Trông phút chốc tâm tư Tưởng Linh Yên nghĩ rằng chỉ là mặt giống mặt, cô ta vừa định rút lời xin lỗi, lại vô tình tầm mắt Tưởng Linh Yên hướng về vết bớt nằm trên tay trái của Hà Y Mễ.
Chỉ trong phút chốc, dường như đã đinh ninh được chuyện gì.
Chỉ trong phút chốc, Tưởng Linh Yên bổ nhào đến Hà Y Mễ không ngừng càn quấy.
" Đúng thật chính là cô rồi, con đàn bà đê tiện, cô tính chơi trò mèo vờn chuột với tôi à?! Hàn Phong anh ấy, hai năm nay vẫn luôn tìm kiếm cô, vậy mà cô... cô lại dám bám theo chân người đàn ông khác, cô có còn liêm sỉ khôn?! "
Âu Dương Nguỵ vẫn thản nhiên như đang ngồi xem một màn kịch. Chiêu Mạn Đình, Tưởng Linh Yên cô ta bảo Hà Y Mễ chính là Chiêu Mạn Đình.
Môi bạc khẽ cong lên, hắn vô tình đem về một tiểu rắc rối cho mình rồi!
Hà Y Mễ từ lúc theo hắn về Đế Uyển, đây là lần đầu tiên cô đến nơi sang trọng như thế này, ít nhất là đối với lúc này, lúc mà Hà Y Mễ vẫn chưa biết quá khứ mình như thế nào.
Trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, Hà Y Mễ giống như trở về cái ngày đó, ngày mà bản thân cô chật vật đứng càng không vững trên khán đài đấu giá. Bên dưới toàn bộ là bao nhiêu ánh nhìn xuyên thấu cơ thể cô, lại cũng chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Cô đã rất sợ!
Và hôm nay cũng thế, trước đông đảo ánh nhìn, Hà Y Mễ giống như con thỏ trắng mặc cho người ta chà đạp, mềm mỏng, yếu đuối khiến người ta đều không khỏi thương xót.
" Chiêu Mạn Đình!!! Cô đừng tỏ ra vẻ yếu đuối, lương thiện, vô liêm sỉ chẳng khác gì mẹ của cô, đúng là mẹ nào con nấy "
Âu Dương Nguỵ hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Hắn vẫn quan sát cô, chỉ là hắn đang xem cô có thể làm được gì ngoài bộ dáng yếu đuối mỏng manh như thế.
Vẫn là không nhịn được, Âu Dương Nguỵ khẽ trầm giọng cùng ngoắc tay với người nam nhân bên cạnh.
" Dạ Đường "
Thủ hạ bên cạnh hắn nhìn chủ nhân của mình ra hiệu, hà tất cũng biết hắn ta lệnh làm gì. Vốn định sẽ đến giải vây cho phu nhân...
" Chát "
Nhưng hình như hắn không cần phải xuống nữa.
Giữa không khí náo nhiệt, tưởng chừng như Hà Y Mễ không thể nào tự bảo vệ cho bản thân được. Nhưng sức chịu đựng của cô có giới hạn, giữa lời trách mắng, gào thét của Tưởng Linh Yên, Hà Y Mễ vừa giáng xuống cho cô ta một cái tát mạnh tay.
Thoáng chốc cả sảnh đường như rơi vào im lặng.
" Cái tát này là dành cho tôi, tôi có thể chịu đựng nhưng không phải nhu nhược đến mức để cho cô khi dễ "
Chát
" Cái tát này là dành cho mẹ tôi, mặc dù tôi không biết bà là ai, hoặc là đã không nhớ nữa, nhưng cô có thể sỉ nhục tôi chứ đừng hòng bôi tro trét trấu lên mẹ tôi "
Chát
" Cái tát này để... chẳng để làm gì cả, để hả dạ thôi "
Âu Dương Nguỵ vẫn chưa lên tiếng, hắn đã nghĩ Hà Y Mễ chỉ là sủng vật yếu đuối, ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo vệ nổi.
Nhưng hắn hình như phải xem lại rồi!
