Cường Tịnh làm động tác tay đưa qua cổ.
Đám đàn em sau khi nghe xong liền gật đầu: "Dạ."
"Nè Cường Tịnh, tôi đắc tội gì cô.
Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi.
Có cần quá đáng vậy không?" Lạc An Khuê vùng vẫy nói.
Cường Tịnh khuôn mặt bình thản nói: "Cô chạm vào đại ca thì đã đắc tội với tôi rồi."
Cô ta liếc nhìn đàn em: "Còn chờ nữa, đưa ả đi đi."
Hai tên đàn em lập tức đem Lạc An Khuê đi.
"Buông tôi ra.
Buông tôi ra ngay." Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không ăn thua gì, bọn họ quá khoẻ.
"Aaaa"
Một tên đàn em bị Hào Kiện túm lấy vai, cậu ta bóp mạnh vai tên đó, hắn đau đớn khụy xuống, Lạc An Khuê nhân cơ hội thoát ra, sau đó dùng chiêu judo quật ngã tên còn lại khiến tên đó nằm ngã xuống.
"Xin lỗi chị Lạc, đến muộn rồi." Hào Kiện vừa nói vừa đá tên đàn em sang một bên.
Cường Tịnh nhếch môi cười đểu: "Ra là tên đần Hào Kiện à?"
"Một thằng đần và con ngốc đi chung với nhau, siêu hợp đấy!"
Phượng Uyển ở bên cạnh lên tiếng: "Nhóc con láo toét, nói chuyện cẩn thận.
Ở đây là Tử Đằng không phải Diamond."
"Đã láo thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi.
Cơ mà tôi chấp anh đến Diamond láo toét đấy!"
Lạc An Khuê nhíu mày, cô cảm thấy sao con nhỏ mỏ hỗn vậy, không xem ai ra gì cả.
Cả Phượng Uyển mà cô ta cũng không ngán thế vậy mà anh ta nhịn Cường Tịnh được mới lạ đó chứ.
"Biết thế lúc đó bỏ mày chết quách ở núi Dược Xuân cho xong." Phượng Uyển nói.
Cường Tịnh gật gù nói: "Tiếc quá cơ."
Sau đó cô chẳng nói chẳng rằng mở cửa đi vào trong.
Ai ngờ đâu bị người ở bên trong quát lớn:
"CÚT RA NGOÀI!!!"
Cường Tịnh lần đầu bị quát cảm thấy giật mình điếng hồn chết đứng tại chỗ.
Sau đó cô bị đẩy mạnh ra ngoài không thương tiếc.
Nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại cái rầm trước mặt Cường Tịnh hoá đá tại chỗ.
Ba người ở đó không xa cười thầm.
Hào Kiện: "Cuối cùng cũng có người trị được nó rồi."
Lạc An Khuê: "Láo toét gặp láo toét!"
Phượng Uyển: "Kỳ phùng địch thủ."
....
Buổi sáng vào ngày giáng sinh.
Lạc An Khuê lo lắng về tình trạng Nhiếp Thái Ngôn nhưng cô cũng không quên chuẩn bị món quà nhỏ cho mọi người trong nhà.
Những chiếc bánh quy nhỏ với nhiều kiểu dáng đáng yêu như hình: mặt cười, ngôi sao, cây thông, chiếc vớ.
Được cô gói vào cái túi đựng bánh trong suốt thêm một cái nơ đỏ và tấm thiệp chúc giáng sinh:
"Món quà nhỏ nhưng nó chứa rất nhiều tình cảm của tôi và anh Ngôn dành cho mọi người mong mọi người không chê.
Chúc mọi người giáng sinh an lành, vui vẻ.
Hãy cùng nhau ăn bánh thật ngon nhá."
Cô mang tặng tận tay mọi người trong nhà, từ tất cả đàn em của Nhiếp Thái Ngôn, người giúp việc, đầu bếp, làm vườn...
Họ nhận quà trên tay trong lòng cảm thấy ấm áp giữa trời đông lạnh giá như thế này.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên họ thấy sự ấm áp này ở Dinh thự Tử Đằng.
Họ rất thích cô, một cô gái có nụ cười tươi tắn và tấm lòng ấm áp đã sưởi ấm nơi này.
Cô đưa cho Hào Kiện một túi quà, rồi nói: "Giáng sinh vui vẻ!"
Hào Kiện nhận lấy: "Cảm ơn chị Lạc."
Cậu ta ngắm nghía một lúc lâu, đây là lần đầu Hào Kiện được nhận quà, thì ra đây là quà giáng sinh lúc nhận được quà sẽ có cảm giác lâng lâng khó tả như thế này, sau đó Hào Kiện cẩn thận bỏ vào túi áo.
Lạc An Khuê đem ra một cái bánh gato nhỏ, cô nói: "Nghe nói sinh nhật của cậu là ngày giáng sinh.
Nên tôi có chuẩn bị bánh sinh nhật cho cậu."
Hào Kiện bị cô làm cảm động nhất thời không biết làm sao.
Cậu ta đứng im bất động tại chỗ.
Lạc An Khuê thấy cậu ta không phản ứng gì nên hỏi: "Cậu không thích à?"
