Mộc Liễu Kỳ tự cảm thấy mình đã có thể cảm hóa được hắn, trong lòng cũng nhẹ nhỏm không ít. Mặc dù vậy vẫn bị khí chất vương giả của hắn cuốn hút, rất nhanh liền nảy sinh một tình cảm khó nói lên lời.
Vẫn như thường ngày cô cùng hắn trò chuyện nhưng hôm nay lại có vẻ thẹn thùng như vừa biết yêu. Đối với tay lão luyện tình trường như Mạc Tử Đằng, biểu hiện của cô làm sao có thể qua mắt được hắn?
Hắn dí dỏm nhếch môi, lộ ra nụ cười vô cùng đẹp. Mộc Liễu Kỳ trong nháy mắt bị hắn đánh tan, khuôn mặt đỏ bừng. Bỗng dưng hắn cất tiếng:" Mộc Liễu Kỳ!"
Mộc Liễu Kỳ lần đầu tiên nghe hắn gọi thẳng ra tên mình, trong lòng khẩn trương, cuống quýt như đứa trẻ vừa bị bắt quả tang:"Dạ!"
Hắn bật cười:"Có phải là bác sĩ Mộc có chút thích tôi hay không?"
Cô bị hắn vạch trần, á khẩu, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín.
Hắn nâng cằm cô lên, chân thành nói:" Vừa hay tôi cũng thích cô, như thế thật tốt, ta cùng nói chuyện yêu đương đi?"
Mộc Liễu Kỳ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh hãi) trợn tròn mắt nai hỏi hắn như kiểu: Có thật không?
Mạc Tử Đằng mang ánh mắt tràn đầy ý cười, khẽ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn để chứng minh. Cô trong chớp mắt mềm nhũn, tim đập rộn ràng, tay vươn lên ôm chầm cổ hắn.
Thật không ngờ, từ bác sĩ tâm lí lại biến thành người yêu của bệnh nhân. Mộc Liễu Kỳ bỗng cảm thấy vô cùng buồn cười, cô bây giờ nghĩ mình là đang đóng phim thần tượng.
Khi một lần Thập Kĩ Đình tận mắt chứng kiến thấy một màn ân ái của họ, khuôn mặt không già vô cùng kinh ngạc. Mạc Tử Đằng ôm chầm Mộc Liễu Kỳ vào trong lòng, tay cô thì gọt táo, miệng lại kể chuyện hằng ngày cho hắn, hắn chỉ nhẫn nại lắng nghe.
Bà thầm nghĩ hắn chỉ nhất thời có hứng thú với cô cho đến một hôm...
Thập Kĩ Đình cùng cô dạo phố. Băng qua đường, một chiếc xe tải chạy như bay lao đến. Bà trông thấy vô cùng sợ hãi, trái lại Mộc Liễu Kỳ vô cùng bình tĩnh vội vã đẩy bà sang một bên, không nghĩ ngợi lao ra chắn cho bà. Lực đạo va chạm mạnh đến mức hất tung Mộc Liễu Kỳ lên không trung, trong một khắc lại rơi xuống nền đất bê tông bằng phẳng, máu đỏ nhanh chóng tràn ra.
Chủ nhân gây ra vụ tai nạn nhanh chóng chạy mất dạng, không rõ mặt mũi. Người dân hiếu kỳ vây quanh, có người báo cảnh sát cũng có người gọi xe cứu thương.
Thập Kĩ Đình như bị người ta trút hết máu, ngã nhào xuống lay người cô. Máu tươi lênh láng thấm vào tay bà, chiếc váy trang nhã tối màu bị nhuốm máu nhưng bà chẳng còn quan tâm hình tượng. Lòng vô cùng đau đớn nhất máy gọi cho Mạc Tử Đằng.
Chưa đầy năm phút hắn cùng Nhiễu Hành Thiên đã có mặt. Nhiễu Hành Thiên chết lặng, chỉ biết đau lòng thay hắn cùng Mạc phu nhân. Còn hắn như kẻ điên liên tục kêu gọi cô tỉnh dậy, đáp lại hắn là sự im lặng đến đáng sợ của cô, đôi mắt cố chấp nhắm chặt. Cô tựa như một thiên sứ đang ngủ say, làn da trắng ngần, đôi môi vốn hồng hào nhu thuận nay lại tái nhợt đáng thương.
Mạc Tử Đằng khuôn mặt trắng bệch, liên tục nói ra những câu vô nghĩa không mục đích. Lại trách móc cô đừng đùa với hắn kiểu này:" Mộc Liễu Kỳ, em mau tỉnh dậy cho anh! Không cho phép em dùng hình thức này đối với anh đùa giỡn. Em mau mau tỉnh dậy, anh liền tha thứ cho em!"
Thân thể nhỏ nhắn dần mất đi hơi ấm được hắn ôm chặt lấy, hận không thể truyền hơi ấm của mình cho cô. Hối hận phát ra tiếng:" Em đang giận anh, trách anh tại sao luôn không trả lời em khi em cùng anh nói chuyện phải không? Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Vừa nói vừa không ngừng hôn lên khuôn mặt cô.
Mộc Liễu Kỳ nhất định là đang trách hắn, giận hắn luôn để cô độc thoại chính mình! Bây giờ cô chỉ là đang dùng hình thức tương tự để trả thù hắn. Nhất định là như vậy!
Khung cảnh được thay vào dáng vẻ u ám, người dân thì thầm bàn tán, cũng có người đồng cảm thay họ. Thập Kĩ Đình một bên khóc hết nước mắt, vô cùng áy náy với cô.
Cho đến khi xe cứu thương đến nơi, Mộc Liễu Kỳ không thể tỉnh lại được nữa.... Một bác sĩ tâm lí vừa mới 22 tuổi đã rời xa nhân thế, rời xa Mạc Tử Đằng.
Mạc Tử Đằng còn rất nhiều chuyện muốn cùng cô nói, chỉ hận mình lúc trước vì sao luôn im lặng cho cô tự mình nói chuyện. Hận không thể lập tức liền cùng cô xuống dưới bầu bạn, sợ cô cô đơn.
Lúc trước, khi đang gọt táo, cô từng hỏi hắn:" Mạc Tử Đằng nếu như có kiếp sau, chúng ta còn gặp lại nhau không?" Hắn khi ấy còn nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô, chỉ mắng cô là" Đồ ngốc!"
Kiếp này hữu duyên nhưng vô phận, sao còn nói đến chuyện kiếp sau?