" Dạ Đường, đưa thiếu phu nhân lại đây "
" Vâng "
Dạ Đường theo lệnh của Âu Dương Nguỵ, đến trước mặt Hà Y Mễ mà cung kính, cúi đầu nâng tay cô.
" Thưa, Âu Dương tiên sinh muốn gặp cô "
Gặp cô, nực cười, vợ mình bị bắt nạt hắn còn chẳng thèm đoái hoài. Nhưng cô cũng không tính sẽ nhẫn nhịn được lâu, hít sâu một hơi rồi đi về hướng Âu Dương Nguỵ đang ngồi.
Nép người kế bên ghế của hắn, trong lòng Hà Y Mễ có chút bực bội. Cô muốn về nhà, muốn trò chuyện với Tiểu Nhu. Rối loạn phiền não trong lòng thì bỗng nhiên Âu Dương Nguỵ đem cô bế lên sau đó đặt cô yên vị trên đùi hắn.
Hà Y Mễ thật sự bất ngờ, xoay người tính rời khỏi chân hắn lại bị cánh tay rắn chắc đè lại bên hông, còn dùng thêm chút lực như ngụ ý không cho phép Hà Y Mễ di chuyển.
Trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, Âu Dương Nguỵ ôm chặt lấy cô, thoải mái tựa lưng lên ghế, môi bạc ghé đến mái tóc cô mà thả nhẹ nụ hôn.
" Thật ngại quá, bảo bối nhà tôi có chút hung hăng, nhưng cũng không phải người thiếu phép tắc như thế, chỉ sợ có người cố tình muốn gây sự với Âu Dương phu nhân mà diên lên màn kịch vừa rồi "
Âu Dương Nguỵ ôm cô trong lòng, đôi ngươi sâu thẳm của hắn liền đanh lại, giọng nói chợt trở nên trầm hẳn: " Cả gan động đến người của Âu Dương Nguỵ tôi, có lẽ ngay cả mạng cũng không cần " Từng câu từ tuôn ra đều lạnh đến mức tựa như hàn cực.
Nhưng ai ai chẳng biết Âu Dương Nguỵ nổi tiếng nói đi kèm với làm, làm là làm ngay lập tức chứ không chần chừ, hắn tàn nhẫn, lạnh lùng, hành động không chút nhân tính.
Không!
Hắn không còn là người nữa, hắn máu lạnh như sói vậy, tàn bạo như quỷ dữ. Bất kì ai động đến hắn thì khác nào tìm đường chết đâu.
Tưởng Linh Yên dường như cả thân người cứng đờ, vậy mà Hà Y Mễ lại là phu nhân của Âu Dương Nguỵ. Tưởng Linh Yên mặt trắng bệch, không còn một giọt máu, biết mình vừa đắc tội với người không nên đắc tội, cô ta ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống đất liên tục, miệng không ngừng cầu xin.
" Âu Dương tiên sinh, là tôi sai rồi, tôi xin lỗi, mong ngài bỏ qua, tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi sai!! "
" Dạ Đường "
" Vâng "
Từng câu chữ hắn phun ra đều như đánh thẳng vào tâm trí của Tưởng Linh Yên. Cô ta sợ đến mức khóc nấc lên.
" Xin ngài, xin ngài, tôi dù gì cũng là tiểu thư của Tưởng Gia, xin ngài tha cho tôi một mạng "
Cô ta cảm thấy không thể lay động được hắn. Liền chuyển ánh mắt sang Hà Y Mễ, với chút hi vọng cuối cùng.
" Xin cô, làm ơn, giúp tôi, làm ơn, tôi xin lỗi, rất xin lỗi "
Hà Y Mễ trông thấy một màn như thế, cả bản thân còn chưa hoàn hồn, với lương tâm của bản thân, quả thật cô rất muốn cứu Tưởng Linh Yên, nhưng ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông trước mắt mình, đành nhắm mắt quay đi.
Và mặc kệ cô ta có van nài bao nhiêu, Âu Dương Nguỵ vẫn thản nhiên ngồi hưởng thụ, cảm giác nhìn một sinh mạng trước khi chết van nài thảm thiết, thật sự rất thú vị.
Và hắn, dường như việc đó đã trở thành thú vui.