Mang theo tâm trạng háo hức trở về nhà, rộng lượng không muốn cùng hắn tính toán chuyện cũ nữa. Dù gì vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không phải sao?
Vừa mở của bước vào, một trận run rẩy lan truyền khắp tứ chi, máu nóng dồn lên đại não.
Trì Nhược Liên như tơ nhện quấn quít lấy hắn, dùng lưỡi như một con chó nhỏ liếm hắn khắp nơi. Mạc Tử Đằng vô cùng hưởng thụ, không đem sự tồn tại của Đặng Khả Nhi vào trong mắt.
Khóe miệng Đặng Khả Nhi liên tục co giật, vì sao mới qua một buổi sáng lại trở thành như vậy?
Lần thứ hai, Trì Nhược Liên ở trong biệt thự của cô mà quyến rũ chồng cô!
Nhấc lên đôi chân nặng nề như đeo chì bước đến, vô cảm nói:"Mời hai người ra chỗ khác ân ái, nơi đây là nhà của tôi!"
Nói xong, liếc mắt nhìn xuống bàn kính, là một tờ giấy.
Không cần suy nghĩ liền cầm lên đọc, trong một khắc, ba chữ kia như một đao đâm vào tim cô.
Đơn ly hôn!
Mạc Tử Đằng thế lại là người chủ động muốn ly hôn cùng cô? Vì sao trước kia cô đề nghị hắn một hai cũng không đồng ý.
Trì Nhược Liên không đáp lại câu trước đó của cô, lộ bộ mặt không kiên nhẫn:"Cô cũng nhìn thấy rồi, mau chóng ký đi chứ?"
Mạc Tử Đằng chỉ im lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Thấy qua một lúc cô vẫn chưa ký tên, Trì Nhược Liên sốt ruột, quay sang kéo tay hắn:"Đằng, mau kêu em gái ký tên đi."
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Đặng Khả Nhi nói trước:"Không cần hối, tôi lập tức ký."
Không một chút chần chờ, cầm ngay cây bút bên cạnh, kiên quyết ký tên.
Dứt khoát như vậy, không chút lưu tình càng không có cầu xin.
Mạc Tử Đằng âm thầm siết chặt tay lại, trán ẩn nhẫn nổi đầy gân xanh.
Đặng Khả Nhi, tại sao em lại tuyệt tình như vậy?
"Nói đi, em muốn bao nhiêu tài sản?" Mạc Tử Đằng ánh mắt sâu không thấy đáy, lộ ra hàn khí.
"Một phân tiền tôi cũng không lấy, được không? Riêng căn biệt thự này là của ba tôi mua tặng, tôi muốn giữ lại!"
"Được!" Hắn đồng ý.
"À còn nữa, nhưng mà có lẽ không cần nữa." Đột nhiên, cô lấy ra một hộp đồng hồ sang trọng, mở hộp lấy đồng hồ ném xuống đất.
Không hổ danh đồng hồ cao cấp, dù rớt cũng chẳng nhằm nhò gì. Đặng Khả Nhi dồn hết sức lực, đạp đến khi chiếc đồng hồ xuất hiện vết nứt, rơi ra một vài viên kim cương.
Cảm giác chân cô bị kim loại đâm phát đau, cô vẫn mỉm cười nhìn hắn, lời nói nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ:"Mạc Tử Đằng, từ nay chúng ta không còn quan hệ!"
Ra khỏi biệt thự, Đặng Khả Nhi kéo lê cơ thể chồng chất vết thương của mình đi. Ngoài trời mưa rất to, toàn thân cô ướt đẫm, giống như một con búp bê vải bị người ta ném bỏ trên đường, mưa táp vào mặt, không phân định rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
Như vậy là... kết thúc rồi sao?
Thật sự là cùng Mạc Tử Đằng kết thúc hết thảy sao?
Tại sao hắn luôn là người đưa ra quyết định hết thảy, cô không hề có quyền cự tuyệt. Dù là hắn ép buộc, cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn chấp thuận.
Trách ai bây giờ, trách cô mù quáng!
Cô không muốn nói chuyện này cho ba mẹ, sợ họ lo lắng, chỉ có thể gọi cho duy nhất một người.
"Tiểu Ly, mình thật sự cùng hắn kết thúc rồi!"