"Không, không, không.
Chị Lạc chị tốt với em quá, em rất cảm động nên nhất thời không biết phải làm sao?" Hào Kiện lập tức xua tay, cậu ta thành thật nói.
Lạc An Khuê phì cười: "Người của tôi thì tôi phải tốt chứ! Đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu."
"Dạ, chị Lạc." Hào Kiện gãi đầu nói.
Lạc An Khuê nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn cậu nhưng cậu đã gọi tôi là chị.
Thì người chị sẽ không để cậu chịu thiệt."
Hào Kiện nhận lấy bánh từ tay Lạc An Khuê nhưng vẫn y cũ không có hành động gì tiếp theo, cô lại tò mò hỏi: "Sao cậu không ăn thử đi.
Xem nó có ngon không?"
"Em đợi anh Phượng Uyển về ăn cùng." Hào Kiện trả lời.
Cô nghe Hào nói thế thì cảm thấy cậu ta này rất đáng yêu, dường như cậu ta khi có món gì tốt người đầu tiên muốn chia sẻ là Phượng Uyển, hơn nữa nhắc đến Phượng Uyển thì mắt cậu ta sáng rực và đầy tự hào.
Tình cảm anh em tốt như vậy hay là hơn cả thế....!
"Cậu có ý gì đó với Phượng Uyển đúng không?" Lạc An Khuê lập tức hỏi thẳng.
Hào Kiện khó hiểu hỏi: "Ý gì là ý gì ạ?"
"Giống tôi và đại ca của cậu." Lạc An Khuê nhe răng cười.
Hào Kiện lập tức chối lây bẫy.
Nhưng tai cậu ta đỏ bừng.
Sau đó tìm cớ bỏ đi: "Em phải đi xem những đàn em khác tập luyện.
Tạm biệt chị Lạc."
Lạc An Khuê không nói gì nhưng cô thầm đoán ra được hết rồi.
Người đơn giản như Hào Kiện càng giấu thì càng lộ, sao qua nổi cặp mắt tinh tường và bộ não thông minh của cô.
Ây dui, nhìn tình hình này chắc trâu nước Hào Kiện nằm dưới rồi thụ hết chỗ nói.
Sau đó cô ôm thùng nhỏ đựng những gói quà đi tìm Cường Tịnh.
Nghĩ đến nhỏ láo toét đó thì cô ngán ngẩm không thôi.
"Tặng cô này, giáng sinh vui vẻ." Lạc An Khuê vừa ôm cái thùng nhỏ vừa vui vẻ nói.
Cường Tịnh nhìn gói quà rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô liền thấy không vui: "Còn cười được à?"
"Đại ca còn chưa tỉnh lại, cô có thời gian làm những chuyện nhảm nhí này cơ à!"
Nói rồi cô ta quăng gói quà của cô vào thùng.
Lạc An Khuê hít sâu: "Tôi buồn phiền thì anh ấy sẽ tỉnh lại ư?"
"Chí ít cũng phải tỏ ra thương cảm chứ! Không lẻ cô rất vui khi đại ca của tôi gặp nạn à?" Cường Tịnh cau mày nói.
Lạc An Khuê im lặng không đáp chỉ nhìn Cường Tịnh.
Cường Tịnh nói tiếp: "Là cô bày trò ở Dinh thự Tử Đằng đúng không?"
"Đàn ông thì đeo bờm tóc màu hồng, trên mặt đắp mặt nạ, quầy bar, khu mua sắm, cắm trại, khu vui chơi giải trí, khu bánh ngọt, ngày lễ nhảm nhí.
Không ra thể thống gì cả.
Cô nên nhớ ở đây là Dinh thự Tử Đằng biết bao người nghe đến là sợ xanh mặt chứ không phải khu nghỉ dưỡng.
Mọi người ở đây đều phải phục tùng mệnh lệnh, bảo vệ chủ nhân.
Cảnh giác cao độ với hàng ngàn kẻ thù ở bên ngoài.
Cô xem nơi này là nhà à? Cái Dinh thự to đùng như này mà cô gọi là nhà à? Ngu si đần độn."
Lạc An Khuê im lặng lắng nghe cô ta nói xong rồi cô mới bắt đầu nói: "Dù có là gì nơi mọi người chung sống cùng nhau thì đó gia đình.
Ở đâu có gia đình thì ở đó là nhà.
Cô cũng là một phần gia đình của tôi."
Cô nói rồi lấy ra trong thùng một gói quà và đặt xuống ghế bên cạnh, cô tươi cười nói: "Giáng sinh vui vẻ, hãy ăn thật ngon miệng nhá!"
Lạc An Khuê không chần chừ cô bỏ đi ngay.
Cô còn nghe Cường Tịnh nói vọng tới từ phía sau: "Người như cô không hợp với chúng tôi."
Cô không đáp lại.
Không muốn tranh cãi.
Có hợp hay không tự cô biết được, người ngoài không có tư cách gì bảo cô dừng là dừng.
Họ không có tư cách đó.
Lạc An Khuê là vậy cô mạnh mẽ từ nội tâm, không hề bỏ cuộc vì những lời nói của người khác không thể làm cô dao động được..