Mộc Như Lan từ khi trở về từ buổi đấu giá thì đây là lần đầu cô được tự do làm điều mình thích, tâm tình tất nhiên không khỏi trở nên vui vẻ, nét cười trên mặt vẫn giữ nguyên không hao đi điểm nào.
Nhắc mới nhớ Nhược Trúc Anh có bảo đợi cô nàng ở công ty, nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy Nhược Trúc Anh đâu cả.
Mộc Như Lan trong lòng dấy lên một cỗ sốt ruột.
Thời gian hiện tại vẫn còn sớm hơn 20 phút để bắt đầu phỏng vấn, Mộc Như Lan đứng ngồi không yên đành tự thân đi tìm Nhược Trúc Anh.
Chắc cô nàng chỉ ở đâu trong công ty thôi.
Trong lúc loay hoay tìm người, thì bất ngờ một nữ nhân va vào cô.
Mộc Như Lan so với người kia thì cao hơn một chút, miễn cưỡng cho cô ta mang thêm đôi cao gót kia thì may ra nhỉnh hơn cô, vừa định sẽ xin lỗi nữ nhân kia, thì bị chính giọng chanh chua của cô ta cắt ngang, chất giọng này Mộc Như Lan thật sự rất quen.
" Mắt mũi để ở đâu thế hả? Bảo hiểm đôi chân của tôi sợ còn hơn giá trị bản thân cô, lỡ có trầy xước gì, cô đền nổi không? "
Mộc Như Lan mới ngước mắt lên nhìn, năm giây trước còn có chút cảm thấy tội lỗi, năm giây sau trong mắt Mộc Như Lan chỉ còn nỗi chán ghét.
Tưởng ai hoá ra lại là Kiều Kiều, mới đầu ngày đã khiến người ta thật có cảm giác phiền phức.
" Thật ngại quá chắc tại cô nhỏ bé quá nên tôi không nhìn thấy, ây chết, Kiều tiểu thư có mang đôi giày cao thế kia mà, tôi sai rồi, là tôi thấp bé hơn mới phải.
"
Kiều Kiều hiển nhiên biết được thâm ý sâu xa trong câu nói của Mộc Như Lan, chính là muốn bảo cô ta vì chiều cao có hạn nên phải mang thêm cao gót vào.
Nhưng quả thật Mộc Như Lan không cần mang cao gót vẫn đã đứng ngang cô ta rồi.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, đường đường là diễn viên, nếu gây sự ở đây, truyền thông sẽ chú ý.
Kiều Kiều nuốt cục tức vào trong, chú ý đến hồ sơ Mộc Như Lan đem trong tay, cô ta cười nửa miệng, hình như có chuyện để làm khó Mộc Như Lan rồi.
Mộc Như Lan a, để tôi xem, cô có vượt qua vòng phỏng vấn được không.
" Khá khen cho cô, nhưng mà xinh đẹp thế này lại bị Lục Tổng bạc bẽo, không biết Mộc tiểu thư có nhìn lại mình hay không? "
Mộc Như Lan khẽ cong môi, lần trước ở Hoa Sứ Viên năm lần bảy lượt gây khó dễ, Mộc Như Lan tôi giống như để cho cô khi dễ như thế? Hôm nay không có Lục Cẩn Hà ở đây, xem cô còn hống hách được bao lâu.
" Bạc bẽo hay không thì tôi cũng là vợ chồng hợp pháp với Lục Cẩn Hà, chỉ sợ tiểu thư Kiều Kiều nhịn không được lại muốn đục khoét hôn nhân của chúng tôi, phận làm tiểu tam mà lại hỏi vợ chính có nhìn lại bản thân hay không, cô không thấy tự sỉ nhục à? "
" Cô " Kiều Kiều hoàn toàn bất ngờ trước Mộc Như Lan, ấn tượng trước kia của cô ta thì Mộc Như Lan giống như bình hoa di động, mặc người ta có chà đạp cũng nhẫn nhịn.
Càng không nghĩ Mộc Như Lan lại mồm miệng sắc bén như thế này, thật sự khiến cô ta phải tức run người.
" Cô cứ ngồi lên cái ghế Lục phu nhân được bao lâu thì ngồi, sớm muộn nó cũng là của tôi "
Nói rồi cô ta ôm cục tức hậm hực bỏ đi, Mộc Như Lan đứng đấy vẫn không hết hả dạ, cảm giác khoá miệng của con hồ ly tinh đúng là khiến tâm trạng sảng khoái.
Bỗng sau lưng cô vang lên giọng nói lớn.