Mạch Mỹ Ly bên kia nghe không hiểu, chỉ cảm nhận được âm thanh run rẩy đứt quãng của cô, nhận ra vấn đề không thích hợp.
"Cậu... cậu làm sao?" Cô vội vã hỏi, tâm tràn ngập lo lắng.
"Mình cùng Mạc Tử Đằng ly hôn rồi."
Dứt lời, nghe bên kia vang lên một tràn tiếng đập cửa, tiếng thở gấp gáp:"Cậu đang ở đâu? Cậu ở yên đó, ngàn lần đừng làm chuyện dại dột. Cậu đừng vội dập máy, giữ liên lạc với mình đi!"
Đặng Khả Nhi vô cùng mệt mỏi, dựa thân vào bức tường ướt đẫm nước mưa, bỏ ngoài mắt những ánh nhìn của người đi đường. Chật vật như vậy, không ai nhận ra đây là tiểu thư Đặng gia.
Hàng mi liễu bị hạt mưa nặng nề vỗ xuống, tự dưng cơn buồn ngủ đáng ghét đánh úp tới cô, Đặng Khả Nhi nói vào điện thoại:"Tiểu Ly, mình buồn ngủ quá!"
Mạch Mỹ Ly da đầu nóng lên muốn bùng cháy, khẩn trương nói:"Cậu không được ngủ, cậu đang suy nghĩ dại dột gì vậy hả? Rốt cuộc cậu đang làm gì?"
"Không có, mình chỉ là buồn ngủ thật..." Chưa nói hết câu, cô buông tay xuống, dựa vào tường ngủ thiếp đi.
"Alo? Này, Đặng Khả Nhi!" Mạch Mỹ Ly không nghe cô trả lời, chỉ có thể nghe tiếng mưa ồn ào, chửi thề một tiếng, đạp mạnh chân ga.
Lúc đến nơi, thấy Đặng Khả Nhi ngất giữa đường cái, cả người dầm mưa ướt đẫm. Cô nhanh chóng chạy đến, mặc kệ chính bản thân mình mắc mưa.
Trong lòng nặng nề như được tháo xuống, thật may cô không làm chuyện gì dại dột. Trước đó cô tưởng bạn thân có ý định tự sát bằng cách nhảy lầu, nên vô cùng sợ hãi.
Nếu thật sự là như thế, chứng kiến Đặng Khả Nhi bây giờ là một cái xác đầy máu tươi nằm dưới đất, cô không biết mình sẽ như thế nào.
Lấy tay đánh vào mặt cô lay cô tỉnh dậy, thấy cả người cô nóng hổi, cô không nhịn được chửi thề giữa đường.
Đặng Khả Nhi phát sốt!
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi nhìn Đặng Khả Nhi rời đi, Mạc Tử Đằng ra lệnh cho Trì Nhược Liên mau chóng cút.
Hắn cứ ngỡ, khi cô nhìn thấy đơn li hôn sẽ cầu xin hắn tha thứ.
Nói rằng, cô sai rồi, cô rất yêu anh.
Không phải cô nói yêu hắn sao? Nếu vậy vì sao cô lại không chút ngừng ngại ký lên đơn ly hôn, còn nói cùng hắn không có quan hệ chứ?
À, sao hắn có thể quên, cô mới là người từng đề nghị ly hôn. Hắn chỉ là đang giúp cô thực hiện điều đó mà thôi.
Vậy tại sao trong lòng hắn một chút cũng không thấy vui vẻ chứ? Hắn vốn không yêu Đặng Khả Nhi mà?
Trong nhà chỉ còn lại một mình Mạc Tử Đằng, hắn phiền não nhìn dòng chữ mạnh mẽ được ghi lên đơn ly hôn vẫn vô cùng tức giận. Hắn cầm lấy tờ giấy, bực bội vò nát, xé thành từng mảnh.
Muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ nhanh như vậy? Nằm mơ!
Mạc Tử Đằng nhìn chiếc đồng hồ nứt vỡ trên nền đất, khi nãy nhìn thấy Đặng Khả Nhi dùng chân trần đạp nát đến chảy máu, trong lòng sinh một cỗ đau lòng.
Cô là mua cho hắn sao?
Cúi người cầm lên lặng lẽ quan sát, thiết kế vô cùng tinh xảo. Tự mình cẩn thận từng li từng tí nhặt hết mảnh vỡ nứt cùng những viên kim cương nhỏ, gói lại cất đi.