" Tiểu Lan, cậu đợi có lâu không? Mình ngủ quên mất, xin lỗi Tiểu Lan a "
Nhược Trúc Anh vội vàng chạy đến, còn chắp hai tay van xin cô bỏ qua cho.
Mộc Như Lan trông thấy liền bật cười thành tiếng.
" Này Trúc Anh, ban nãy mình mới khoá mõm một con chó đó "
" Sao cơ, trong công ty rộng lớn thế này mà cũng có chó nữa sao? "
Nhược Trúc Anh có chút hơi không hiểu, cái tập đoàn SE của Diệp Thế Phàm , cô chạy tới chạy lui cả mấy năm trời có thấy con chó nào đâu? " Bỏ đi mau vào phòng chờ phỏng vấn thôi "
" Được được, mau đi.
"
Trúc Anh vui vẻ theo Mộc Như Lan, tay còn lại gấp rút trả lời tin nhắn trong điện thoại.
" Diệp Thế Phàm , anh mà làm khó dễ Tiểu Lan thì đừng có nhìn mặt em.
"
" Rồi rồi, tôi hứa sẽ không gây khó dễ với bạn thân của em, được chưa? "
" Hứa thì đừng rút lời.
"
" Này Tiểu Anh, hết buổi phỏng vấn đi ăn cơm với anh đi.
"
[ Sticker năn nỉ ]
" Không đi là không đi.
"
" Nể tình anh chiếu cố bạn thân em, cho anh cơ hội đi mà.
"
[ Sticker khóc ròng ]
" Được rồi, hôm nay thôi nhé? "
" Tuân lệnh, bảo bối "
" Ai bảo bối của anh? Đừng có tuỳ tiện như thế " Trúc Anh vừa đọc tin nhắn vừa cười thầm, cô biết Diệp Thế Phàm có ý với cô, nhưng mà.
Cô lại thích trêu chọc hắn thêm một thời gian.
Đợi khi Diệp Thế Phàm trả lời tin nhắn cuối thì Trúc Anh mới tắt máy đi.
" Này nhắn tin với ai mà cười tủm tỉm nãy giờ thế? "
" Suỵt "
Trúc Anh cũng không nói nhiều, chỉ đưa ngón trỏ lên môi mình, thái độ có chút ranh ma cùng đùa giỡn.
Cuối cùng thì cũng đã đến số thứ tự của cô, Mộc Như Lan hít sâu một hơi.
" Tiểu Lan giỏi nhất, mình tin cậu làm được mà.
"
" Cảm ơn cậu nhiều.
"
Đợi Mộc Như Lan vào trong phòng thẩm vấn, Trúc Anh đành ở bên ngoài chờ.
Thầm ủng hộ cô, cầu may cho cô, mặc dù Nhược Trúc Anh biết 80% là Mộc Như Lan vượt qua được.
Mộc Như Lan cũng chẳng hề hay biết phía sau mình có hai thế lực ngầm trợ giúp cho cô.
Một người là Trúc Anh, thanh mai trúc mã của Diệp Thế Phàm, là người hắn rất thương yêu, tất nhiên hắn không thể khiến Trúc Anh nhìn xấu về mình được.
Một người là đại ca của hắn, Lục Cẩn Hà, cái người này thì chắc chắn không thể giỡn mặt được, mà Mộc Như Lan lại là vợ của đại ca, chính Lục Cẩn Hà đã tự tay bảo hắn phải để ý đến cô, thì ngàn vạn lần hắn không thể nào để Mộc Như Lan về tay không được.
Thế nên Như Lan hoàn toàn không biết, bản thân mình vừa mới vào cửa đã nắm chắc 100% trong tay có thể vượt qua cửa ải rồi.
Vừa vào trong, cái điều cô không muốn thấy nhất lại ngồi chễm chệ trên ghế giám khảo - Kiều Kiều.
Sắc mặt của Mộc Như Lan tối sầm lại.
Con hồ ly này lại chuẩn bị gây khó dễ cho cô.
Còn Kiều Kiều bên kia, tất nhiên rất mong chờ đến lượt phỏng vấn của Mộc Như Lan, cô ta có thể tuỳ thích hành hạ cô mà không lo sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.
Kiều Kiều cong môi lên một cách đầy quỷ dị, Mộc Như Lan trông thấy thế kia cũng đủ biết lần này thật sự khó đối phó rồi, thầm thở dài một hơi, nhưng cô vẫn chờ xem Kiều Kiều có thể làm được gì.
Mộc Như Lan.
Cô chết chắc rồi!